“Hạo, làm tốt lắm!” Cùng cưỡi ở trên lưng một con rồng lửa, Cơ Hạ dùng sức cho Cơ Hạo một quyền.
Cơ Hạo cười ‘ha ha’, giơ nắm tay, cùng nắm tay của Cơ Hạ dùng sức va chạm hai cái. Hắn cũng cảm thấy quả thật là làm rất đẹp, liên quân tinh nhuệ của ba bộ tộc tan thành mây khói, nhất là Hắc Thủy Thu loại lão quái vật đó đều bị chém giết, đây là một hồi đại thắng.
Càng quan trọng hơn là, Chúc Dung thần quân đang cuồn cuộn đi hang ổ của Hắc Thủy Huyền Xà bộ!
Đây mới là quan trọng nhất!
Cơ Báo so với Cơ Hạ ổn trọng hơn nhiều, hắn nuốt mấy viên vu dược chữa thương, cẩn thận hướng Cơ Hạo hỏi thăm gặp gỡ của gã lần này.
Cơ Hạo đem chuyến đi này của mình lần lượt nói rõ, trừ ba thanh niên áo trắng nửa đường chặn giết mình, chuyện khác hắn đều không hề giữ lại nói ra. Về phần ba thanh niên áo trắng, trong lòng Cơ Hạo còn rất nghi ngờ, bọn họ tựa như không phải tộc nhân Nam Hoang, cho nên Cơ Hạo giấu chuyện này.
Chúc Dung thần quân tốc độ hành quân cực nhanh, có thống lĩnh cấp Vu Vương thúc dục vu pháp, tốc độ của bọn họ gấp chục lần Nha Công bay lượn trên không. Ngắn ngủn non nửa ngày sau, quân đội khổng lồ vắt ngang qua lãnh địa Hỏa Nha bộ, xâm nhập địa bàn Hắc Thủy Huyền Xà bộ.
Từ trên cao nhìn xuống, trong địa bàn Hắc Thủy Huyền Xà bộ khống chế nhiều hồ nước, sông, càng có vô số thác nước, hồ sâu, diện tích thuỷ vực chiếm trên ba phần tổng diện tích. Hơn nữa nơi này hung thú chủng loại khác ít, đập vào mắt có thể đạt tới, tất cả đều là các loại rắn to nhỏ.
Trong rừng rậm, đại mãng đi qua, thân rắn dài vung vẩy, vô số loại rắn độc màu sắc rực rỡ quay quanh ở trên cành cây, thè lưỡi rắn phát ra tiếng ‘Tê tê’.
Hơi nước nồng đậm xen lẫn chướng khí tràn ngập chung quanh, so sánh với lãnh địa Hỏa Nha bộ non xanh nước biếc, địa bàn Hắc Thủy Huyền Xà bộ nhão nhoét hỗn độn, giống như một nồi cháo loãng đục ngầu, khắp nơi đều tràn ngập sự ẩm ướt làm người ta hít thở không thoải mái.
Tiếng trống trận trầm thấp từ xa xa truyền đến, một mũi quân đội Hắc Thủy Huyền Xà bộ quy mô rất lớn đang hướng về biên cảnh hai tộc lên đường.
Ba con rồng lửa cõng mấy chục chiến sĩ Chúc Dung thần quân lao vút đi. Rồng lửa cảnh giới Đại Vu đỉnh phong há mồm, từ trên cao phun ra Viêm Long Thổ Tức (hơi thở rồng lửa) hủy diệt tất cả. Ngọn lửa màu đỏ quay cuồng bao trùm mặt đất phạm vi vài dặm, gần vạn tinh nhuệ Hắc Thủy Huyền Xà bộ đồng thời táng thân biển lửa.
Trong hơn một vạn đại quân, hai vị Đại Vu cứng rắn chống đỡ lửa ngập trời do rồng lửa phun ra nhảy lên, vung trường kiếm hướng chiến sĩ Chúc Dung thần quân phát động tiến công.
Nhưng kiếm khí của bọn họ còn chưa bắn ra, chiến sĩ Chúc Dung thần quân đứng ở trên lưng rồng lửa đã kéo trường cung. Mũi tên phá giáp rèn luyện kỹ càng, mang theo phù văn cường đại gào thét mà tới, đem hai vị Đại Vu bắn hóa thành tro bụi.
Đại quân cuồn cuộn xâm nhập lãnh địa Hắc Thủy Huyền Xà bộ, nơi đi qua mấy trăm thôn xóm to nhỏ của Hắc Thủy Huyền Xà bộ đều bị đốt cháy không còn gì.
Nhìn các thôn xóm bị khói lửa bao phủ, Cơ Hạo không khỏi hỏi: “Nam Hoang là lãnh địa của Hỏa Thần, vì sao còn có thể có các bộ tộc thân cận với nước xuất hiện? Hắc Thủy Huyền Xà bộ, bọn họ sao có thể xuất hiện ở Nam Hoang?”
Vô số năm qua, Hắc Thủy Huyền Xà bộ và Hỏa Nha bộ dây dưa không ngớt, hai bên nhiều thế hệ ác chiến, hy sinh vô số chiến sĩ tinh anh. Rất nhiều trưởng bối của Cơ Hạo đều bỏ mình ở trong chiến tranh cùng Hắc Thủy Huyền Xà bộ.
Nhưng Nam Hoang là lãnh địa của Chúc Dung thần quốc, là địa bàn của Hỏa Thần.
Chúc Dung thần quân chỉ cần phái ra một mũi quân đội, liền đủ để diệt Hắc Thủy Huyền Xà bộ, bộ tộc như vậy sao có thể ở Nam Hoang sinh tồn nhiều năm như vậy?
Dung nham cự nhân cấp Vu Vương đỉnh phong kia ho khan một tiếng, ồm ồm mở miệng: “Bọn hắn ở nơi này, có đạo lý bọn họ ở nơi này. Đó là ước định thái cổ đặt ra, tuy bọn hắn đều là con dân của Thủy Thần Cộng Công thị, nhưng bọn hắn cũng có quyền lực ở nơi này sinh sản sinh lợi.”
Thái cổ ước định?
Con dân Thủy Thần Cộng Công thị, sinh sống ở trên lãnh địa của Hỏa Thần Chúc Dung thị. Cơ Hạo đem lời nói của dung nham cự nhân ghi tạc trong lòng, sau đó hắn lại hỏi: “Như vậy, lãnh địa Thủy Thần Cộng Công thị ở nơi nào?”
Dung nham cự nhân quay đầu nhìn về phía bắc, giọng ù ù nói: “Chỗ cực sâu của bắc hoang, Bắc Minh đại dương chính là hang ổ của Cộng Công thị. Thuỷ quân Cộng Công thị, những kẻ làm người ta chán ghét đó, sớm hay muộn có một ngày, ta phải đem đầu mấy tên khốn kiếp đó chặt xuống.”
Tựa như là vấn đề của Cơ Hạo đã dẫn lên hứng thú nói chuyện phiếm của dung nham cự nhân, hắn lại chỉ phía đông nói: “Đông Hoang, là địa bàn của Mộc Thần Thanh Đế, nhưng Thanh Đế một thế hệ trước chết trận, thái tử của Thanh Đế phần nhiều ngã xuống, hiện nay Đông Hoang rất loạn. Mẫu thân của Man Man tiểu chủ nhân, chính là a tỷ của Thanh Đế một thế hệ trước.”
Sau đó dung nham cự nhân chỉ về phía tây, lớn tiếng nói: “Tây phương cằn cỗi, rất khốn cùng, Kim Thần Bạch Đế nhất mạch cũng nhiều năm không có tin tức, không biết hiện tại bộ dáng thế nào. Cây rìu lớn này của ta, chính là thần phủ năm đó tông sư của Bạch Đế nhất mạch tự tay rèn!”
Lắc đầu, dung nham cự nhân làm tổng kết cuối cùng cho lời nói của mình: “Thanh Đế, Bạch Đế đều là người tốt, chỉ Cộng Công thị nhất mạch, đều là một đám khốn kiếp. Cơ Hạo tiểu huynh đệ, về sau đụng tới bọn nanh vuốt của Cộng Công thị, nhất định phải cẩn thận, gặp mặt tốt nhất một đao đánh chết bọn hắn, đừng cho bọn hắn cơ hội nói chuyện.”
Cơ Hạo ngạc nhiên nhìn dung nham cự nhân, lời này nói thật sự đủ thẳng thắn.
Xem ra giữa Chúc Dung thị và Cộng Công thị quả thực có mâu thuẫn lớn, nhưng Chúc Dung thần quốc còn có thể dễ dàng tha thứ bọn Hắc Thủy Huyền Xà bộ tụ cư Nam Hoang, cái gọi là thượng cổ ước định này, rốt cuộc là cái quái gì?
Đại quân cuồn cuộn lao về phía trước, qua hơn một canh giờ nữa, phía trước đột nhiên một mảng đại thủy chiếu vào mi mắt.
Một mảng đại thủy trắng xoá, dính giống như cháo gạo, vô biên vô hạn không nhìn thấy bến bờ. Cơ Hạo đứng trên lưng rồng lửa, cách mặt đất trên trăm dặm, Kim Ô thần mâu càng khiến thị lực của hắn trở nên cực kỳ cường hãn, nhưng hắn vẫn không nhìn thấy giới hạn của một mảng đại thủy này.
Nơi này chính là hang ổ ‘Hắc Long đàm’ của Hắc Thủy Huyền Xà bộ, vô số năm qua, các tổ tông Hỏa Nha bộ từng mấy chục lần dẫn đại quân tấn công đến cạnh Hắc Long đàm, nhưng cuối cùng đều không thể công phá Hắc Long đàm nơi hiểm yếu, đại quân chỉ có thể suy sụp bại lui.
Nhưng hôm nay, Hắc Long đàm lại gặp phải tai ương ngập đầu.
Chúc Dung Đồng Cung ngồi xổm lẻ loi một mình bên Hắc Long đàm, một cái đỉnh nhỏ toàn thân đỏ đậm lơ lửng ở đỉnh đầu hắn, trong cái đỉnh nhỏ một đỉnh nước trắng xoá bị thiêu đốt sôi trào nổi bọt, toàn bộ nước của Hắc Long đàm cũng giống như nước trong đỉnh nhỏ, ‘Ào ào’ sóng nhiệt, phun bọt nước.
Toàn bộ Hắc Long đàm đều đang sôi trào, vô số thể cá chết nổi ở trên mặt nước, cách Hắc Long đàm còn mấy trăm dặm, cũng đã có thể ngửi được một mùi cá tanh nồng.
Trên mấy trăm hòn đảo lớn nhỏ trong Hắc Long đàm, vô số tộc nhân Hắc Thủy Huyền Xà bộ khàn giọng hò hét, bị hơi nước sôi trào thiếu chút nữa đem bọn hắn chưng chín.
Một con vượn khổng lồ cao trăm trượng, toàn thân lông bạc, xung quanh thân hình không ngừng có mây nước quay cuồng đứng ở trên mặt nước Hắc Long đàm, khàn giọng hướng tới Chúc Dung Đồng Cung rít gào: “Chúc Dung thái tử, ngươi muốn trái với minh ước tổ tiên các ngươi ký kết với chúng ta sao?”
Ở phía sau con thủy viên (vượn nước), một con cự giao màu đen dài nghìn trượng phẫn nộ phun ra mảng lớn hàn khí, dốc hết toàn lực muốn đem nhiệt độ của Hắc Long đàm hạ xuống, nhưng đối mặt thủ đoạn khó lường của Chúc Dung Đồng Cung, toàn bộ cố gắng của hắn đều thất bại hết.
Cơ Hạo sau khi chạy tới, Chúc Dung Đồng Cung rốt cuộc mở miệng:
“Minh ước loại vật này, năm đó có thể ký kết, hiện tại cũng có thể xé bỏ. Các ngươi nói, có phải đạo lý này hay không?”