Vu Thần Kỷ

chương 593: trốn vào đồng hoang mà đi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Sợ quá, thật nhanh!”

Thân thể Cơ Hạo xuyên thấu một cái cây khổng lồ, chật vật nhảy dựng lên, nhưng thân thể còn chưa đứng vững, người khổng lồ gỗ do thánh linh buông xuống biến thành đã như quỷ mỵ đến trước mặt hắn.

Mấy chục cơn lốc màu xanh lục ngưng tụ thành phong thương gào thét xé trời ập tới. Cơ Hạo chưa thể thấy rõ thế tới của phong thương đã bị liên tiếp trúng đòn. Kim Ô Liệt Diễm Bào ánh lửa hừng hực, phong thương va chạm ở trên liệt hỏa không ngừng phát nổ, Cơ Hạo bị đánh cho liên tục lui, căn bản không dừng được chân. Phong thương chất chứa lực đạo tuyệt cường, xuyên thấu qua dư kình trường bào vẫn đánh cho toàn thân hắn đau đớn.

May mắn cũng chỉ là đau đớn mà thôi.

Vị thánh linh buông xuống này hoặc là thực lực không đủ, hoặc là hoàn toàn đánh giá sai lầm lực lượng của Cơ Hạo, hắn công kích mãnh liệt dị thường, mau lẹ tuyệt luân, trong chớp mắt thế công như trời sụp đất nứt ập tới, khiến Cơ Hạo căn bản không rảnh né tránh.

Nhưng Cơ Hạo cốt nhục kiên cố, càng có Kim Ô Liệt Diễm Bào hộ thân, cung cấp cho hắn phòng ngự hoàn toàn tương đương với cường độ bản thân. Phong thương lực đạo tất nhiên mãnh liệt, cũng chỉ khiến hắn cảm thấy đau đớn, ngay cả da cũng chưa tổn hại chút nào.

Trong chớp mắt mấy trăm đạo phong thương đánh ở trên người Cơ Hạo, đánh cho hắn lui về phía sau mười mấy dặm.

Tiểu Lục từ trong bụi cỏ nhảy dựng lên, không biết làm sao nhìn Cơ Hạo hí dài một tiếng. Chính là một tiếng hí dài này đã lấy mạng nó, thánh linh buông xuống chỉ hướng nó nhìn thoáng qua, một đạo phong kình gào thét đi tới, Tiểu Lục bị vô số phong đao thật nhỏ cắt thành phấn.

“Trái cây đạo vận của ta!” Cơ Hạo chưa có cảm tình gì với con dị thú mới thu phục này, chết rồi cũng không đau lòng. Nhưng vì thực hiện lời hứa, Cơ Hạo cho Tiểu Lục một trái cây đạo vận, thánh linh buông xuống đem Tiểu Lục đánh chết, trái cây đạo vận đó đã lãng phí!

“Khinh người quá đáng! Thật sự là khinh người quá đáng!” Cơ Hạo dùng sức lắc đầu, nâng tay một đạo pháp ấn chấn động làm Thiên Địa Pháp Ấn liên tục lay động. Lực tràng vô hình vặn vẹo hư không, thánh linh buông xuống một lần nữa đánh ra mấy trăm đạo phong thương còn chưa tới gần Cơ Hạo, đã bị Thiên Địa Pháp Ấn làm lệch hướng, cọ qua thân thể Cơ Hạo bay ra, đem rừng rậm cạnh Cơ Hạo nổ tung thành mảnh nhỏ.

Một đạo phong thương thất bại, rơi xuống đất, trên thân cây nổ tung ra một lốc xoáy đường kính cả dặm lao thẳng lên trời cao, trong phạm vi cả dặm vô luận cỏ cây núi đá đều bị xay nát. Cơ Hạo làm lệch mấy trăm đạo phong thương, nhất thời lấy Cơ Hạo làm trung tâm, trong phạm vi mấy chục dặm một tiếp một cơn lốc xoáy không ngừng lao lên, một mảng núi rừng to lớn bị chà đạp không ra hình dáng gì nữa.

Cỏ cây vỡ nát, núi đá thành tro, cả mảng lớn khói bụi bao phủ bốn phía, dấu đi thân thể Cơ Hạo.

Cơ Hạo ở dưới khói bụi yểm hộ vội lui về phía sau, nhưng thánh linh buông xuống cũng không biết có thủ đoạn độc môn gì, thế mà khóa Cơ Hạo vô cùng chuẩn, như quỷ mỵ đột phá khói bụi, lắc mình một cái đã tới trước mặt Cơ Hạo.

“Đáng chết! Nhanh quá!” Cơ Hạo là lần thứ hai than thở thánh linh buông xuống này thật sự quá nhanh, nhanh tới mức hắn chỉ có thể miễn cưỡng thấy rõ động tác của đối phương, lại không thể kịp thời chống đỡ, phản ứng chút nào.

Thân thể và pháp lực đều bị thế giới này áp chế, ngũ cảm của Cơ Hạo chưa bị suy yếu, nhưng tốc độ cùng phản ứng của hắn đều bị suy yếu một mảng lớn. Trơ mắt nhìn thánh linh to lớn buông xuống lao tới trước mặt, Cơ Hạo vừa mới mắng một câu, công kích mới của đối phương đã rơi ở trên người Cơ Hạo.

Một lần này không phải cơn lốc ngưng tụ thành phong thương, tựa như thánh linh buông xuống này cũng biết phong thương lực phá hoại quá lớn đối với núi rừng, một lần này lại là từng cây gai gỗ trực tiếp từ trên bức tượng phun ra, hóa thành những cây lao tốc độ kinh người hướng Cơ Hạo phóng tới.

Thực chất lực đạo của mộc thương so với phong thương lớn hơn mấy lần. Vũ Dư đạo nhân tự tay luyện chế Kim Ô Liệt Diễm Bào không thể phá vỡ, mộc thương va chạm ở trên trường bào màu vàng đều nổ tung, trường bào thì lại không tổn hao gì. Nhưng dư kình xuyên thấu qua trường bào so với vừa rồi lớn hơn mấy lần, da thịt Cơ Hạo bị đánh cho sưng xanh cả mảng lớn, hắn rõ ràng nghe được xương khớp mình phát ra tiếng vang thanh thúy ‘Rắc rắc’.

“Thiên… Ngoại… Tà ma! Chết!” Thánh linh buông xuống do bức tượng gỗ đó biến thành trừng lớn đôi mắt tỏa lục quang, nhìn chằm chằm Cơ Hạo quát lớn.

Liên tục mấy chục cây mộc thương đánh ở giữa ngực bụng Cơ Hạo, đánh cho da thịt Cơ Hạo thiếu chút nữa vỡ vụn ra, sau đó hắn thế mà lại giơ tay phải, như một thanh đại đao hung hăng hướng da ngực Cơ Hạo cắt xuống.

“Ai chết còn chưa chắc!” Cơ Hạo dùng ngôn ngữ thế giới này hét to một tiếng, Thiên Địa Pháp Ấn chợt rung lên, thiên địa linh khí cuồn cuộn ở bầu trời, mặt đất bị Thiên Địa Pháp Ấn mạnh mẽ cắn nuốt, một sức mạnh vô hình ầm ầm tới.

Thánh linh buông xuống toàn lực đánh ra cánh tay phải cứng đờ thân thể, lực lượng khổng lồ vô hình đáng sợ ép cho toàn thân hắn vang lên ‘rắc rắc’. Trên thân thể hắn chợt xuất hiện mấy chục vết nứt thật lớn. Lực tràng vô hình Thiên Địa Pháp Ấn xây dựng như vô số mãng xà lôi kéo, vặn vẹo thân thể hắn, cộng thêm thế năng hắn công kích mãnh liệt cuồng dã, vài loại lực lượng to lớn hội hợp cùng một chỗ thiếu chút nữa đã đem thân thể hắn xé nát.

Một chưởng toàn lực thất bại, hiểm vô cùng dán thân thể Cơ Hạo bổ qua.

Hữu chưởng rơi trên mặt đất, chợt nghe một tiếng nổ lớn, mặt đất phạm vi mấy chục dặm chợt lõm xuống sâu khoảng mười mấy trượng, sau đó một khối đất mặt to lớn như mặt nước sôi trào quay cuồng lên, vô số cây gỗ lớn, ngọn núi ầm ầm sụp xuống vỡ nát, theo tiếng ầm ầm thật lớn, trên đất xuất hiện một cái hố to đường kính mấy chục dặm, sâu tới nghìn trượng.

Cơ Hạo nhìn mà trên trán đổ mồ hôi lạnh.

Một đòn này cương mãnh như vậy, nếu không phải Thiên Địa Pháp Ấn làm lệch công kích của y, một đòn này thật sự rơi ở trên người hắn chắc chắn phải chịu khổ.

“Đến mà không trả là phi lễ!” Cơ Hạo quát lớn, há mồm phun ra một đạo thái dương tinh hỏa. Ngọn lửa màu vàng như thực chất rơi ở trên người thánh linh buông xuống, giống như một đốm lửa rơi vào trong thùng dầu hỏa, chỉ nghe thánh linh buông xuống này rú thảm một tiếng, thân hình to lớn cao tới mười trượng ‘Vù’ một cái liền cháy thành một cây đuốc hình người.

Hỏa khắc mộc ở thế giới này cũng là thiên đạo chi lực, thái dương tinh hỏa của Cơ Hạo càng là lửa thuần túy nhất cường đại nhất của đại thế giới ban đầu. Thánh linh buông xuống vô luận là thân thể hay pháp lực đều theo linh mộc nguyên khí thuần túy nhất mà thành, đúng là chất cháy tốt nhất cho thái dương tinh hỏa.

Lửa hừng hực thiêu đốt, thánh linh buông xuống khàn giọng thét chói tai, như gặp quỷ hoa chân múa tay nhảy nhót khắp nơi.

Rất hiển nhiên, hắn buông xuống không chỉ có lực lượng, còn có một bộ phận linh hồn chi lực cũng buông xuống theo. Thái dương tinh hỏa của Cơ Hạo không chỉ thiêu đốt pháp lực của hắn, càng thiêu đốt một bộ phận linh hồn hắn. Cho dù là thánh linh, cũng không cách nào thừa nhận nỗi khổ luyện hồn!

“Chết, cho ta!” Cơ Hạo nổi hung, rút Viêm Long Kiếm đang muốn một đòn xử lý vị thánh linh này.

Nhưng xa xa trong rừng rậm đột nhiên có vài hơi thở cường đại tương tự vị thánh linh trước mắt phóng lên trời, hơn nữa trừ ba đạo khí tức là linh mộc thuộc tính, hai đạo khí tức khác lại âm hàn mênh mông, rõ ràng là thủy nguyên khí tức trong hồ nước con sông thế giới này tương tự Cơ Hạo mấy ngày nay chứng kiến.

Năm vị thánh linh buông xuống đang vội vã chạy tới, Cơ Hạo không rảnh chém giết vị thánh linh buông xuống đang hừng hực bốc cháy, vội vàng dùng tốc độ nhanh nhất xoay người bỏ đi.

Vội vàng chạy ra mấy trăm dặm, Cơ Hạo mới nghe được mấy thanh âm đang phẫn nộ rít gào trên chiến trường vừa rồi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio