Vu Thần Kỷ

chương 193: kết đội

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thiếu niên Đại Vu của Nam Hoang minh, Đại Minh minh khiêu khích sinh sự như tiểu quỷ, Man Man chính là môn thần dữ tợn nhất. Cơ Hạo thong dong báo ra thân phận lai lịch của nàng, lại giống như một ngọn núi lớn, trực tiếp phá hủy dũng khí làm khó Cơ Hạo của bọn họ.

Môn thần hiện, tiểu quỷ tán, Man Man thậm chí lười đi tìm nơi an bài cho nàng, trực tiếp theo Cơ Hạo rời khỏi Vu điện.

Dọc theo đường đi, Man Man lải nhải hướng Cơ Hạo kể lại chuyện xảy ra mấy tháng qua, đầu tiên chính là nàng bị Hỏa Thần Chúc Dung phái ra thần tử dưới trướng, dùng bí pháp Hỏa Thần nhất tộc hung hăng rèn luyện một phen.

Đó là thật sự ‘rèn luyện’, đem người sống sờ sờ coi là cục kim loại, dùng các loại thiên tài địa bảo quý hiếm lăn qua lộn lại rèn luyện. Ở trong quá trình này, không ngừng đem các loại thiên địa linh hoả hóa thành mầm lửa, rót vào trong cơ thể Man Man, đúc cho nàng thân thể Hỏa Thần càng cường đại hơn.

Đó là một đoạn từng trải thống khổ, sống không bằng chết, Man Man nhịn, hiện tại lực lượng thân thể của nàng đã lớn tới mức bản thân cũng có chút không rõ chi tiết, dù sao một đôi đại chuỳ của nàng thật sự nhờ đại tượng sư Bồ Phản, tăng thêm gấp mười cho nàng mới miễn cưỡng đủ dùng.

Mà thần lực của bản thân Man Man, thì thật sự đạt tới tiêu chuẩn có thể so với Đại Vu đỉnh phong, một ngụm thần viêm phun ra, trực tiếp đem Chúc Dung thị mười tám tấm Bắc Minh Huyền Quy Thuẫn cho nàng làm thí nghiệm đốt thành tro tàn, uy lực có thể xưng là khủng bố.

Tiếp theo chính là, Chúc Dung thị đem Man Man phó thác cho Vu điện chiếu cố, hiện tại Man Man và Cơ Hạo giống nhau, là học đồ của Vu điện.

Hơn nữa Man Man hí hửng thuật lại nàng nghe lén Chúc Dung thị và trưởng lão Vu điện đối thoại:

“Ta cũng không cầu Man Man có thể học được bao nhiêu học vấn, nhưng nó ít nhất không thể là nha đầu điên mãi, ít nhất phải học được một ít đạo lí đối nhân xử thế, học được chiếu cố bản thân như thế nào, sống sót như thế nào chứ?”

Man Man rất khó hiểu nhìn Cơ Hạo: “Nha đầu điên, a ba luôn gọi ta nha đầu điên. Nhưng ta hiện tại sống rất tốt, sao có thể nói là không biết chiếu cố bản thân? Sao có thể nói là không thể sống sót chứ?”

Nhìn gương mặt nghiêm túc của Man Man, Cơ Hạo rất nghiêm túc hỏi nàng: “Như vậy, Man Man, thời điểm ngươi ở Nam Hoang, ăn bánh gạo chưa?”

Man Man hưng phấn giơ hai tay: “Ăn rồi, phải chấm mật ong vò vẽ đầu to màu vàng mới ngon.”

Cơ Hạo tiếp tục hỏi: “Như vậy, ngươi có biết bánh gạo là làm như thế nào không?”

Con mắt Man Man ngây dại. Nàng rất ngây thơ nhìn Cơ Hạo: “Bánh gạo chính là bánh gạo, trời sinh đã là bánh gạo, cái gì gọi là bánh gạo là làm như thế nào?”

Cơ Hạo ở trong túi gấm bên hông mò mẫm một phen, bởi vì lần này đi xa, Cơ Hạo làm một số chuẩn bị rất kĩ, thậm chí ngô làm bánh gạo cũng chuẩn bị hai sọt lớn. Hắn lấy ra một đống ngô to trắng như tuyết đưa cho Man Man: “Xem, bánh gạo chính là ngô làm thành!”

Man Man ‘Hắc hắc’ cười to lên, môi thanh tú xinh đẹp bĩu lên, hai hàm răng bạc dưới ánh mặt trời rạng rỡ sáng lên: “Cơ Hạo, ngươi đừng gạt ta. Bánh gạo là từng khối từng khối bánh, chỗ ngô này từng viên một, ngô sao có thể làm thành bánh bột ngô chứ?”

Lắc đầu, Man Man nhẹ nhàng cho chân Cơ Hạo một cước: “Ngươi lừa Man Man, hắc hắc!”

Một cước nhẹ nhàng lại đau thấu tim, đùi Cơ Hạo cứng ngắc một trận, khối cơ bắp bị đạp trúng thật lâu không hồi lại được. Khí huyết trong cơ thể sôi trào, nhanh chóng hướng khối cơ bắp cứng ngắc đó cọ rửa suốt một khắc đồng hồ, Cơ Hạo lúc này mới thở hổn hển một hơi, đùi rốt cuộc hồi phục bình thường.

“Man Man… Ừm. Chuyện bánh gạo tạm không nói. Ngươi về sau, cũng không nên tùy tùy tiện tiện đánh người.” Cơ Hạo nghĩ nghĩ, cực kỳ cẩn thận nhắc nhở nàng: “Hơn nữa đợi lát nữa ngươi gặp một gã tên là Thái Ti, tuyệt đối đừng chạm vào một sợi tóc của hắn, gã kia một ngón tay của ngươi không cẩn thận đụng tới hắn, cũng sẽ đập chết hắn!”

Man Man kinh ngạc há hốc mồm: “Một ngón tay cũng có thể chọc chết hắn? Gã này là con kiến bò dưới đất sao? Được rồi, được rồi, Man Man không chạm vào hắn!”

Cơ Hạo gọi Nha Công ra, phóng đại hình thể để mình và Man Man cưỡi lên. Nha Công vỗ cánh, mang theo một ánh lửa hướng phía đông bay đi. Một đường phi hành hơn ba vạn dặm. Ở cạnh một dòng sông nhỏ uốn lượn, Cơ Hạo tìm được Thái Ti cùng Thiếu Ti sớm đến nơi đây.

Man Man liếc một cái thấy được Thiếu Ti, nhất thời mắt liền sáng ngời: “A tỷ thật đẹp… Không thể để mấy tên đại huynh khốn kiếp đó của Man Man nhìn thấy, bọn hắn khẳng định sẽ xuống tay cướp người. Ôi chao, gã kia chính là Thái nhỉ đi? Thật sự có thể một đầu ngón tay chọc chết hắn sao?”

Man Man khua khua một ngón tay, ngắm ngắm Thái Ti khô gầy khô quắt giống như người rỗng ruột, rất có chút xúc động dùng sức chọc hắn một cái, xem có phải thật có thể chọc chết hắn hay không.

Cơ Hạo không nhắc nhở nàng còn tốt, nhưng vừa nhắc nhở, ngược lại trong lòng Man Man ngứa ngáy. Khí lực của nàng lớn như vậy sao? Có thể nhẹ nhàng chọc một cái chết Thái Ti hay sao? Nhưng nhìn nhìn Thái Ti bộ dáng gầy yếu như vậy… Thật sự rất muốn chọc hắn một cái, thật sự rất muốn nhẹ nhàng, chỉ nhẹ nhàng như vậy chọc hắn một cái là được!

Cơ Hạo túm cổ Man Man, mặc cho nàng hoa chân múa tay muốn ghé đến bên người Thái Ti, hắn chết sống không dám thả nha đầu này tự do hoạt động.

Thiếu Ti vẫn lạnh nhạt không nói lời nào, chỉ là tò mò nhìn Man Man một cái, sau đó hướng Cơ Hạo gật gật đầu.

Thái Ti thì ghé qua, cười hướng Man Man chào hỏi: “Cơ Hạo, tiểu cô nương này là ai? Ngươi muốn dẫn nàng cùng đi Mậu Sơn bộ sao?”

Cơ Hạo gật gật đầu, thẳng thắn thành khẩn nói rõ xuất thân lai lịch của Man Man.

Thái Ti, Thiếu Ti đồng thời kinh ngạc hướng Man Man nhìn qua. Con gái nhỏ của Hỏa Thần Chúc Dung thị, thân phận này rất dọa người đấy. Nhưng bọn họ đều biểu hiện cực kỳ có hàm dưỡng, cực kỳ khắc chế có lễ, không giống các thiếu niên Nam Hoang minh, Đại Minh minh, nghe xong lai lịch của Man Man liền bị dọa tan tác.

Đoàn người đợi hai khắc đồng hồ, Phong Hành nhẹ nhàng kéo theo một chuỗi tàn ảnh lướt tới, đứng ở trên một cây đại thụ ngoài mười mấy trượng hướng mọi người phất phất tay: “Ồ, mọi người đều đến rồi? Chờ thêm một chút, mập mạp chết tiệt cả người là thịt, muốn chạy tới còn cần một chút thời gian.”

Qua thêm ước chừng một canh giờ, Vũ Mục ướt đẫm mồ hôi mới khiêng cái nồi sắt cực to kia của hắn chật vật chạy tới, nồi bát xoong chảo… một bộ dụng cụ trong cái nồi sắt lay động va chạm, phát ra tiếng vang giòn ‘Đinh đinh đang đang’.

“Phong… Phong Hành! Ngươi tên khốn kiếp này! Bảo ngươi… Chờ, chờ chút… Ta! Ngươi vội vàng… Đầu thai à? Hô, hô, còn có hơn một vạn dặm, lại không dám dùng vu lực… Chỉ có thể dùng hai cái chân chạy… Ta, ta nếu gầy thì đáng tiếc bao nhiêu?”

Vũ Mục vỗ bụng, hào khí can vân kêu lên: “Ta ăn… Ăn uống hai mươi năm, mới… Mới có một thân thịt này… Bớt mất một chút, vậy cũng là bao nhiêu… Bao nhiêu thức ăn ngon bị lãng phí?”

Sau khi oán giận một trận, Cơ Hạo chính thức đem Man Man giới thiệu cho hai người Vũ Mục và Phong Hành.

Vũ Mục, Phong Hành rất vui vẻ tiếp nhận Man Man, vì thế tiểu đội này ban đầu năm người, đã có được thành viên chính thức thứ sáu.

Vẫn là Nha Công biến trở về nguyên hình, cả đám người đứng ở trên lưng Nha Công, hóa thành một luồng sáng hướng phía đông nam bay đi. Mậu Sơn bộ, ở chỗ cách một trăm năm mươi vạn dặm phía đông nam.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio