An phi vui vẻ bước vào phòng chính, đi sau là mấy người bạn thân cùng tỷ muội họ hàng, thấy Vũ Tập Ân đang loay hoay nghịch gì đó trên tay. Nàng nghịch ngợm vỗ vỗ nhẹ tay hắn.
“ Ân nhi, con đang làm gì a?”
Ngẩng đấu thấy mẫu phi một bộ dáng nghịch ngợm trẻ trung. Thoát khỏi cung cấm, nàng như con chim bay lượn thỏa mái, vô ưu vô lo. Dù sao nàng cũng chỉ là nữ nhân qua đôi mươi mà thôi. Ở trong cung ủ dột làm thần sắc nàng mờ mịt u sầu, không nhận ra khi nàng cười rộ lên thỏa mái thế này thật là một mỹ nhân.
Quyết định của hăn thật không sai.
“ Mẫu thân, mẫu thân thật vui vẻ a.” Đặt cái rubic lên trên bàn, Vũ Tập Ân cười cười.
“ Ân. Ân nhi biết không? Hôm nay đi chợ thật vui. Đến cửa hàng mua quần áo lụa là thật sảng khoái a. Dù không thượng hạng nhưng lại có thú vui mới mẻ. A, mẫu thân còn mua rất nhiều điểm tâm a. Nghe nói Sương Lầu là nơi làm ra điểm tâm cổ truyền ngon nhất Châu Thành, mẫu thân đã mua rất nhiều a. Về cho Ân nhi ăn. Kẻo sau này quay lại, không còn dịp.”
Ngữ khí của An phi nhỏ xuống, nàng không muốn quay về, nhưng những ngày ở đây cũng chỉ là thời gian ngắn. Khi quay về rồi, nàng sẽ coi như giấc mộng mà thôi.
Lan nhi cầm đĩa điểm tâm đặt lên bàn, cười tủm tỉm nói:
“ Phu nhân rất có hứng thú. Đi chợ còn mua nhiều thứ nữa a. Thiếu gia cứ chờ xem.”
“ Ha ha, An muội cơ hồ cái gì cũng muốn mua về cho Ân nhi đó nha.”
“ Đúng đúng. Cứ như chưa bao giờ mua về vậy.”
Một vài người xung quanh cứ thế nói nói cười cười. Họ thật thích đứa bé này. Dù nhìn nó thật là xa vời a, nhưng mà, tuyệt sắc như thế, ai cũng muốn ngắm nhìn. Khuôn mặt An muội ( tỷ) cũng chỉ là thanh tú, không biết phu quân thế nào mới có thể sinh ra một tuyệt sắc thiếu niên khuynh thành như thế. Đẹp đến làm tâm can người khác rung động.
Vũ Tập Ân không nói gì, chỉ lẳng lặng ngồi nhìn mẫu thân xăng xăng chạy qua chạy lại, hồn nhiên trở lại là một thiếu nữ vô ưu vô lo.
Sau bữa cơm chiều, Vũ Tập Ân lôi kéo mẫu phi ra ngồi ở hoa viên nhỏ trong nhà. Tự tay rót cho nàng tách trà, hắn nói
“ Mẫu phi, ở đây người thực hạnh phúc, người hay là ở đây luôn đi.”
“ Ân nhi đừng đùa, mẫu phi là ai chứ. Có thể đi là đi sao.” Nàng nhìn đóa hoa hồng ở góc vườn. Nó cũng như nàng trong cung, tỏa sắc góc âm u lạnh lẽo, không ai đoái hoài rồi rủ xuống tàn rụng. Dù bỏ đi thanh xuân vẫn cứ phải tiếp tục sống, sống trong im lặng, chết trong im lặng mà thôi.
“ Mẫu phi, người … ở lại đây. Mình con quay về hoàng cung. Con đã sắp xếp mọi chuyện rồi.”
“ Cái gì? Ân nhi. Đừng làm càn.” An phi sắc mặc trắng bệch. Nàng đã hiểu lờ mờ con nàng muốn làm gì. Hai tay nàng nắm chặt lấy khăn tay trên tay.
“ Mẫu phi đừng lo.” Đôi mắt kiên nghị của Vũ Tập Ân nhìn thẳng An phi, hắn cầm bàn tay nàng lên, nhẹ nhàng nắm vào trong lòng tay mình. “ Con chỉ cầu cho người hạnh phúc, an thái. Cả đời vui cười như hôm nay.”
“ Ân nhi. Không được.. phụ hoàng con … bệ hạ …” An phi nức nở. Đứa con của nàng, từ lúc bé đã biết lo cho nàng, chăm chút ôn nhu, cả khi gặp bệ hạ cũng vì nàng mà làm hết thẩy. Nhiều khi thấy con, nàng lại cảm giác như hắn là anh trai của nàng. Vì nàng che chở, vì nàng mà bảo vệ.
“ Mẫu phi an tâm. Phụ hoàng … sẽ không giận con. Nếu có, chỉ là trách phạt.”
“ Mẫu phi không thể làm gì cho con. Nhưng không thể để con phật ý phụ hoàng. Phụ hoàng con …” nàng muốn nói tiếp, vị đế vương ấy vô tình lạnh lùng, ngày nay yêu ngày mai chẳng còn gì. Nhưng thấy đôi mắt nhi tử rũ xuống, nàng không đành lòng.
Cứ thế hai người im lặng ngồi cùng nhau. Không nói nên lời.
“ A, hóa ra hai mẫu tử ở đây. Ta tìm mãi. A Mộc nói sẽ dân Ân nhi đi thăm thú Lạc Châu thành a.”
A Niên tiến đến, thấy An phi mắt đỏ mọng, Vũ Tập Ân lại không nói gì thì hơi bối rối.
Vũ Tập Ân đứng dậy, chỉnh trang quần áo rồi nói:
“ Mẫu phi đừng nghĩ nhiều. Đời người chỉ có trăm năm. Đừng đánh mất hạnh phúc. Về phần phụ hoàng, người đừng lo. Phụ hoàng mãi mãi không thương tổn Ân nhi.”
Nói rồi đừng dậy, mỉm cười ngọt ngào. Cầm tay mẫu phi rồi hướng A Niên cười., thì thầm:
“ Mẫu phi, có người luôn đợi người. Là hạnh phúc thì phải tự nắm lấy.”
Sau đó hắn ly khai, để cho hai con người đã nhiều năm không gặp mắt ở lại. Đi xa xa khi quay lại thấy hai thân ảnh mờ mờ ôm nhau, hắn mỉm cười. Mẫu phi cuối cùng cũng đã lựa chọn.
Nhìn lên bầu trời kia, trăng cũng đã sắp lên. Có phải lần này trở về, trong cung sẽ cô độc mình hắn?
—
Màn đêm buông xuống, nơi nơi phố xá của Châu Thành đều náo nhiệt. Vũ Tập Ân cũng hai biểu ca xuống phố chơi. A Vân và A Mộc rất thích tiểu đệ này. Dù phụ thân nói biểu đệ đệ thân phận không thể khinh thường, nhưng vẫn là đứa trẻ mới mười ba mười bốn, chúng sao để trong lòng lâu được.
“ Ân nhi, đi ăn bánh đường không?”
“ Có.”
“ Ân nhi đi ăn thịt viên chiên ở góc phố kia trước đi.”
“ Ân.”
“ Đi qua …”
“ Qua chô kia..”
A Mộc cùng A Vân như chong chóng giữa phố, đều muốn đệ đệ mình ăn chỗ kia chút, ăn chỗ này một thứ, qua chỗ kia mua cái này, qua chỗ khác mua cái kia. Qủa thật tâm trạng hài tử mà.
Không ai để ý A Qúy cơ hồ sắp xỉu. Điện hạ ăn mỗi thứ trên đường ít, lại ít. Nếu ngài có đau bụng thì hắn biết làm sao bây giờ. Hắn gánh không hết tội a.
“ A Qúy ơi A Qúy, ngươi ăn không?”
Đang ủ dột lại thấy điện hạ của mình quơ quơ một xiên thịt viên trước mặt mình, A Qúy ỉu xìu hơn. Người này, lúc thì như một đại nhân, khi lại chỉ như tiểu hài tử, thật khó đối phó a. Nhận lấy xiên thịt từ điện hạ, hắn ăn ăn nhai nhai, trong lòng vẫn nghĩ xem điện hạ của mình là người như thế nào.
Thấy A Qúy vẻ mặt ngốc ngốc, Vũ Tập Ân cười vui vẻ dị thường.
Tít mắt, tít mắt cười. Vũ Tập Ân mua nhiều thứ. Cái chong chóng, con châu chấu tre, toàn đồ của tiểu hài tử.
Hắn đi ngang qua một cửa hiệu bán nhạc khí. Dừng chân lại đôi chút, thứ thu hút hắn chính là một cây sáo bằng ngọc trong suốt. Cửa hiệu nhạc khí rất lớn, hoa mĩ. Không nghĩ ngợi nhiều, Vũ Tập Ân bước chân vào cửa hiệu.
Lão bản thấy đứa bé tuyệt sắc kia thân mang một thân quý khí bước vào cửa vội vồn vã ra đón.
“ Khách nhân, người muốn mua gì?”
“ Ân. Cây sáo kia? ngươi ra giá đi?”
Không nhiều lời Vũ Tập Ân chỉ vào cây sáo trong tủ. Càng nhìn càng mê người.
Lão bản lưỡng lự. Đó là cây sáo đại lão gia nói muốn đem tặng cho Liên công tử ở Thiên Ý lâu. Nghe nói Liên công tử một tay thổi sáo tuyệt hay, đại lão gia thấy thế thích ý, liền nói chờ dịp gặp Liên công tử kia sẽ cho người đến lấy.
“ Không được sao?”
“ Dạ không. Khách quan chọn cái khác nhé. Ở đây có nhiều loại sáo ngọc.”
“ Thôi. Ta chỉ thích mỗi cây sáo đó.”
“ A, cái này. Đại lão gia nhà chúng tôi đã ưng ý.”
“ Thật sao?” Vũ Tập Ân rũ mi cúi xuống, hắn rất thích cây sao kia. Bạch ngọc trong suốt, quả thật tuyệt diệu.
“ Nếu công tử có thể thổi một khúc làm ta vừa ý, ta sẽ tặng cho công tử cây sáo ấy.”
Người bước vào là một cẩm y nam tử, khuôn mặt nho nhã nhưng cũng rất tinh ranh, chỉ mới tuổi hơn chút. Khuôn mặt khôi ngô tuấn tú bất phàn, khí chất phong lưu lại trang nhã, không biết đã làm tan vỡ bao nhiêu trái tim thiếu nữ.
“ Ngươi sẽ tặng ta sao?” Vũ Tập Ân khó hiểu dò hỏi.Namtử này có lẽ là lão gia trong lời nói.
“ Ân. Ta chỉ trân trọng người có tài. Nếu thiếu công tử đây thực có tài khiến ta ngưỡng vọng. Không chỉ một tiểu tiêu, ngay cả nhạc khí khác, nếu công tử thích ta cũng có thể tặng.”
“ Ân. Ta sẽ thổi một khúc. Nhưng là bằng cây sáo kia. Được chứ?”
“ Được. Mạnh Thường, mang cây sáo đến đây.”
Lão bản khi nãy nhanh nhẹn chạy đến dâng cây sáo cho nam tử kia.
Cầm lấy cây sáo trong tay nam tử, Vũ Tập Ân thổi khúc Dream Of Butterfly Lover. Khúc nhạc cứ khi trầm, khi bổng, khi vui vẻ tự do, khi lại u sầu mỏng manh. Qủa thật làm day dứt lòng người, làm ẩn đau những tâm sự trong thâm tâm.
Khi Vũ Tập Ân ngừng thổi, lại khó hiểu nhìn mọi người đang ngây ra. Hắn quơ quơ tay trước mặt nam nhân kia, hỏi
“ Ngươi không sao chứ?”
Namnhân lúc này mới tỉnh ngộ, giật mình nhìn thiếu niên trước mắt. Khúc nhạc hay đến ngây người khiến hắn cầm lòng không được mà hóa vào trong khúc nhạc, phiêu du với âm điệu. Đến khi nhạc dứt mà hắn vẫn tâm động phách lạc. Hảo thanh âm. Ngay cả Liên công tử, chủ bài ( tiểu quan đứng đầu) ở Thiên Ý lâu cũng không thể so sánh được. Nếu thêm cả khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành này, quả thật là … Hắn ngắm thiếu niên trước mắt đến ngây người.
“ Nếu ngươi còn nhìn ta thế, ta sẽ móc mắt ngươi ra.”
Vũ Tập Ân nói, nam nhân này lại si ngốc nhìn ý, trong ánh mắt rõ ràng có si mê. Tức chết hắn. Đem thả sáo ngọc lại tay nam nhân kia, cùng hai biểu ca chuẩn bị ly khai.
Bỗng có ai đó kéo vạt áo hắn lại, thấy nam tử kia nhoẻn miệng cười.
” Ta đã hứa với công tử rồi mà. Tại ta nhất thời vì âm thanh tuyệt diệu kia mà mất hồn. Bài này tên gì vây? Ta thực thích âm luật. Ta tên Gia Trường Nhân, tiểu công tử tên gì?”
“ Vũ Tập Ân. Bài này tên … Mộng Hồ Điệp. Không sao. Thứ lỗi khi nãy nặng lời. Tái kiến.”
Nói rồi cầm cây sáo trên tay. Đi đến cửa, quay lại mỉm cười với Gia Trường Nhân
“ Cảm ơn về món quà a.”
Nói xong liền ly khai. Không để ý Gia Trường Nhân kia đã ngây ngốc đứng đó. Khiến lão bản rối rít gọi mà không được