Vũ Nhiên Lãnh ôn nhu ôm bé con vào lòng. Tuy rằng khi nãy, thấy đứa nhỏ của Ngạo Thiên cùng Ân nhi đang ôm nhau cũng là hơi có chút không thích. Nhưng ăn cả bình dấm như Ngạo Thiên thì thật sự là không có. Vũ Nhiên Lãnh hắn không đến mức ăn dấm chua với cả một đứa nhỏ tuổi nha. Nhưng không thích vẫn là không thích. Dù là nam hài cũng không được ôm Ân nhi của hắn
[ Nguyệt: Vậy là ghen? =.=”~~
Ôi anh Thiên ơi, anh làm em mất mặt quá tự kỉ góc ]
“ Phụ hoàng, lồng ngực phụ hoàng rất ấm nha.”
“ Ân.”
Vũ Tập Ân mỉm cười, dụi dụi đầu vào ngực nam nhân, như tự nói lại như thì thào cùng người bên cạnh.
“ Có lẽ Ân nhi phải mượn lồng ngực này cả đời để tựa vào.”
Vũ Tập Ân đỏ mặt, không ngẩng lên, tựa vào vai nam nhân quen thuộc natf.
Vũ Nhiên Lãnh nghe thấy, hơi chút bất ngờ rồi ánh mắt tràn đầy ý cười … Đôi môi cong lên một nụ cười thỏa mãn cùng hạnh phúc, vuốt ve lưng nhỏ của Vũ Tập Ân, trìu mến nói
“ Ân. Phụ hoàng cho Ân nhi mượn cả đời. Nhưng phải trả công nha.”
“ Trả công? Trả gì?” Vũ Tập Ân bật người dậy, ngơ ngác hỏi.
Vũ Nhiên Lãnh ý cười càng sâu hơn, lấy tay đặt lên cằm bé nhỏ mịn màng của Vũ Tập Ân, hơi cúi người xuống hôn lên đôi môi mềm mại như cánh anh đào.
Chỉ là một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước cũng đủ khiến Vũ Tập Ân mặt đỏ. Vũ Nhiên Lãnh mỉm cười thích thú chạm lên đôi má đang ửng hồng của bảo bối.
“ Ân nhi trả bằng cuộc đời của mình đi. Liền ở cùng phụ hoàng mãi mãi.”
Vũ Tập Ân không đáp, ngại ngùng chui vào lòng nam nhân.
Vũ Nhiên Lãnh cũng không tha. Chỉ lấy tay nghịch mái tóc đen dài của Vũ Tập Ân nói
“ Ân nhi a, không trả lời phụ hoàng sao? Vậy là để phụ hoàng chịu thiệt nha.”
“ Ân nhi, không chấp nhận sẽ làm phụ hoàng thiệt buồn. Đã hi sinh lồng ngực lại không được ai đó trả ơn nha.”
“ Ân nhi, Ân nhi a.”
Vũ Nhiên Lãnh dùng ngón tay thon dài khẽ lướt xuống gáy nhỏ của bảo bối, mỉm cười thấy bé nhạy cảm khé run lên. Vũ Tập Ân khuôn mặt phụng phịu ngẩng lên, đôi mắt to ngập nước, hai gò má ngày một đỏ.
“ Ân nhi đâu có nói làm phụ hoàng chịu thiệt.”
“ Vậy sao? Vậy Ân nhi nói đi.” Vũ Nhiên Lãnh hôn nhẹ lên má Vũ Tập Ân cái. Hắn cười chờ mong
“ Thì … thì … Ân nhi giao cả đời này cho phụ hoàng …”
Vũ Tập Ân mặt càng đỏ hơn, dụi mặt vào ngực Vũ Nhiên Lãnh, không ngẩng lên nữa.
Vũ Nhiên Lãnh nâng mặt Vũ Tập Ân lên, đôi môi một lần nữa đặt lên môi bé. Nhưng không nhẹ nhàng như trước mà lại mang vài phần bá đạo cùng chiếm giữ
Vũ Nhiên Lãnh kéo Vũ Tập Ân lại gần hơn, giữ lấy đầu bé, càng hôn xuống thật sâu.
Khuôn mặt Vũ Tập Ân ngày một đỏ, nhưng lại không phản đối mà chỉ yếu ớt vòng qua cổ nam nhân để mình không quỵ xuống. Thân hình mềm mại ngày một suy nhiễm vì cái hôn bá đạo của nam nhân, từ từ nhuyễn xuống tựa hẳn vào người Vũ Nhiên Lãnh.
Cái lưỡi tinh quái của Vũ Nhiên Lãnh cũng không buông tha, quyện vào miệng của Vũ Tập Ân, lôi kéo cái lưỡi nhỏ của bé cùng hắn quyến luyến không rời.
Chỉ đến khi Vũ Tập Ân tưởng như không thể thở được nữa, Vũ Nhiên Lãnh mới buông ra. Hai đôi môi rời nhau, liền tạo ra một sợi chỉ bạc mờ ám.
Nhìn Ân nhi của thở dốc, khuôn mặt xinh đẹp càng đỏ ửng lại thêm mị nhân, Vũ Nhiên Lãnh vừa để Vũ Tập Ân thở xong, lại cúi xuống hôn tiếp.
Cái hôn lần này lại càng mãnh liệt hơn, đủ để Vũ Tập Ân hoàn toàn mất đi lí trí.
“ A… ân.. phụ hoàng … a.. ân.”
Vũ Nhiên Lãnh ôm bé lại gần hơn, bỏ qua đôi môi đang sưng mọng, lướt đôi môi lên trán rồi xuống đôi má phấn nộn đang đỏ ửng, cái hôn lại lướt qua vành tai, khẽ cắn nhẹ làm Vũ Tập Ân run rẩy
“ Phụ … phụ hoàng.”
“ Ân nhi.” Vũ Nhiên Lãnh ôn nhu nói, rồi lại cúi xuống hôn lấy cổ trắng nõn của Vũ Tập Ân.
Đôi môi bá đạo lướt xuống dần, khi chuẩn bị kéo xuống áo choàng của bé, lại bị Vũ Tập Ân hơi giữ lại.
Vũ Nhiên Lãnh thì thầm …
“ Cho phụ hoàng.”
Vũ Tập Ân lại yên lặng. Hắn đang phân vân suy nghĩ.
Vũ Nhiên Lãnh nhìn đôi má kia lại càng hồng hơn, không nói gì cúi xuống hôn dần đến bờ ngực nhỏ bé.
Vũ Tập Ân run rẫy, không lực phản kháng, cũng không có lực để phản đối, liền tùy ý nam nhân muốn làm gì thì làm …
…
….
…..
…….
……….
……………
………………………. Hô hô Nguyệt nhảy múa
…
…..
………
“ Tiểu Ân, ngũ ca đến rủ ngươi đi chơi đây.”
Người chưa tới, tiếng liền đã đến. Vũ Tập Ân sững người, đông cứng lại. Vũ Nhiên Lãnh cũng đành phải buông ra “ công việc” đang làm.
Vũ Tập Ân hai má hơi đỏ lên, chỉnh lại y phục rồi lắp bắp
“ A, phụ … phụ hoàng. Ân nhi đi cùng ngũ ca.”
Nói rồi chạy nhanh như cơn gió, ba chân bốn cẳng chạy ra ngoại điện, thấy Vũ Mộc Tuyết thì luống cuống lôi kéo tay Mộc Tuyết đi ra ngoài.
Vũ Mộc Tuyết thấy Vũ Tập Ân hai má đỏ hồng, lo lắng hỏi
“Tiểu Ân. Ngươi bị sốt sao?”
“ Không … a… không có. Ca ca nói rủ ta đi chơi mà.”
“ Ân. Đi thôi. A, phụ hoàng đâu?”
“ Ở.. à không có. Đi nhanh đi không trời … tối.”
“ Từ từ, Tiểu Ân đừng lôi kéo tay ca ca. Trời vẫn còn sáng mà…”
Khi tiếng của hai thiếu niên dần xa Vũ Long điện, các thái giám cùng cung nữ đứng ngoài điện bỗng thấy nhiệt độ giảm xuống trầm trọng, cơ hồ đã đến mức cho nước vào liền kết thành băng… Mọi người rùng mình.
Vũ Nhiên Lãnh ngồi nghiến răng nghiến lợi.
“ Vũ Mộc Tuyết, ngươi chuẩn bị ở biên cương cả đời đi.”
[ Nguyệt: Ôi, bụng của ta… Kéo kéo lên hộ cái. Miếng ăn đến miệng còn rớt =)))))))))))))))))))) ]