Tần phi kia ngất xỉu, đưa vội về cung của nàng. Các thái y nghe tin rối rít chạy đến, sợ long thai có bề gì họ gánh không được.
Dật thái y nghe tin, lại nghe nói thủ phạm đẩy Tần phi là thất hoàng tử. Ông e dè nhìn thất hoàng tử.
Trong ấn tượng của ông, thất điện hạ là người ôn nhu lại rất giỏi y lý, khiến ông có hảo cảm không ít. Mà hoàng cung Đông Vũ quốc cũng thật sóng yên bể lặng, nói ra thì đó là mặt ngoài. Các nương nương cũng là tranh nhau đầu rơi máu chảy, nhưng các hoàng tử lại rất hoàn thuận, không trành giành. làm bệ hạ cũng ấm lòng. Vậy nên dù các nương nương kia tranh nhau, đấu nhau thế nào người cũng không để ý. Có đôi khi Dật thái y nghĩ đến việc nếu có phi tần nào sinh con, hắn là một bước lên mây. Mười mấy năm nay cũng không có người nào mang thai, thái độ của hoàng đế lại lãnh mười phân. Ai hỏi đến tại sao long mạch lại không vượng, cần nhờ quốc sư này kia đi tế lễ, hoàng đế chỉ đạm mạc cười nói rằng “ trẫm chỉ cần bảy hoàng tử.” Nói rồi kệ ai đó phản bác, mười năm nay vẫn là không có bóng dáng hoàng tử hay công chúa nào ra đời.
Vậy mà giờ này Tần phi mang thai, trong cung ai nấy cũng đều nghĩ nàng ta lên chức hoàng hậu nên xum xoe. Dật thái y cũng không mấy chạy đến cung nữ nhân này, thái độ cao ngạo làm ông không thích thú mấy.
E ngại nhìn thất hoàng tử cùng cửu hoàng tử, Dật thái y khẽ nói:
“ chuyện này là sao vậy thất điện hạ, liệu có làm bệ hạ …?”
Bệ hạ sẽ nổi giận a, dù cùng là con nhưng mà người ta vẫn thương nâng niu đứa nhỏ hơn a.
“ Dật gia gia đừng lo lắng. Có gì là ta chịu trách nhiệm. Thiên nhi vô tội. Vả lại Tần thị kia hẳn không có việc gì.”
“ A~, điện hạ a…”
Dật thái y định nói gì đó, lại nghe bên ngoài truyền đến tiếng hô to.
“ Hoàng thượng giá lâm.”
Mọi người vội vàng quỳ xuống hành lễ. Vũ Nhiên Lãnh bước vào, phất tay cho đám thái y không cần đa lễ, lại nhìn qua Vũ Tập Ân. Khẽ nhíu mày, quát lớn.
“ Chuyện này là thế nào? Nói cho trẫm nghe rõ ràng …”
Mọi người lạnh một hồi, quả nhiên bệ hạ đối với Tần phi hết sức coi trọng a, khó thấy ngài nóng giận thế này. Một vị thái y liền nói.
“ Bệ hạ, Tần phi không có gì, chỉ là kinh hách. Nghỉ ngơi vài ngày liền khỏi.”
Lại đến lượt nô tỳ thân cận cạnh Tần phi đến tấu.
“ Bệ hạ minh giám, là do thất điện hạ đẩy nương nương xuống liên trì a…”
Vũ Đông Lãnh tức giận đạp đổ ghế ngồi. Khiến ai ai ở đây cũng xanh mặt. Bệ hạ nổi nóng.
“ Bọn vô năng, đem đám thái y này ra đánh hết cho ta. Các người mù hay sao mà không để ý tay thất điện hạ bị trầy đỏ. Không kẻ nào bôi thuốc hay sao? Lôi hết thái y ra đánh năm mươi trượng.”
Nói rồi tiêu sái bước đến bên Vũ Tập Ân, xoa xoa bàn tay bé, ân cần hỏi
“ Ân nhi có đau không?”
Vũ Tập Ân ngước nhìn khó hiểu, hắn tưởng phụ hoàng phải sinh khí chứ. Nhìn nam nhân tự tay lấy thuốc bôi cho mình, Vũ Tập Ân lòng tràn cảm động.
Vũ Thừa Thiên ngồi bên cạnh cơ hồ sắp xỉu vì ngạc nhiên.
Tất cả mọi người đang quỳ ở đây cũng đồng dạng muốn ai đó đánh cho xỉu tại chỗ. Hóa ra bệ hạ tức giận vì thất điện hạ bị tiểu thương a. Vậy Tần phi kia thì sao? Nàng mới là kẻ bị té xuống liên trì a.
Trong giây lát, mọi người nhận thức rất rõ ràng, thất điện hạ được hoàng đế Đông Vũ sủng đến không từ nào diễn tả được.
Vũ Nhiên Lãnh sau khi xoa xoa cho bé con, lại nhìn qua Vũ Thừa Thiên đang xanh mặt, hỏi cậu có bị sao không, thấy cậu bé gật đầu, Vũ Nhiên Lãnh cũng xoa xoa đầu cậu. Sau đó lại lạnh băng nói
“ Không nghe sao? Đem hết phế vật ra đánh cho ta.”
Khi thị vệ chuẩn bị đi lên thì Vũ Tập Ân nhẹ giọng nói
“ Phụ hoàng, ta không việc gì? Chỉ là tiểu thương. Đừng trách phạt các thái y. Họ là lo cho thai nhi trong bụng Tần phi a.”
Vũ Tập Ân không biết, ngữ khí của hắn có vị “ chua chua mùi giấm “
Vũ Nhiên Lãnh tất nhiên nhận ra, ôm Vũ Tập Ân vào lòng, cười ôn nhu nói
“ Ân nhi không có việc gì mới là tối quan trọng.”
Sau đó lại ngẩng lên nhìn nữ nhân Tần thị đang nằm trên giường, cùng đám nô tỳ đang khóc lóc hừ nhẹ nói
“ Long thai sao? Là thực sao Tần ái phi?”
Nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của hoàng đế, Tần phi đang giả đau giả đớn cùng khóc lóc liền nói
“ Bệ hạ, làm chủ cho thần. Thất hoàng tử cùng cửu hoàng tử là ganh ghét với hoàng tử trong bụng thần thiếp. Liền đẩy ta xuống nước. Đó là hài tử của bệ hạ a.”
Nói rồi nàng ta lại dấm dứt khóc. Vũ Nhiên Lãnh cười lạnh, nhìn nàng chỉ thấy ghê tởm. Nói:
“ Thực là hài tử của trẫm sao? Mười năm nay trẫm không có người mang long thai, lại có ngươi hoài thai cho trẫm. Qủa thực may mắn.”
Mọi người nghe đến thế cũng là hiểu tâm ý của bệ hạ, chính là ngờ đứa nhỏ này không phải con cháu Đông vũ hoàng thất a.
“ Hơn nữa, ngươi nói là Ân nhi và Thiên nhi đẩy ngươi xuống nước sao? Ân nhi của ta binh thường thể nhược, lại nói Thiên nhi mới là đứa trẻ tuổi, cũng không phải võ sĩ thiên tài, có thể đẩy một Tần Lệ Ánh, con gái của Tần Trạm tướng quân té xuống liên trì hay sao?”
Tần phi run rẩy không thôi, tay nắm chặt trải giường, chỉ run rẩy bật ra tiếng
“ Là … do … là …”
Vũ Nhiên Lãnh ôm chặt bảo bối của mình vào trong lòng, lại ngước lên cười nói
“ Ta nói cho ngươi biết, mười năm trước khi Thiên nhi sinh ra sau, ta liền uống tuyệt dục dược, miễn bàn có thể hiểu, ta vốn không thể có con nữa. Mười năm sau ngươi liền có thể có sao? Nói đi, là – của – ai?”
Ngữ khí hàn băng khiến mọi người ở đây đông cứng. Hảo lãnh a. Tần phi kia cũng thật to gan, dám giả long thai, cái này chu di cửu tộc đó a.
Vũ Tập Ân ngạc nhiên khi nghe thấy, đôi tay không tự chủ được hơi run. Không phải con phụ hoàng, không phải con phụ hoàng thật sao?
Thấy bé nhìn mình, Vũ Nhiên Lãnh ôn nhu ghé sát tai bé, nói thật nhỏ chỉ đủ Vũ Tập Ân nghe
“ Ân nhi, phải tin tưởng phụ hoàng.”
Vũ Tập Ân không nói gì, chỉ khẽ cầm tay Vũ Nhiên Lãnh. Phụ hoàng là chịu đau khổ thế nào mới có thể đưa ra quyết định như vậy. Đối một hoàng đế, không thể có con nữa là một chuyện đau đớn. Vậy mà phụ hoàng chủ động làm sao?
Thấy tay bé nắm lấy tay mình, Vũ Nhiên Lãnh cười thỏa mãn.
Sau đó, vẫn nhìn chằm chằm Tần phi đang run rẩy quỳ xuống kia
“ Không cần nói vẫn hảo. Ngươi chờ, ngày mai mạng người nhà ngươi liền được quyết định. Người đâu, lôi Tần phi ra phạt trượng.”
Tần phi nghe thấy xụi lơ ngất đi. trượng, là giết nàng còn gì? Nàng đang mang thai, trượng thôi cũng đủ giết nàng ta.
“ Phụ hoàng, hài tử kia không có tội. Ngươi đánh nàng chết, hắn cũng chết theo. Chẳng phải Tần Trạm đại nhân chỉ có độc nhất nữ nhân kia là con sao? Để nàng sinh con ra, liền gửi về Tần gia. Tần gia trung quân ái quốc thế hệ. Không thể nói giết cả nhà liền giết. Ai làm người đó chịu đi. Nói rõ cho Tần Trạm đại nhân, để họ nhận ân đức của hoàng gia, chẳng phải càng trung tâm thêm sao?”
Vũ Nhiên Lãnh thấy bảo bối nói vậy, cũng không làm căng, liền hạ lệnh
“ Biếm Tần phi thành tội nhân, nhưng để nàng ta yên ổn sinh con sau, liền biếm lãnh cung. Đem đứa bé cho Tần Trạm tướng quân.”
Nói rồi cùng Vũ Tập Ân và Vũ Thừa Thiên ly khai.
Lời của Vũ Tập Ân quả thực xác thực, Tần Lệ Ánh sinh ra một nam hài, đưa về Tần Trạm. Tần Trạm quỳ xuống tạ ơn, hứa Tần gia mãi trung tâm một lòng với hoàng thất. Binh quyền Tần gia toàn bộ do thất hoàng tử sai sử.
—
,Sai người đưa Vũ Thừa Thiên trở về, Vũ Nhiên Lãnh bế Vũ Tập Ân một mạch về Vũ Long điện. Đem bé con đặt xuống ghế, phân phó cung nhân lui hết ra, Vũ Nhiên Lãnh chạm vào môi bé, rồi cúi xuống hôn lên đôi môi kia.
Vũ Tập Ân cứng đờ người, hắn muốn giãy ra, nhưng tay chân lại như hóa thạch. Cảm giác mềm mại lành lạnh của đôi môi nam nhân chạm vào, lại như hòa quyện mật ngọt. Quyến luyến đem lưỡi nhỏ của Vũ Tập Ân đi theo, làm bé xụi lơ vào lồng ngực Vũ Nhiên Lãnh.
Vũ Nhiên Lãnh ôm chặt bảo bối của mình, rất nhỏ giọng mà nói, như một lời thề
“ Vũ Tập Ân. Ta yêu ngươi. Không phải là “ trẫm”, không phải phụ hoàng , không là Đông Vũ hoàng đế, Ta – hiện tại – chỉ là Vũ Nhiên Lãnh, một nam nhân bình thường, yêu ngươi. Yêu Vũ Tập Ân ngươi …Thề vĩnh viễn không buông bỏ ngươi, thề vĩnh viễn bảo vệ ngươi, thề không đổi dạ thay lòng. Vũ Tập Ân, Ta yêu ngươi ”