Vu Thần Kỷ

chương 719: tống tài trưởng lão

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Đáng chết!” Tuy bị ngâm mình ở trong nước đầm âm hàn thấu xương, nhưng đám chiến vương Già tộc vẫn bực bội cùng lên tiếng mắng.

Vẻ mặt bọn hắn biến hóa rất cổ quái, đầu tiên là bộ dáng thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng rất nhanh bọn hắn bị lạnh đến mức trên khuôn mặt trắng bệch đột nhiên có thêm một chút màu máu, sau đó ai cũng rất nản lòng cúi đầu.

“Xem ra, các ngươi biết Đế Lạc Lãng là tới làm gì.” Cơ Hạo cười ha ha hướng các chiến sĩ Già tộc kia gật gật đầu: “Ừm, Già tộc tinh anh cường đại, tồn tại cấp chiến vương, chiến lực đỉnh cấp nhất của Ngu tộc cường đại, cả thảy một trăm người, bị dân bản xứ nhỏ yếu bắt sống, mệt nhọc trưởng lão gia tộc đến bái phỏng kẻ địch, lấy ra từng đống lớn vàng thật bạc thật đem mình chuộc về.”

Dùng sức vỗ vỗ tay, Cơ Hạo cười nói: “Các ngươi thực sự nên xấu hổ cắt cổ tự sát. Nhưng nhất định phải ở sau khi quay về gia tộc rồi hãy tự sát, bởi vì hiện tại các ngươi rất đáng giá.”

Một đám chiến vương Già tộc càng thêm xấu hổ tức giận, ai cũng thẹn quá hóa giận thở hồng hộc nhìn chằm chằm Cơ Hạo.

Ở trong đại điện phủ đệ của Nghiêu Bá, Cơ Hạo gặp được Đế Lạc Lãng. Cách thật xa, Cơ Hạo đã cười lớn dang hai tay, nhiệt tình cùng Đế Lạc Lãng gương mặt co rúm lại dùng sức ôm lấy nhau.

Cơ Hạo hầu như đem miệng ghé đến bên tai Đế Lạc Lãng, thấp giọng cười nói: “Thật cao hứng được gặp ngài, Đế Lạc Lãng trưởng lão tôn kính.”

Đế Lạc Lãng cười khổ lắc lắc đầu, hắn giãy thoát đôi tay Cơ Hạo, lui vài bước, nghiêm nghị hướng Cơ Hạo hạ thấp người hành một lễ: “Xem ra ngài đã biết ý đồ đến của ta, ta mơ hồ cảm nhận được trong kho báu trống rỗng của gia tộc thổi qua từng đợt gió lạnh… Nhưng có biện pháp nào đây? Bọn họ đột kích Nghiêu sơn thành, cũng không phải là ý tứ trưởng lão hội của gia tộc.”

“Lời này không có sức thuyết phục.” Cơ Hạo cau mày, ra vẻ nổi giận đùng đùng nhìn Đế Lạc Lãng quát: “Cả thảy một trăm Vu Đế, một trăm, thừa dịp ta tham gia sinh tử đổ chiến, đột nhiên đột kích thành ta được phong! Chẳng lẽ ở Đế thị nhất tộc các ngươi, bất cứ một tộc nhân nào cũng có thể tùy ý điều động một mũi lực lượng cường đại như vậy sao?”

Cơ Hạo giận dữ nhìn Đế Lạc Lãng quát: “Đừng vũ nhục chỉ số thông minh của ta, Đế Lạc Lãng trưởng lão, đừng dùng bất cứ lời nói tô son trát phấn nào vũ nhục chỉ số thông minh của ta, đừng phá hư sự hữu nghị giữa ngươi cùng ta, cái này cũng không phải lựa chọn gì sáng suốt.”

Trái tim Đế Lạc Lãng cũng đang đổ máu.

Hữu nghị? Giữa hắn cùng Cơ Hạo có bất cứ sự hữu nghị nào sao? Nếu nói Cơ Hạo hung hăng bắt chẹt vơ vét một khoản tài sản của Đế thị nhất tộc, thiếu chút nữa làm Đế thị nhất tộc phá sản loại chuyện đó là tượng trưng cho hữu nghị mà nói, như vậy giữa bọn họ tạm thời xem như tồn tại hữu nghị đi.

Đau khổ cười một tiếng, Đế Lạc Lãng dang hai tay: “Cho dù là tộc trưởng Đế thị nhất tộc chúng ta, cũng không có khả năng tùy ý điều động một trăm tên chiến vương cấp cao, lỗ mãng, không có bất cứ dự án khẩn cấp nào xâm nhập nội địa nhân tộc.”

Cơ Hạo không hé răng, hắn đi tới trước ngai báu thuộc về mình trên đại điện, chậm rãi ngồi xuống.

Một đội thị nữ đi lên, lặng yên không tiếng động dâng rượu, dưa và trái cây khoản đãi khách nhân cho Cơ Hạo và Đế Lạc Lãng. Cơ Hạo bưng lên một cái chén rượu bạch ngọc tinh tế điêu khắc, cười thân thiện hướng Đế Lạc Lãng nói: “Mời, mời. Thử xem Bách Quả Nhưỡng Nghiêu sơn lĩnh chúng ta tự sản xuất đi. Trong núi rừng Nghiêu sơn nhiều quả dại, chúng ta thuần dưỡng một đám khỉ, chuyên môn ủ rượu cho chúng ta.”

Đế Lạc Lãng nặng nề thở ra một hơi, hắn ngồi ở trên vị trí của khách, bưng chén rượu xa xa kính Cơ Hạo một cái, ngẩng đầu lên một hơi liên tục uống ba chén rượu lớn.

Cầm lên hai miếng trái cây hương vị ngọt ngào ăn vào, Đế Lạc Lãng lau lau nước rượu trên chòm râu, tán thưởng: “Rượu ngon. Trái cây ngon. Rượu kỹ xảo hơi kém, nhưng tài liệu thật tốt. Tài liệu thật sự tốt ủ ra thứ tốt.”

Cơ Hạo cũng bồi ba chén rượu. Đem chén rượu đặt ở trên bàn dài trước mặt, hai tay hắn chống bàn dài, ở cao hướng xuống nhìn Đế Lạc Lãng: “Tốt, lễ tiết đãi khách xem như xong, hiện tại đến tính sổ đi. Một trăm Vu Đế xâm phạm Nghiêu sơn ta. Đây là ý tứ muốn chém tận giết tuyệt? Đế thị nhất tộc các ngươi, nguyện ý đưa ra cái giá bao nhiêu, để bình ổn lửa giận của ta.”

Đế Lạc Lãng nhăn mặt, hắn nhíu mày trầm ngâm một phen, thật cẩn thận nói: “Dựa theo giá lần trước?”

Cơ Hạo nhất thời cất tiếng cười to lên. Sau khi cười một trận hắn biến đổi sắc mặt tức giận quát: “Giá lần trước? Lần trước chúng ta chỉ bắt sống hai người, lần này là cả thảy một trăm người!”

Đế Lạc Lãng vội vàng nói: “Nhưng lần trước ngài bắt là con em đích hệ Đế thị nhất tộc chúng ta, lần này ngài bắt chỉ là… Chỉ là phụ thuộc gia tộc. Ngài phải hiểu, giữa quý tộc Ngu tộc và chiến sĩ Già tộc giá trị con người chênh lệch rất lớn.”

Khi nói phen lời này, ánh mắt Đế Lạc Lãng lóe lên, lộ ra một hương vị chột dạ.

Cơ Hạo nheo mắt, không nói một lời nhìn Đế Lạc Lãng.

Đế Lạc Lãng bất an vặn vẹo thân thể, sau đó cầm chén rượu lên uống một ngụm rượu. Hắn lại ăn mấy miếng trái cây, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài một hơi: “Cái này không phải bổn ý của gia tộc chúng ta. Một trăm tên chiến vương cao cấp, cái này đối với gia tộc bọn ta mà nói là tổn thất không thể dễ dàng bỏ qua, nhất là ở dưới mệnh lệnh ngu xuẩn như thế, tổn thất một trăm tên chiến vương cấp cao, loại chuyện này quả thực quá ngu xuẩn rồi.”

Cơ Hạo cười nhìn Đế Lạc Lãng: “Ngươi nói như vậy, quả thực chính là ép ta hung hăng bắt chẹt các ngươi thêm một chút.”

Đế Lạc Lãng mặt mày đau khổ nhìn Cơ Hạo, cuối cùng hắn sụp mí mắt, thản nhiên nói: “Trừ tài vật, ta nghĩ ngài đối với một số tình báo nào đó cũng sẽ cảm thấy hứng thú. Nói thẳng, một trận chiến Xích Phản sơn, tiền chuộc gia tộc bọn ta trả giá đã làm rất nhiều tộc nhân bất mãn, cho nên lần này chúng ta không thể trả giá quá nhiều. Nhưng mà ta nghĩ, ngài khẳng định cảm thấy hứng thú đối với rất nhiều tình báo.”

“Ví dụ như nói?” Cơ Hạo tò mò nhìn Đế Lạc Lãng.

“Đế Thích Sát?” Đế Lạc Lãng ngẩng đầu, rất bình tĩnh hướng Cơ Hạo nói: “Phụ thân của Đế Sát và Đế La, tộc nhân mà từng một thời gian chúng ta cho rằng đã tử vong, một người mạo hiểm tham gia thí luyện Nhật Nguyệt đại kiếp nạn, lại thuận lợi đột phá, có được phong hào đại quân, được trao tặng đặc quyền, có được chức vị tuần tra sứ giả, đối với quyền lực của mười hai vị chấp chính đại đế cũng tạo thành uy hiếp.”

“Hắn và ngài có thù riêng.” Đế Lạc Lãng cầm lên một quả, nhìn Cơ Hạo không chớp mắt: “Ngài có lẽ đã nghe nói, hắn dùng một viên Nhật Nguyệt Huyết Đan trân quý vô cùng, đánh cược với Cộng Công thị… Tiền đặt cược là sinh mệnh toàn bộ tộc nhân của gia tộc ngài.”

Cơ Hạo trầm mặc một lúc lâu, qua rất lâu sau hắn mới nói: “Ta muốn biết được mọi thứ có liên quan Đế Thích Sát.”

Trầm mặc chốc lát, Đế Lạc Lãng đè thấp thanh âm: “Ta sẽ nói cho ngài nhiều hơn, nhiều tình báo hơn ngài tưởng tượng. Nếu ngài nguyện ý mà nói, có lẽ chúng ta còn có thể đạt thành càng nhiều… sự hợp tác hơn nữa!”

Nghiến răng, Đế Lạc Lãng không đợi Cơ Hạo mở miệng, rất dứt khoát nói: “Ví dụ như nói, nếu chúng ta có thể xử lý Đế Thích Diêm La, để Đế thị nhất tộc chúng ta chấp chưởng Huyết Nguyệt nhất mạch, ngài cảm thấy như thế nào?”

Cơ Hạo ngạc nhiên nhìn Đế Lạc Lãng.

Trong đầu nháy mắt hiện lên vô số ý niệm, Cơ Hạo vui vẻ cười nói: “Rất giàu trí tưởng tượng, nhưng ta thích.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio