“Chúng ta đều sẽ chết.” Thiên đình rộng lớn chậm rãi hướng trong lòng đất chìm xuống, Bà La Đóa rất thâm trầm nói: “Nếu, không làm bất cứ biến hóa nào, cứ tiếp tục tự cao tự đại như vậy, chúng ta sẽ toàn quân bị diệt.”
Đám bí vệ không hé răng, bọn họ rất mờ mịt nhìn Bà La Đóa.
Bà La Đóa là trí giả, hắn có trí tuệ, càng có tri thức uyên bác, cho nên hắn có thể trở thành một trong ba đại thẩm phán của Ngu triều. Hắn có thể thông qua điển tịch Ngu tộc ngược dòng thời gian, nhìn thấu một số thứ không muốn ai biết đằng sau sương mù lịch sử.
Mà bọn họ chỉ là bí vệ, là mật thám tương ứng Đại Thẩm Phán Đình, bọn họ tuy là tâm phúc của Bà La Đóa, càng theo hắn bái vào môn hạ Hoa đạo nhân, Mộc đạo nhân, Nhưng bọn họ cũng không có cái năng lực đi làm rõ nỗi lo ẩn trong lòng Bà La Đóa.
“Thôi, cũng nói không rõ với các ngươi được.” Bà La Đóa khoát tay áo, rất lạnh nhạt nói: “Dù sao, chỉ cần các ngươi tin tưởng, ta đang đi ở trên con đường chính xác, ta đang dẫn dắt các ngươi đi ở trên con đường chính xác, như vậy là đủ rồi.”
Mặt đất run nhè nhẹ một lần, thiên đình rộng lớn đã chìm vào trong lòng đất ba ngàn trượng, xung quanh là vách tường hợp kim dày nặng đúc thành, bên trên điêu khắc hoa văn cực kỳ phức tạp mà duyên dáng. Lực lượng cường đại cấp tốc xuyên qua ở trong các hoa văn nhỏ bé, toàn bộ hoa văn trên vách tường đều đang tản mát ra hào quang loá mắt, như vô số đom đóm đang vui vẻ bay múa.
Mũi chân Cơ Hạo lơ lửng cách mặt đất ba tấc, hắn cách Bà La Đóa chỉ có không đến một trượng. Hắn đã thu liễm toàn bộ khí tức, chỉ sợ Bà La Đóa có một số thiên phú thần thông nào đó không để ai biết, ánh mắt hắn cũng chưa đặt ở trên người Bà La Đóa, mà là dừng ở giày trên chân Bà La Đóa, nhìn chằm chằm một viên bảo châu màu vàng sẫm được khảm trên giày của hắn.
Bà La Đóa giơ hai tay, huy chương quyền hạn các quyền lực trưởng lão kia giao cho hắn phóng ra hào quang mãnh liệt, hư không trước mặt hắn kịch liệt mấp máy như sóng nước, Bà La Đóa niệm tụng một câu trầm thấp.
Vành tai Cơ Hạo run lên, đây là ngôn ngữ bản tộc Ngu tộc, hơn nữa hẳn là chủng loại ngôn ngữ xa xưa nào đó Bàn Ngu thế giới thời đại thượng cổ thông hành. Cơ Hạo ở Vu Điện từng học tập tiếng thông dụng Ngu tộc hiện nay sử dụng, nhưng giờ phút này ngôn ngữ Bà La Đóa sử dụng, hắn lại chỉ có thể nghe rõ vài cái âm phù đơn giản nhất, cái khác hoàn toàn không biết gì cả.
Một cánh cửa ánh sáng mở ra ở trước người Bà La Đóa, Bà La Đóa cẩn thận đứng ở ngoài cánh cửa ánh sáng, hai tay thò vào trong cánh cửa ánh sáng tỏa hào quang. Theo tiếng vang ‘Rắc rắc’, Bà La Đóa từ trong cánh cửa ánh sáng ra một cỗ máy dày đặc bánh răng, tay cầm kỳ dị, hai tay hắn ở trên mấy cái đĩa quay nhanh chóng gạt vài cái, lại kéo vài cái tay cầm.
‘Rắc’ một tiếng, mặt đất trước mặt Bà La Đóa đột nhiên vỡ ra, một cầu thang hướng xuống phía dưới lóng lánh ánh huỳnh quang mơ hồ xuất hiện ở trước mặt Bà La Đóa. Bà La Đóa dùng sức đem máy móc phức tạp trước mặt đẩy trở về trong cánh cửa ánh sáng, sau đó cánh cửa ánh sáng lặng yên đóng lại.
Trên bậc thang trước mặt Bà La Đóa sáng lên từng phù văn to bằng bàn tay. Hắn hướng bí vệ phía sau phân phó một tiếng, các bí vệ đó ùn ùn rút ra binh khí đứng ở phụ cận lối vào cầu thang, Bà La Đóa lẻ loi một mình đi xuống cầu thang.
Cơ Hạo theo phía sau Bà La Đóa, bảy mươi hai phân thân hóa thành các tia khói bám vào ở trên sợi tóc dài của hắn, cứ vậy vô thanh vô tức đi xuống theo.
Theo cầu thang đi xuống phía dưới một lúc, phía trước rộng rãi sáng bừng lên, một cánh cửa thật lớn toàn thân dùng hoàng kim đúc thành, mặt ngoài được khảm mấy chục vạn viên đá quý các loại, châu quang bảo khí, hoa mỹ đến cực điểm xuất hiện ở trước mặt Cơ Hạo.
Cả thảy ba mươi sáu con rối hình người toàn thân màu sắc rực rỡ, thân thể dạng bán trong suốt, cao trên dưới ba trượng, tản mát ra khí tức có thể so với cường giả Nhật Nguyệt cảnh xếp hàng chữ Nhất đứng ở trước cửa, nhìn thấy Bà La Đóa đi tới, hốc mắt những con rối hình người này đồng thời sáng lên.
‘Ông’ một tiếng, trên thân con rối hình người tản mát ra năng lượng dao động cường đại, hư không vặn vẹo, linh khí hỗn loạn, Bà La Đóa bị khí tức những con rối hình người này tản mát ra ép, thân thể hắn chợt nhoáng lên một cái, mắt đột nhiên lồi lên cao hơn một tấc.
Hắn vội vàng vươn hai tay, từng cái huy chương con mắt dựng thẳng sáng lên, hào quang trong hốc mắt các con rối hình người này ảm đạm xuống, bọn chúng tách ra hai bên, nhường ra một cái thông đạo.
Bà La Đóa đi tới trước cánh cửa hoàng kim cực lớn, hai tay hắn đặt trong hai vết bàn tay hãm sâu xuống ba tấc trên khung cửa, nhẹ nhàng đẩy, cánh cửa hoàng kim cực lớn cao khoảng trăm trượng, dày mấy trượng liền vô thanh vô tức hướng hai bên trượt ra, lộ ra không gian hình bán cầu khổng lồ phía sau.
Một trăm hai mươi tư quả cầu ánh sáng nhiều màu to khoảng mười dặm lơ lửng giữa không trung, như tinh tú hằng cổ không thay đổi, theo quỹ tích riêng ở trong không gian hình bán cầu chuyển động khi thì nhanh chóng khi thì thong thả.
Trên vách không gian hình cầu được khảm hơn mười vạn bức tượng đầu long, phượng, kỳ lân, Toan Nghê, Nhai Tí, Hỗn Độn… chim quý thú lạ tạo hình khác nhau. Các bức tượng đó nhất định là câu thông linh mạch khổng lồ phía dưới Lương Chử, mỗi một bức tượng đều há to miệng, phun ra từng đạo thiên địa linh khí như thực chất, không ngừng rót vào trong một trăm hai mươi tư quả cầu ánh sáng.
Ở giữa không trung không gian hình bán cầu, vô số quầng sáng to nhỏ như ẩn như hiện, hình ảnh tức thời mỗi một phố lớn ngõ nhỏ, mỗi một khe ngòi ngóc ngách của toàn bộ Lương Chử đều có thể nhìn rành mạch ở trong các quầng sáng này.
Không hề nghi ngờ, nơi này không chỉ là trung tâm khống chế phòng thành đại trận cuối cùng của toàn bộ Lương Chử, càng là trung tâm theo dõi Tối Cao Trưởng Lão Viện của Ngu triều theo dõi nhất cử nhất động của toàn bộ Lương Chử.
Cơ Hạo mở ra mi tâm đo mâu, hắn càng nhìn thấy có vô số tia sáng các màu so với tơ tóc còn nhỏ bé hơn mấy vạn lần liên thông một trăm hai mươi tư quả cầu ánh sáng này. Các tia sáng đó ở không trung vặn vẹo bất định, phác họa ra vô số hoa văn trận pháp phức tạp tới cực điểm.
Trong không gian hình bán cầu đường kính vượt qua năm trăm dặm này, vô số bóng người mặc trường bào màu xám bán trong suốt, thân hình cũng ở dạng bán trong suốt nhẹ nhàng bay qua lại. Khi Bà La Đóa đẩy cửa đi vào nơi này, những bóng người này cũng chỉ hơi liếc về phía gã một cái, chưa có ai đi lên hướng gã chào hỏi, càng chưa có ai hướng gã nói một câu.
“Ừm? Bà La Đóa đại nhân... Nơi này tựa như cũng không thuộc về phạm vi quản hạt của Đại Thẩm Phán Đình.”
Một thanh âm trầm thấp, dày nặng, như hai khối sắt lớn va chạm lẫn nhau từ không trung truyền đến.
Cơ Hạo ngẩng đầu, liền thấy được mấy chục bóng người cao trên năm trượng, toàn thân tản mát ra linh hồn dao động nồng đậm kinh người, thân thể bán trong suốt từ không trung thong thả hạ xuống. Trong những người này có Ngu tộc, có Tu tộc, mà chiếm hơn phân nửa là tộc nhân Tu tộc.
Bọn họ, không phải người sống.
Bọn họ là dị tộc sau khi thân thể tử vong, dùng bí pháp nào đó bảo tồn lại linh hồn thể!
Cũng không biết bọn họ dùng bí pháp cỡ nào, những người kia tuy chỉ là trạng thái linh thể yếu ớt, nhưng linh hồn họ cường đại tới mức khiến Cơ Hạo cũng nhìn mà than thở —— bọn họ chỉ là linh thể yếu ớt, nhưng lực lượng linh hồn bổn nguyên của bọn họ ít nhất gấp các quyền lực trưởng lão bên ngoài mười lần trở lên!
Nếu đúc lại một thân thể thích hợp cho bọn họ, lực lượng bọn họ cũng sẽ vượt qua các quyền lực trưởng lão Nhật Nguyệt cảnh kia mười lần!
Cơ Hạo đột nhiên mơ hồ hiểu ra, lúc ở Quỳ Môn, vì sao người Uy Tư Đinh gia tộc, còn có đại biểu nhiều gia tộc Ngu tộc, bọn họ đối với Huyết Hải Nhục Linh Chi là cuồng nhiệt như thế.
Cái đỉnh nhỏ năm màu trong bụng khẽ nhảy lên, Cơ Hạo rõ ràng cảm giác được cái đỉnh nhỏ năm màu ‘Thèm ăn’ đối với các linh thể này.