Bàn Cổ Chung, căn bản là Bất Chu sơn do xương cột sống Bàn Cổ thánh nhân biến thành, đầu mối then chốt thiên địa Bàn Cổ thế giới, trấn áp thiên địa vạn vật, ổn định thiên địa pháp tắc.
Nhật nguyệt tinh tú, treo cao trên nó; sông núi địa mạch, ẩn sâu dưới nó; Bàn Cổ vạn tộc, ở dưới chân nó sinh sản sinh lợi; ức vạn pháp tắc, lấy nó làm cột trụ càn khôn. Mỗi một sinh vật trí tuệ, đều để lại khí tức thuộc về mình ở trên Bất Chu sơn; mỗi một thiên địa pháp tắc, đều ở trên Bất Chu sơn khắc xuống đại đạo văn ấn của mình.
Vô số năm thấm nhuần tẩm bổ, trong hạt đất nhỏ bé nhất mỗi một chỗ của Bất Chu sơn, đều để lại đạo vận nồng đậm của thiên địa đại đạo Bàn Cổ thế giới.
Bàn Cổ Chung kế thừa tất cả của Bất Chu sơn, tự nhiên cũng bao gồm đạo vận tất cả thiên đạo pháp tắc Bàn Cổ thế giới. Như chim bay lướt qua mặt nước để lại một mảng bóng hình xinh đẹp, như gia tước đi qua đất tuyết để lại một hàng dấu chân, xuyên thấu qua Bàn Cổ Chung, có thể chạm đến khí tức tất cả đại đạo toàn bộ Bàn Cổ thế giới có được, diễn sinh, biến ảo mà ra.
Từng luồng huyền quang tập trung tất cả thiên địa pháp tắc của Bàn Hành thế giới. Bàn Hành thế giới so với Bàn Cổ thế giới nhỏ yếu hơn trăm ngàn lần, thanh mộc pháp tắc của nó cũng chưa thoát ra khuôn mẫu ‘Thanh mộc đại đạo’ Bàn Cổ thế giới có được, trừ có mấy chỗ biến hóa cực ít, % thanh mộc pháp tắc hoàn toàn giống với Bàn Cổ thế giới.
Huyền quang xoay tròn, thiên địa pháp tắc Bàn Hành thế giới bị Bàn Cổ Chung tập trung, toàn bộ thiên địa pháp tắc liền như các bánh răng tinh vi lồng vào nhau, toàn bộ thiên địa pháp tắc dừng vận chuyển, mà là giống như trung tâm đồng hồ đọng lại lù lù bất động.
Pháp tắc bất động, thiên địa phong ấn, thời không đông lại, vạn vật xơ cứng.
Ở trong tiếng kêu trầm thấp của Bàn Cổ Chung, tất cả Bàn Hành thế giới đều dừng vận chuyển, toàn bộ sinh linh đều cứng ngắc đứng ở tại chỗ, ngọn lửa linh hồn trong đầu cũng như núi băng đọng lại, không nhấc lên nổi nửa gợn sóng ý niệm nữa. Không gian tập trung, thời gian đông lại, tất cả tinh tú chuyển động cũng đều đình trệ, gió không thổi, nước không chảy, giọt mưa trì trệ trên không trung không chút nhúc nhích...
Khuôn mặt Ảnh Miện thánh tôn, Tà Miện thánh tôn lộ vẻ kinh hãi, giống như con côn trùng nhỏ trong hổ phách, thân thể cũng trở nên không thể nhúc nhích. Trong con ngươi bọn họ lóe ra thần quang, một cái lại một cái ý niệm như bọt khí đáy sông, thong thả lay động thân thể nho nhỏ dâng lên mặt sông, lại trôi nổi ở mặt sông chậm chạp không thể vỡ ra.
Ý niệm bất động, Ảnh Miện thánh tôn, Tà Miện thánh tôn cũng đánh mất tất cả ý chí, bọn họ dùng hết toàn bộ lực lượng điên cuồng giãy dụa, lại mãi không thể nhúc nhích một ngón tay. Gương mặt bọn họ vặn vẹo, theo bản năng toát ra nét tuyệt vọng, hoảng sợ.
Đạo hạnh cùng tu vi đến tầng cấp này của bọn họ, bị kẻ địch dùng dị bảo phong cấm thời gian dài như vậy, đủ bọn họ chết một trăm triệu lần, hồn phi phách tán một tỷ lần!
Trong con ngươi của Hoa đạo nhân lóe ra u quang bảy màu, đôi tay hắn run nhè nhẹ, gương mặt run rẩy giãy dụa từng đợt; xuất phát từ bổn ý của Hoa đạo nhân, hắn muốn mạnh mẽ công phá uy năng khủng bố phong ấn thiên địa của Bàn Cổ Chung, khôi phục năng lực hành động giúp Mộc đạo nhân trấn áp Cơ Hạo.
Nhưng xuất phát từ bổn ý của Đại Tự Tại—— hắn rất thích ý ở bên quan sát Mộc đạo nhân và Cơ Hạo đánh cược sinh tử, vô luận bọn họ ai thua ai thắng, vô luận bọn họ ai sống ai chết, chỉ cần bọn họ đánh nhau to, chỉ cần bọn họ tổn hại nguyên khí, chỉ cần thực lực Mộc đạo nhân bị suy yếu... Đây là cơ hội của Đại Tự Tại.
U quang bảy màu lóe lên hồi lâu, Hoa đạo nhân chưa ra tay. Hắn mang theo một nụ cười kiêu ngạo đắc ý ngồi xếp bằng ở trong hư không, trong con ngươi có hư ảnh vô số núi đồi sông suối, vô số chim bay cá nhảy thoảng qua.
Gương mặt Hoa đạo nhân cũng xảy ra biến hóa rất nhỏ, như có vô số cái mặt nạ không ngừng từ sâu trong da mặt hắn hiện lên, sau đó không ngừng bùng nổ, không ngừng biến hóa diện mạo và khí chất. Đỉnh đầu hắn các luồng kỳ quang phóng lên cao, từng khối hóa thân đeo chuỗi ngọc, khắp cả người trang sức lưu ly, ngọc trai, san hô, kim cương, đá mắt mèo các loại đá quý đứng ở trên kỳ quang, như Hoa đạo nhân, gương mặt bọn họ đều đang cấp tốc biến ảo.
‘Diễn’ chi đạo thiên biến vạn hóa, Hoa đạo nhân ở giờ khắc này tiến vào cảnh giới đốn ngộ nào đó tuyệt không thể tả.
Không chỉ có ‘đạo’ của bản thân đang biến ảo, một khỏa ‘đạo tâm’ của Hoa đạo nhân càng chớp mắt biến hóa vạn lần, hoặc trang nghiêm thánh khiết như thánh phật, hoặc dơ bẩn sa đọa như ác ma, hoặc hiền lành như lão ông nhà bên, hoặc dữ tợn hung tàn như ác quỷ địa ngục...
“Đạo của ta... đã thành!” Hoa đạo nhân khẽ mỉm cười, trong cơ thể mấy ngàn hóa thân kỳ dị ở đỉnh đầu hắn đồng thời truyền ra tiếng kêu vui vẻ ù ù như sấm.
Mộc đạo nhân cũng bị đại thần thông phong ấn thiên địa của Bàn Cổ Chung ảnh hưởng, thân thể hắn cứng ngắc đọng lại khó có thể nhúc nhích, nguyên linh hắn cũng bị phong cấm ý niệm khó có thể phát lên. Hắn gian nan quay đầu nhìn Hoa đạo nhân một cái, trên khuôn mặt sầu khổ dị thường nhảy lên một cái mỉm cười khe khẽ, nhưng rất nhanh mỉm cười đã biến thành lo lắng cùng cay đắng càng thêm dày đặc.
“Lấy ma chứng đạo?” Cơ Hạo ngồi xếp bằng ở dưới Bàn Cổ Chung, nhìn sắc mặt Mộc đạo nhân biến ảo, lặng lẽ cười nói: “Có thể coi là ma đạo hay không?”
“Đại đạo của sư đệ ta, tiểu bối cỡ ngươi hiểu được cái gì? Cho dù lấy ma chứng đạo, vẫn là vô thượng chính đạo!” Trong đôi mắt Mộc đạo nhân sáng lên một luồng lửa màu hỗn độn lại cho người ta cảm giác dị thường trong suốt, trên người hắn cũng có một vòng huyền quang chiếu rọi ra, vô số luồng huyền quang dung nhập cành cây thất bảo trong tay, mây tía bảy màu quay cuồng trên trời dần dần biến thành màu sắc hỗn độn.
Ngữ khí hắn khô khốc, mang theo một tia gian nan, nói chuyện từng chữ một. Cùng lúc đó, tịch diệt đại đạo của hắn bắt đầu điên cuồng ăn mòn Bàn Hành thế giới.
Bởi vì Bàn Cổ Chung phong ấn, Bàn Hành thế giới đã cứng ngắc đọng lại giống như núi băng. Nhưng khi tịch diệt chi đạo của Mộc đạo nhân bắt đầu xâm nhập thiên địa pháp tắc Bàn Hành thế giới, toàn bộ thế giới chợt thay đổi màu sắc.
Xám xịt, trống rỗng, một mảng hỗn độn trong suốt như một giọt mực nhỏ vào trong nước sạch, màu mực nhanh chóng khuếch tán ra.
Màu sắc Bàn Hành thế giới đã xảy ra biến hóa kỳ dị, toàn bộ hoa cỏ cây cối, toàn bộ chim bay cá nhảy, toàn bộ núi đá cát đất, toàn bộ sông núi, màu sắc vạn vật đều đang biến mất, đều đang ảm đạm, như có một bàn tay to thần bí rút lấy toàn bộ màu sắc của bọn chúng, càng rút đi toàn bộ khí tức sinh mệnh trong cơ thể bọn chúng.
“Không!” Ảnh Miện thánh tôn và Tà Miện thánh tôn đồng thời phát ra một tiếng gào thét hoảng sợ—— bọn họ cũng chịu tịch diệt chi đạo ảnh hưởng, trên làn da bọn họ có thêm vô số chú văn, máu thịt trở nên khô quắt mà suy yếu, công năng lục phủ ngũ tạng đang cấp tốc suy yếu, thậm chí ngọn lửa linh hồn bọn họ cũng đang chập chờn, không ngừng trở nên ảm đạm mờ mịt.
Toàn bộ Bàn Hành thế giới đều ở dưới tịch diệt chi đạo của Mộc đạo nhân ảnh hưởng lâm vào quỹ đạo sụp đổ tịch diệt, toàn bộ thế giới đều đang cấp tốc sụp xuống hủy diệt.
Cơ Hạo ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn Mộc đạo nhân.
Sau đó, Cơ Hạo liền thông qua Bàn Cổ Chung cảm nhận được khí tức tịch diệt đại đạo của Mộc đạo nhân, một ý chí tịch diệt mờ mịt, làm toàn thân người ta lạnh như băng, làm người ta hoàn toàn vô lực, làm người ta nhịn không được từ bỏ tất cả hy vọng lặng yên ập tới trong lòng.
Xuyên thấu qua Bàn Cổ Chung, Cơ Hạo đột nhiên thấy được toàn cảnh ‘Tịch diệt đại đạo’ của Mộc đạo nhân.