Vũ Toái Hư Không

chương 105: đại nhật càn khôn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Khốn nạn!

Ngọc tiên sinh tức giận tát vào mồm đệ tử, sau đó xin lỗi Trầm Côn:

- Để tướng quân cười chê rồi.

- Ngọc tiên sinh, lão ngay cả một đệ tử cũng không tuyển được?

Trầm Côn kinh ngạc mở to mắt.

- Ài!

Ngọc tiên sinh thở dài:

Nói ra thì buồn cười, học sinh bây giờ, trước khi nhập môn đều xem thực lực của tông môn, tông môn khác tự nhiên có cao thủ biểu diễn, nhưng chỗ ta...

Hắn nhìn đôi chân tàn phế của mình:

- Ha ha, ta chỉ là một phế nhân, làm gì có bản lĩnh tìm học sinh giỏi chứ!

- Sư phụ, người đừng giấu giếm nữa

Bạch y đệ tử ủy khuất cúi đầu, nhỏ giọng nói:

- Trầm tướng quân, tình hình Vô Ma Nhai so với sư phụ nói còn thảm hơn nhiều, hai năm nay, đệ tử nhập thất của sư phụ đều phản bội, ngoại vi đệ tử cũng...

Bạch y đệ tử còn lại lén lút đá cho hắn một cước, hạ giọng chửi:

- Đang tuyển sinh, ngươi nói mấy chuyện này làm gì?

Nói xong, hắn cười tươi mời Trầm Côn ngồi xuống, nhiệt tình:

- Trầm tướng quân, ngài tới Vô Ma Nhai của bọn ta đi, với thân phận của ngài, vừa gia nhập, khẳng định sẽ trở thành đệ tử nhập thất của sư phụ, hơn nữa bọn ta còn phải gọi ngài một tiếng sư huynh!

Nghe được câu này, Ngọc tiên sinh tức đến nỗi khóc không ra nước mắt. Bất quá Trầm Côn lại trong lòng chớp động, Ngọc tiên sinh mang thân thể tàn tật tới đây tự mình tuyển đệ tử, tình hình Vô Ma Nhai khẳng định rất gay go, nhưng lạc đà gầy vẫn còn hơn ngựa béo, võ công truyền từ thời tổ thượng của họ chính là đồ tốt!

Hơn nữa Vô Ma Nhai cũng thuộc Lăng Vân tông, cũng là tông phái linh phù, rất hợp với con đường của Trầm Côn.

- Chỉ cần ta gia nhập, liền có thể lấy được toàn bộ tài liệu luyện công?

Trầm Côn muốn xác nhận một chút.

- Đúng vậy!

Vừa nghe ra Trầm Côn động tâm, bạch y đệ tử vội nói:

- Vô Ma Nhai ngàn năm, bí tịch tích lũy được có bảy tám nghìn bản, trên có bí bản cấp Vũ Tôn, dưới có đắc điểm về bách gia vũ khí, ngài có thể tìm thấy bất cứ thứ gì! Đúng rồi, nếu như ngài có thể thể hiện tiềm lực, thậm chí có thể đạt được đến cấp của tổ sư Tiêu Khinh Hoàng...

- Tiêu Khinh Hoàng?

Nghe thấy cái tên Tiêu Khinh Hoàng này, vũ hồn trong thể nội Trầm Côn kịch liệt chấn động, hắn vội lén lút bắt đầu giao lưu linh hồn.

- Trầm Côn. Hỏi cho rõ, bọn họ có Đại nhật càn khôn do Tiêu Khinh Hoàng lưu truyền lại không?

Vương Kiêu vội vã nói.

Tiêu Khinh Hoàng lợi hại lắm sao? Đại nhật càn khôn là cái gì? Trầm Côn không hiểu ra sao, nhưng hắn vẫn hỏi:

- Ai u, hai vị lão huynh, ta thật sự có thể lấy được bí pháp của Tiêu Khinh Hoàng tổ sư à? Bao gồm cả Đại nhật càn khôn của ông ấy?

- Ngươi biết Đại nhật càn khôn?

Ngọc tiên sinh ngẩn ra, lập tức hỏi:

- Toàn bộ bí pháp Đại nhật càn khôn, ta có, nhưng chỉ có thể truyền cho chưởng môn đại đệ tử Vô Ma Nhai, người kế thừa tương lai mà thôi. Công phu này tuyệt đối không truyền ra ngoài.

- Thật là đi mòn gót mà không thấy, lại gặp ngay chỗ này!

Giọng nói của Vương Kiêu trở nên hưng phấn:

- Trầm Côn, đừng do dự nữa, cho dù trả giá đắt cũng phải gia nhập Vô Ma Nhai!

Được, gia nhập Vô Ma Nhai khẳng định có chỗ tốt! Trầm Côn từ trước tới nay chưa từng thấy Vương Kiêu kích động như vậy, hắn cười nói:

- Ái chà, các ngươi thật sự có Đại nhật càn khôn? Thế thì không cần phải nói nữa, Ngọc tiên sinh, thu nhận ta làm học sinh có được không?

- Tướng quân muốn gia nhập Vô Ma Nhai?

Ngọc tiên sinh lại ngẩn ra:

- Ta phải nói trước, Đại nhật càn khôn chỉ truyền cho chưởng môn đại đệ tử, tướng quân nếu không có bản lĩnh, không trở thành chưởng môn đệ tử, ta tuyệt đối không truyền công phu này cho ngươi.

- Yên tâm, yên tâm, đồ nhi nhất định nỗ lực!

Trầm Côn cười hì hì nói.

- Đừng vội bái sư, ta còn có một câu nữa!

Ngọc tiên sinh nghiêm mặt nói:

- Vô Ma Nhai mặc dù cần đệ tử, nhưng không phải ai cũng nhận, ta còn phải kiểm tra nhân phẩm, võ công, tiềm lực, và gia thế, bốn hạng mục!

Lão áy náy nhìn Trầm Côn:

- Trong bốn hạng mục này, gia thế của tướng quân tự nhiên là không cần nói nhiều, nhân phẩm ta cũng nhìn ra rồi, mấy ngày trước một mình cứu cha, đủ thấy hiếu đạo, võ công mặc dù không phải tuyệt đỉnh, nhưng Bạch Nguyên vũ tông thượng đoạn cũng không coi là kém, chỉ là tiềm lực...

Hắn áy náy cười một tiếng:

- Ta nghe nói, tướng quân đã mất đi vũ hồn...

Lão huynh, bần tăng đã tìm được vũ hồn mới rồi, hơn nữa còn là Hoàng Nguyên thượng đoạn rồi!

Trầm Côn trong lòng cười trộm mấy tiếng, nghĩ Trầm Trọng không ở đây, bần tăng ở Tân Nguyệt thành không có đối thủ, thế thì sợ quái gì bại lộ thực lực, cười nói:

- Ta có tiềm lực hay không, kiểm tra một chút không phải sẽ biết sao? Ngọc tiên sinh, ngài nói đi, kiểm tra thế nào?

- Sáng sớm ngày mai, các học sinh ưu tú nhất tại Tân Nguyệt thành sẽ tỷ võ trước của phủ thành chủ, để phân biệt thứ hạng cuối cùng, tướng quân nếu muốn gia nhập Vô Ma Nhai, xin mời tham gia tỷ võ, ít nhất cũng phải nằm trong top mười, mà ta cũng sẽ ở bên cạnh quan sát tiềm lực của tướng quân!

Ngọc tiên sinh nghiêm mặt nói.

- Top mười mà thôi!

Trầm Côn cười hì hì lùi lại:

- Thế sáng mai ta chờ Ngọc tiên sinh!

Ngọc tiên sinh cười nhạt, hiển nhiên là không quá xem trọng Trầm Côn, mà nghe thấy điều kiện của lão, hai bạch y đệ tử thần sắc hoảng hốt. So với Trầm Côn còn lo lắng hơn.

Đợi sau khi Trầm Côn đi xa, bọn họ mới nhịn không được, oán trách nói:

- Sư phụ, Trầm Côn mặc dù là Bạch Nguyên vũ tông thượng đoạn, nhưng hiện ở Tân Nguyệt thành thiên tài như vân, hắn không nhất định có thể vào top mười!

- Không được thì không nhận hắn, thế thôi!

Ngọc tiên sinh lạnh nhạt nói.

- Trời ơi, tài thần gia như vậy, sao có thể không nhận chứ?

Bạch y đệ tử nôn nóng giậm chân:

- Trầm Côn gia tài nghìn vạn, tùy tiện lấy ra mấy tấm ngân phiếu đã đủ giúp chúng ta vượt qua khó khăn rồi!

- Ta tới là để tuyển học sinh, không phải tới để kiếm tiền!

Ngọc tiên sinh lạnh lùng răn dạy một câu, nhắm hai mắt lại. Hai bạch y đệ tử nhìn nhau, đồng thời thở dài:

- Không có tiền, còn nói gì đến học sinh nữa?

... Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Lúc này, Trầm Côn đã chui vào trong góc, hỏi Vương Kiêu:

- Vương lão huynh, Đại nhật càn khôn công là cái gì? Lợi hại lắm sao?

- Đâu chỉ lợi hại!

Vương Kiêu cười nói:

- Chiêu thức võ đạo mặc dù thiên biến vạn hóa, nhưng xét cho cùng cũng phải cần một bộ công pháp làm căn cơ, theo như ta biết, từ xưa đến nay công pháp mạnh nhất có ba loại!

Ngừng một lát, hắn nói tiếp

- Loại thứ nhất, 'Tinh hà thiên huyễn' đoạt thiên địa linh khí để sử dụng. Loại thứ hai là 'Nguyệt luân vũ' âm nhu đa dạng, thích hợp cho nữ tử tu luyện nhất. Còn loại thứ ba chính là 'Đại nhật càn khôn' của Tiêu Khinh Hoàng, chí cương chí dương, bá đạo vô cùng, luyện tới tầng cao nhất, quỷ thần không dám chống lại hào quang của nó!

Hắn thản nhiên than dài:

- Đại ca ta từng nói qua, ba bộ công pháp này, nhật, nguyệt, tinh hà, ám hợp thiên đạo biến hóa của vũ trụ tinh tú. Tam đại thần công ở cùng một người, liền có thể nắm bắt biến hóa của thiên đạo số mệnh, cũng có thể vũ toái hư không, bạch nhật phi thăng!

- Vũ toái hư không?

Trầm Côn ngẩn ra.

- Vũ toái hư không! Trăm loại công pháp, nghìn vạn vũ giả, xét cho cùng, không phải đều mong muốn vũ toái hư không, bay lên cửa tiên sao?

Vương Kiêu thở dài một tiếng, lập tức cười nói:

- Chỉ cần ngươi gia nhập Vô Ma Nhai, sẽ có cơ hội dành được Đại nhật càn khôn một trong tam đại thần công. Hơn nữa ta nói cho ngươi biết, Bắc đẩu tụ linh trận mà ngươi tu luyện, chính là vận dụng cơ bản nhất của Tinh hà thiên huyễn. Đợi tới lúc ngươi đủ thực lực, liền có thể học được toàn bộ Tinh hà thiên huyễn ở chỗ ta!

Trầm Côn hưng phấn vặn tay, luyện lâu như vậy, hắn giờ mới biết, công pháp mình luyện là Tinh hà thiên huyễn!

Đúng lúc này.

Ầm ầm!

Từ xa truyền lại tiếng đồ đạc rơi vỡ, Trầm Côn quay đầu lại nhìn, chỉ thấy xung quanh chỗ Ngọc tiên sinh có bảy tám tên, trong đó một tên thanh niên cao lớn lật bàn, đang khiêu khích nhìn Ngọc tiên sinh.

Càng khiến người ta kinh ngạc chính là, trong đám này có một tên trời sinh tóc tím, dung mạo rất giống La Triết. Khỏi cần phải nói, bọn chúng khẳng định là hai đệ tử của Lăng Vân tông.

- Chu Nhiên, sư phụ nuôi ngươi hai mươi năm, ngươi báo đáp người như vậy sao?

Bạch y đệ tử chỉ tên cao lớn lật bàn mắng chửi, thanh âm lớn vô cùng, cách mấy chục mét cũng nghe thấy.

- Ngọc tiên sinh đã không còn là sư phụ của ta nữa rồi. Ta nhìn lão chướng mắt, lật bàn không được sao?

Tên thanh niên được gọi là Chu Nhiên cười lạnh.

- Ngươi, ngươi, ta liều với ngươi!

Bạch y đệ tử tức giận, rút trường kiếm trên lưng ra, một kiếm đâm vào ngực Chu Nhiên.

- Tiểu sư phụ, ngươi mới là nhị phẩm Vũ Linh, đừng tự làm mình bẽ mặt chứ!

Chu Nhiên cười khinh bỉ, vung một tờ linh phù, binh một cái liền đem bạch y đệ tự bắn lên lưng chừng trời.

Lôi quang tam điệp?

Trầm Côn nhận ra thủ pháp linh phù này, lòng nói thủ pháp linh phù của tên Chu Nhiên này không dưới bần tăng, hơn nữa hắn bất quá mới ngoài hai mươi mà đã đạt tới Hoàng Nguyên thượng đoạn ngang với Trầm Côn!

Mắt thấy bạch y đệ tử sắp bị thương, Trầm Côn lặng lẽ ném ra một đạo linh phù, mượn lực lượng trên thân bạch y đệ tử, đỡ hắn ở trong đám người.

- Có chuyện gì vậy?

Trầm Côn nhẹ giọng hỏi.

- Bị súc sinh làm nhục!

Bạch y đệ tử cảm kích nhìn Trầm Côn, sau đó chửi:

- Tiểu tử này tên là Chu Nhiên, vốn là đệ tử nhập thất của sư phụ, nhưng hai năm nay Vô Ma Nhai sa sút, sư phụ lại không truyền Đại nhật càn khôn cho hắn. Hắn đột nhiên chuyển sang gia nhập Phiêu Miễu Phong!

Bổ sung nói:

- Phiêu Miễu Phong chính là sào huyệt của La gia, La Hàn, còn có La Triết mấy ngày trước đã gặp qua!

Hóa ra là kẻ thù gặp măt.

Trầm Côn hạ ý thức muốn tránh, nhưng nghĩ lại, Triệu Hồng chắc là đã thay mình giao thiệp qua rồi, vậy mình còn tránh cái gì? Tiếp tục hỏi:

- Chuyện vừa rồi là như thế nào? Chu Nhiên công khai làm nhục sư phụ, không sợ người khác mắng hắn khi sư diệt tổ hay sao?

- Trời, cái gì mà công khai hay không công khai chứ? Trầm tướng quân ngài thật sự không biết tình hình của Lăng Vân tông.

Bạch y đệ tử cảm thấy giải thích quá phí lời, đơn giản nói:

Nói thế này đi, từ hai năm trước, ba việc vui vẻ nhất của đệ tử Lăng Vân tông chính là ăn cơm, ngủ, và đánh Vô Ma!

Rồi hắn hạ giọng chửi rủa:

- Chu Nhiên đây vừa mới gia nhập Phiêu Miễu Phong, vội vàng tỏ rõ lòng trung đó!

- A di đà phật!

Trầm côn mặc dù không có lòng công đức gì cả, càng không phải là loại hiệp khách ra tay vì nghĩa, nhưng Ngọc tiên sinh đối với hắn không tệ, hắn khó mà bỏ được ý nghĩ cùng chung kẻ địch. Mặt khác, Chu Nhiên cũng đã nhìn thấy linh phù của Trầm Côn, hắn liếc mắt cười nói:

- Thú vị, địa phương nhỏ như Tân Nguyệt thành cũng có linh phù sư sao?

Hắn từ từ đi tới chỗ Trầm Côn:

- Tiểu tử, ta là chưởng môn đệ tử của Phiêu Miễu Phong đứng đầu Lăng Vân tông, Chu Nhiên! Còn ngươi! Có gan tiếp ta một chiêu, có gan xưng tên không?

- Trầm Côn!

Trầm Côn cười ha ha.

- Ngươi là Trầm Côn?

Chu Nhiên hơi ngẩn ra, hạ giọng hỏi người bên cạnh hắn:

- Lúc trước đánh La Triết thiếu gia, chính là tên này?

Nghe thấy lời của hắn, Trầm Côn nghiêng đầu:

- Sao? Chu đại đệ tử còn muốn tìm ta báo thù ư?

- Ta không có hứng thú thu thập ngươi!

Chu Nhiên cười quái dị:

- Sáng sớm mai, ta sẽ chủ trì bình xét cuối cùng, trước lúc đó không thể động thủ với học sinh. Nếu ngươi có hứng thú, ta có thể dạy cho ngươi một bài học trong lúc bình xét.

Kéo dài âm đuôi:

- Đương nhiên, tiền đề là người phải dưới sự truy sát của tam đại hộ pháp Lăng Vân tông, sống qua đêm nay!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio