Vũ Tập Ân

chương 3: thỏa thuận

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cầm trong tay báo cáo của Dạ, Vũ Nhiên Lãnh mỉm cười thích thú. Haha. Con trẫm sao. Vậy thật là thú vị.

“ Đi đến lãnh cung nơi Hạ Hà An ở “

Hắn lạnh lùng nói với Viên Hỷ rồi cất bước đi. Viên Hỷ là đại tổng quản nội cung, cũng là thái giám đi theo Vũ Lãnh Nhiên từ bé đến giờ. Hắn hiểu rõ hoàng đế bệ hạ của hắn tùy hứng đến mức nào, nhưng cũng tàn nhẫn lạnh lùng đến thế nào. Chiêu nghi Hạ Hà An đã lâu rồi không nhắc tới từ khi vụ việc kia qua đi. Ai~ Hạ Hà An này thật là một nữ tử số khổ. Rõ ràng thuần khiết mà lại bị hãm hại.

Đoàn người đi nhanh về hướng lãnh cung. Bỗng dưng Vũ Nhiên Lãnh dừng lại. Bên kia liên trì, một bóng nhỏ đang gẩy đàn. Tiếng đàn réo rắt rồi trầm bẩm, như cơn gió âm thầm lướt nhẹ qua mặt nước rồi lại cao vút lên tận trời cao. Thanh âm thuộc về thần tiên.

Con người nhỏ bé đang đàn cầm ấy tựa tiên đồng. Aó choàng bạch sắc đơn giản nhưng lại chân thuần. Làn da trắng mịn màng, mái tóc đen dài tùy ý buộc lại khiến cho một vài sợi vương ra bị gió thổi tung bay. Cứ ngỡ con người ấy sắp bay lên biến mất trong khoảng khắc.

Không tự chủ được bản thân, Vũ Nhiên Lãnh đưa tay ra ôm giữ lấy bé. Trong lòng hắn lần đầu tiên thấy sợ, sợ mất người trước mắt.

Vũ Tập Ân ngước mắt nhìn người đang giữ mình. Bỗng thấy y ôm mình vào lòng. Theo bản năng Vũ Tập Ân đẩy ra nhưng lại càng bị ôm chặt hơn. Hắn vùng vẫy thoát khỏi kẻ xa lạ này nhưng khốn khổ do tay chân quá ngắn lại chỉ là một tiểu hài tử tuổi nên vùng vẫy vô ích.

Hắn tức giận khịt khịt cái mũi nhỏ:

“ Người là ai? ”

Vũ Tập Ân cố gắng thể hiện sự tức giận của mình bằng cách nhăn mũi, nhíu mày, lườm xéo kẻ đối diện. Nhưng hắn lại không biết biểu hiện của hắn có bao phần đáng yêu.

Vũ Nhiên Lãnh bật cười ngắm bé đang ngồi trong lòng mình. Thật xinh đẹp. Đôi mắt màu đen linh động mà lại sâu thẳm. Cánh môi hồng như anh đào khiến hắn muốn cúi xuống mà hôn một cái. Trên cái cổ trắng nõn là dây đep ngọc bội khắc chữ ÂN. Hắn cười sủng nịch nói

“ Ta là phụ — hoàng – ngươi ”

Vũ Tập Ân lăng ngốc. Phụ hoàng – cái kẻ mà trong bao đêm hắn âm thầm chửi rủa, hay lúc rảnh rỗi lảm nhảm rằng hắn keo kẹt đây sao. Ôi thật là mỹ nhân nha. Thể nào thân thể kiếp này của hắn đẹp đến thế. Nhưng Vũ Nhiên Lãnh không hề đẹp giống hắn mà lại có vẻ nam tính tà mị, khuôn mặt có đôi mắt phượng lại càng khiến sắc sảo mà tuấn tú. Ôi trời ơi ông trời bất công mà ….. Aaaaaaaaaaaaaaaaaa. Ta ghét lão cha này.

“ Phụ hoàng? ”

“Ân”

“ Ngươi đến đây làm gì ”

Vũ Tập Ân nhanh chóng thoát khỏi cái ôm của Vũ Nhiên Lãnh. Ngồi trong lòng hắn nói chuyện thì còn ra thể thống gì.

Thấy hắn nói chuyện không quy củ nhưng Vũ Nhiên Lãnh vẫn chỉ sủng nịch cười cười, nhéo má hắn nói

“ Thăm hoàng nhi không được sao ”

Vũ Tập Ân trở mình xem theo lão cha này. Hừ, năm mất dạng mà giờ quay lại nói thăm với hỏi ai mà tin được lão. Hắn chống tay nói

“ Có gì nói luôn đi. Ta không tin ngươi bỗng dưng nhớ đến một đứa con trong đàn con của ngươi ”

Thấy bé bày ra tư thế đáng yêu, Vũ Nhiên Lãnh chịu không nổi mà cúi xuống hôn một cái lên má bé. Vũ Tập Ân đờ người phản ứng. Trong lòng tan nát. Ôi trời ơi hắn là xử nam a, xử nam a. Đời trước chưa bao giờ có bạn gái, chỉ có ba má và ông bà hôn lên má hắn. Vậy mà tên này.. tên này dám ăn đậu hủ của mình …. Hắn Hắn …. ( Nguyệt: Thế hắn không phải papa mi sao tiểu Ân? / Ân: Tại mi a, tại mi mà ta mất nụ hôn đầu, sát sát … Nguyệt chạy mất )

“ Trẫm muốn ngươi về Vũ Long điện ở với trẫm ” – Vũ Nhiên Lãnh chậm rãi nói ra. Lúc đầu hắn chỉ là muốn tìm hiểu xem đứa bé này như thế nào nhưng giờ đây hắn muốn giữ lấy bé, giờ giờ khắc khắc buộc bé con này bên mình.

“ Không —- bao —- giờ ”

Vũ Tập Ân cũng chậm rãi phun ra ba chữ. Mơ à, hắn đang thanh nhàn sống mà lại chui đầu vào rọ ư.

Câu trả lời của Vũ Tập Ân khiến cho thái giám và nô tỳ bên cạnh suýt thì ngất đi vì sợ. Thất hoàng tử a, hắn có biết có bao nhiêu hoàng tử công chúa muốn vào Vũ Long điện ở không a, vậy mà hắn lại từ chối. Bọn thái giám và nô tỳ bỗng thấy nhiệt độ xung quanh giảm xuống trầm trọng nhưng mồ hôi của chúng lại giọt lớn giọt bé chảy xuống như ngày hè. Hoàng đế bệ hạ của họ nổi giận rồi a.

“ Tại sao?” Vũ Nhiên Lãnh hơi hạ âm độ giọng xuống, như uy hiếp mà cũng như cảnh cáo hắn đang không thỏa mái.

Nhưng lời cảnh cáo này không thể làm gì Vũ Tập Ân. Hắn đã quen với cái kiểu uy hiếp này a. Trước đây hắn không phải là một kẻ công tử ăn không ngồi rồi, hắn cũng vẫn theo papa đi kí kết hợp đồng hay trao đổi làm ăn. Cái kiểu dọa dẫm uy hiếp này chẳng làm hắn sợ hãi mấy ( em quên mất anh ấy là vua rồi a =]]). Hăn cầm tách trà hoa nhài lên rồi nhấm nháp. Ôi hắn nhớ coca pesi a. huhuhu.

Dù trong lòng đang khóc rống nhưng trên mặt hắn vẫn bày ra nụ cười chuyên nghiệp của quý ông con buôn.

“ Vì sẽ nguy hiểm a”

“ Tại sao nguy hiểm ” Vũ Nhiên Lãnh nhìn bé con đang cố làm ra cái dáng bộ tiểu hồ ly mà tâm tình phục hồi không ít.

Vũ Tập Ân ngước nhìn lão cha cũng chỉ mới qua tuổi của minh. Chẹp chẹp. Y ngu thật hay giả bộ đây. Hăn chậm rãi nói:

“ Nếu ta vào ở Vũ Long điện thì sẽ có nhiều kẻ uy hiếp đến ta và mẫu phi. Hơn nữa mẫu phi ta không có nội thân ngoại thích có thế lực bên ngoài nên việc ta gần vua khiến nhiều kẻ ghen tị dễ dàng ra tay hơn. Ta không thể ở mãi bên cạnh ngươi a. Cũng không thể ở mãi trong Vũ Long điện. Vậy nên …. “

“ Vì vậy ngươi từ chối “ – Vũ Nhiên Lãnh nhướng mi hỏi lại.

“ Đúng” – Vũ Tập Ân híp mắt cười. Thực ra quan trọng là hắn ghét ghét lão ba này, nên đừng mong hắn có tý cảm tình nào mà lại phải ở gần tên đáng ghét nhất này a.

“ Ta sẽ bảo vệ ngươi”

“ Không thể mãi mãi”

“ Ngươi không tin ta?”

“ Chưa – bao – giờ — tin”

…………….

“ Vậy ngươi muốn gì” – Vũ Nhiên Lãnh xuống nước hỏi.

“ A, ngươi thật thông minh a” – Vũ Tập Ân híp mắt cười. Lão cha này cũng không quá ngốc a ( NGỐC mà làm đc vua à em, rồi em sẽ bị hắn trị lại a ha ha )

“ Ta có điều kiện” Vũ Tập Ân chọn mi nhìn phản ứng của Vũ Nhiên Lãnh, thấy Vũ Nhiên Lãnh không có phản ứng thì tiếp tục hỏi

“ Ân? ”

“ Hoàng nhi nói thử xem” – Vũ Nhiên Lãnh cười đến khoái trá. Hảo hảo. Đứa con này của hắn, nhất nhất hắn phải mang về bên mình. Ha ha. Tiểu yêu tình, tiểu hồ ly. Haha. Ta sẽ nắm giữ ngươi.

Vũ Tập Ân lạnh hết cả gáy. Mỗi lần y gọi hắn là “ hoàng nhi “ là hắn lại rùng mình vì cảm giác bất trắc nguy hiểm. Hắn nuốt nuốt nước bọt lại cổ họng rồi cất tiếng

“ Điều kiện thứ nhất, cho ta và mẫu phi rời khỏi lãnh cung”

“ Tất nhiên” – Vũ Nhiên Lãnh mỉm cười sủng nịch. Một đứa bé dễ thương a. thật có hiếu. Ha haaa.

“ Ngươi nghe hết đã ” Vũ Nhiên Lãnh trừng mắt. Hừ hừ. Nếu được chọn ta sẽ chọn ở lại lãnh cung này cho thanh thản. Hơi đâu chạy vào hậu cung của ngươi mà bị mấy bà chằn phi tần ấy hãm hại chứ.

Hắn chậm rãi nói tiếp.

“ Ta muốn mẫu phi được minh oan, ta cùng mẫu phi đường đường chính chính đi khỏi lãnh cung, chứ không phải là ra khi chưa được giải hàm oan “

“ Ngươi nghĩ nàng oan? ”

“ Hừ. Một nữ tử đơn thuần lại yếu đuối như nàng, chỉ chọn làm một chiêu nghi trong suốt năm bên ngươi, lại không có thế có lực gì mà cũng phải tranh dành sủng ái mà hãm hại quý phi ái phi phi của ngươi a. Nghĩ thôi là thấy bất hợp lý rồi”. Vũ Tập Ân tức giận nói. Tên cha này rõ ràng biết mẫu phi hắn bị hãm hại, chẳng qua là cố ý lơ đi mà thôi.

Vũ Nhiên Lãnh sờ sờ cằm suy nghĩ. Hừ, dù sao năm trước thế lực kẻ kia còn mạnh, năm nay hắn đã chặt đứt mọi thế lực râu ria nguy hiểm đến mình nên nếu dựa vào việc này quy tội cũng không phải không được.

“ Trẫm – đồng – ý”

Vũ Tập Ân mỉm cười khoái trá. Đôi mắt trong vắt đen thẳm ánh lên niềm vui khó tả càng làm bé trở nên đáng yêu hơn. Vũ Nhiên Lãnh lại chịu không nổi mà cúi xuống hôn lên má bé lần thứ hai. Vũ Tập Ân hóa đá. Trong lòng hắn lại một trận đổ vỡ, gào thầm @%@%@^ lão cha. Hắn cư nhiên thỏa mái ăn đậu hủ của mình.

Chớp chớp mi lấy lại bình tĩnh. Hừ. Chỉnh mặt chỉnh mặt, nặn ra nụ cười chuyên nghiệp nhất nào.

“ Vậy ta chờ ngươi. Mấy ngày”

“ ngày ”

Vũ Nhiên Lãnh thích thú nhìn biến hóa trên mặt bé. Ha ha hảo đáng yêu mà. Thế này sao ta cho tiểu hồ ly này chạy thoát chứ. Hắn sủng nịch sờ sờ má bé con, hỏi:

“ Điều kiện thứ hai?”

“ Ta sẽ nói sau khi ngươi thực hiện được điều thứ nhất. Đấy là nếu hoàng đế bệ hạ không thực hiện được … thì không cần ta nói a”.

Vũ Tập Ân cười đến gian xảo, ăn đậu hũ của ta à, ta phải đòi lại ít vốn chứ. Hắn nghĩ thế mà cười đến mị người. Rồi chợt nghĩ nhanh nhanh đuổi ôn thân đi để quay về với mẫu phi. Hảo đói rồi a.

“Vậy … phụ hoàng đi thong thả nhé. Nhi thần chờ người ” Ha ha, đạt được mục đích rồi thì Vũ Tập Ân ta đây cũng cho ngươi ít lợi tức. Dù sao cũng còn sinh sống lâu dài ha ha ( sống hết đời luôn nha em cười )

Vũ Nhiên Lãnh thấy tiểu hồ ly của mình khoái trá mà bật cười. Chưa bao giờ hắn cười vui vẻ như thế. Hảo hảo chờ ta, ta sẽ giữ chặt ngươi bên mình. Ha haa. Tiểu hồ ly đáng yêu của ta a.

Cất bước ra khỏi lãnh cung, Vũ Nhiên Lãnh cho ngươi đi điều tra vụ việc của Hạ Hà An năm trước. Cũng chẳng có gì khó. Bởi chuyện đó hắn vốn điều tra đã lâu, chỉ là giờ cần dùng đến mà thôi.

————————————————————————–

Mỗi người toan tính nhưng chắc rằng bé Vũ Tập Ân sẽ chịu thiệt thòi với đại hồ ly rồi ha ha

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio