Ngày sau nữa, Vũ Tập Ân đi khắp kinh thành, coi địa điểm để mua nhà. Hắn cười rất tươi khi thấy được hai tửu lâu đang bán lại. Địa điểm ngay ngã ba đường. Đồ đạc bên trong cũng không quá hỏng hóc lớn. Nhưng hắn phải thay đổi tất cả. Dạy Thanh các bài trí, Vũ Tập Ân cho mua những bức họa, bức tự đẹp treo trên tường. Bàn ghế được đóng lại,kiểu dáng nhã nhặn. Cho làm thêm nhiều cửa sổ nhỏ, để ánh sáng hắt vào trong quán, rất tự nhiên. Đêm về có thể để ánh sáng của trăng chiếu rọi. Vũ Tập Ân hướng dẫn thợ mộc làm cửa kéo. Như vậy dù mưa gió cũng không sợ lắm.
Lo xong những thứ sườn, Vũ Tập Ân đưa cho Thanh một quyển sách hướng dẫn huấn luyện những tiểu nhị phục vụ hai tửu lâu. Yêu cầu cần dễ nhìn, ngoan ngoãn, biết tươi cười đón khách. Nhưng phải tế nhị, hiểu biết và phục vụ chu đáo.
Qủa thật hai tửu lâu này không lâu sau đã là nơi tập trung của giới thượng lưu văn sĩ của Vũ Đông quốc. Tất nhiên đó là sau này.
Ngày thứ ba, Vũ Tập Ân đi mua một mảnh đất khá rộng. Hắn dùng để trồng hoa. Thuê các hộ nông dân trông coi, mua hạt giống hoa về trồng.
Xong xuôi, hắn để Thanh và Cầm ở lại hoàn thành mọi việc. Thanh rất có tài trong kinh thương, Cầm lại khéo tay biết đan giỏ, cắm hoa. [ Tất nhiên là do Ân nhi chúng ta dạy nàng cắm hoa rồi ]
Đặt mình xuống giường, Vũ Tập Ân mệt mỏi muốn ngủ ngay. Bất chợt một mùi hương thoang thoảng trong không khí. Mê hương? Vũ Tập Ân bậy dậy. Cố gắng bịt mũi lại. Lấy viên dược ra khỏi túi, Vũ Tập Ân tống vào miệng. Đắng. Nhưng làm hắn thanh tỉnh rất nhiều.
Cảm nhận sát khí truyền ra, ba, bốn bóng người đen thui nhảy vào. Vũ Tập Ân lùi dần lại. Bất ngờ ném bột phấn trầm mê vào người chúng. Nhưng đáng tiếc kẻ kia vừa gục xuống đã có bốn kẻ khác nhảy vào. Khi nghĩ mình không xong rồi. Mũi kiếm đang hướng hắn đâm tới thì “ keng”, ám vệ nhảy ra. Những bóng đen càng lúc càng đông. Bỗng tay Vũ Tập Ân cảm thấy tay hơi đau. Hắn bị phi kim độc sao? Sao hắn cảm giác như là … Tinh thần dần dần mê man, Vũ Tập Ân bất tỉnh.
Khi ám vệ cùng các thị vệ giải quyết xong đám thích khách kia, chỉ thấy Thanh đang ôm lấy thất hoàng tử, mê man bất tỉnh.
Qủa thật không phải họ thất trách, nhưng số thích khách kia đến gần tên, dù người võ công cao nhưng cũng mệt nhọc mới đối phó được. Bọn chúng không nghĩ thất hoàng tử đứng sau bị phóng ngân châm.
Thanh hoảng loạn nhìn điện hạ của mình, không giống bị độc, như đang ngủ vậy. Nhưng hắn bỗng thấy lo lắng không ngớt.
“ Đem điện hạ hồi cung ngay.”
Một trong số các ám nói rồi kêu người cấp tốc chuẩn bị xe ngựa. Bọn thích khách đã nuốt thuốc độc chết, nhưng vẫn còn ba kẻ bị Vũ Tập Ân làm mê man kia còn sống. Ám vệ giải quyết mọi việc xong xuôi thì quay trở lại hoàng cung, dẫn theo ba thích khách kia về tra khảo.
Một đêm điên long đảo phụng cuối cùng cũng kết thúc, Vũ Tập Ân vẫn mê man bất tỉnh.
Vũ Nhiên Lãnh sắc mặt tái mép, lúc bảo bối của hắn được mang về, hắn chỉ thấy bé ngủ an lành. Cũng triệu thái y vào khám, nhưng cũng không hề phát hiện độc chất.
Thế nhưng, bé con của hắn, mê man gần ngày rồi.
Giận dữ nhìn chằm chằm các thái y, Vũ Nhiên Lãnh lạnh lẽo hỏi.
“ Nói đi, tại sao thất điện hạ không tỉnh?”
Các thái y cúi đầu xin tha
“ Bệ hạ, quả thật điện hạ không hề có độc. Nhưng không biết vì sao không tỉnh. Chúng nô bất tài. Hoàng thượng tha mạng …. Hoàng thượng tha mạng…”
“ Nếu … thất hoàng tử không tỉnh lại, các ngươi rửa cổ ngay cho ta.” Vũ Nhiên Lãnh thanh âm âm hàn, đôi mắt đỏ gay gắt, tay gạt tất cả đồ vật có trên àn xuống.
Vũ Nhiên Lãnh lần đầu tiên cảm thấy bất lực cùng trống rỗng. Người hắn yêu nhất giờ đây mê man không tỉnh lại. Hắn làm vua, làm vua thì ích gì? Có mọi quyền hành, mà không thể bảo vệ người mình yêu.
“ Bệ hạ …” Tiếng Dật thái y rụt rè nói
“ Nói”
“ Theo thần được biết, có một loại cổ độc, tên là Túy mộng thần hỉ”. Làm người trúng trầm mê vào giấc mộng đẹp. Mãi mãi không thanh tỉnh. Có lẽ … là …”
“ Ý ngươi là thất điện hạ trúng loại độc này?”
“ Phải ạ.”
“ Vậy cách giải?”
“ Cái này …” Dật thái y ngập ngừng rồi tiếp tục nói “ Cái này chỉ có Thánh y thần dược Nhược Vận Tích trong truyền thuyết mới … nhưng..” Nhưng kẻ đó đã bặt vô âm tín nhiều năm.
“ Đi tìm đi. Không nhưng nhị gì hêt. Tìm, phái toàn bộ mật thám đi tìm cho trẫm.”
Dù có ở chân trời góc bể nào, hắn cũng phải tìm được kẻ Thánh y thần dược kia.
“ Bệ hạ, thích khách đã khai. Người sai chúng là: Đại hoàng tử.”
Quan thẩm vấn nói, chỉ từ kia khiến cả không gian im lặng.
“ Đại hoàng tử?”
Vũ Nhiên Lãnh nhíu mày, sau đó nói
“ Cấm đại hoàng tử bước khỏi Đông cung nửa bước. Chuyện này ta sẽ xét sau.”
“ Hoàng thượng, có một lão già nói cần gặp thất hoàng tử. Hắn đang náo loạn ngoài cửa cung ”
“ Là ai?”
“ Hắn nói, hắn là sư phụ của thất hoàng tử, thánh y thần dược Nhược Vận Tích.”
“ Cái gi? Cho hắn vào ”
———————————————————————-
Vũ Tập Ân mơ màng tỉnh dậy. A đau ghê. Nhìn lại, thấy mình đang ở trong phòng tắm. Ách. Hóa ra đập đầu vào gáy, mê ngủ. Hừ. Ném cái xà phòng đi, Vũ Tập Ân, không giờ là Lý Phong lẩm bẩm từ giờ sẽ sử dụng sữa tắm, tuyệt không dùng cục xà bông. Chẳng may lần nữa, hắn sẽ tử.
Nhưng mà, rốt cuộc hắn vừa mơ thấy cái gì nhỉ. Có cảm giác đã lâu lắm rồi. Ân. Còn quên cái gì nhỉ? Hình như rất quan trọng. Thôi kệ đi.
Tắm xong xà bông, Lý Phong ngồi trong phòng, bật ti vi xem chán rồi leo lên giường ngủ ngon lành.
Trong mơ, có ai gọi hắn. Nhưng lại là “ Ân nhi”. Hắn muốn hét vào mặt kẻ đó. “ Ta là Lý Phong.” Ai. Hắn cần thuốc an thần chăng?
~~~~~~~~~~~“`~~~~~~~~~
“ Phong, anh ngẩn người cái gì thế?” Đường Đường vỗ vai hắn, gọi hắn thanh tỉnh
“ A, Anh không sao. Cảm giác quên cái gì a.”
“ Quên cái gì? Đại thiếu gia nhà chúng ta, đầu óc siêu hơn máy tính còn có thứ quên được sao?”
“ Hừ, khỏi đi. Em đừng đùa anh nữa. Thôi đi về đi. Anh muốn ngủ.”
“ Anh a, sắp thành heo rồi. Đừng quên mai lên giảng đường đưa cho anh em bài thuyết trình hôm nọ.”
“ Ân.”
Nói rồi, đầu óc mơ hồ, Lý Phong lên giường ngủ. Hắn quên mất gì nhỉ? Ai. Cần đi bác sĩ thôi.
Quên, hình như là quan trọng lắm thì phải.
———————————————————————————
“ Bệ hạ, chỉ có thể chữa bằng cách nhập mộng thôi.”
Dược Vận Tích nói.
“ Là sao?” Vũ Nhiên Lãnh sốt sắn hỏi.
“ Nghĩa là, ta sẽ cho ngài uống bình dược này a. Ngài sẽ ngủ giấc, đi vào giấc mộng của tiểu tử kia. Gợi hắn trở về. Túy mộng thần hỉ làm con người ta mê man trong giấc mơ đẹp, đến mức quên tỉnh. Không chết nhưng sẽ ngủ không tỉnh.”
“ Được, ta chấp nhận.”
“ Bệ hạ…” Viên Hỷ cùng An phi muốn ngăn cản. Họ cảm giác, lần này đi lành ít dữ nhiều.
“ Bệ hạ, người nên biết, nếu nhập mộng thì sẽ nguy hiểm a. Vì có thể bị tổn thương linh hồn.”
“ Không sao, ta chấp thuận.” Vũ Nhiên Lãnh gật đầu. Nếu không còn Ân nhi, hắn cũng mất cả linh hồn.
[ Nguyệt: Mỏi tay. Nghỉ ngơi dưỡng sức. Hẹn các bạn hôm sau. Hắc hắc ]