Vũ Toái Hư Không

chương 137: ai chết trước?

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Khối đá màu đen tuyền, bằng nắm tay của trẻ con. Các góc cạnh không đều nhau, giống như mảnh vỡ của tảng đá nào đó. Toàn bộ hình dáng của khối Hải Nạp Bách Xuyên thứ bảy xuất hiện trước mặt, trong lòng Trầm Côn trăm phần cảm xúc.

Hắn vui mừng kinh ngạc. Bở vì Hải Nạp Bách Xuyên có thể làm tăng cấp bậc, làm cho hắn có thể bước vào hàng ngũ cường giả đại lục. Dù không thể tranh phong cùng với La Trương, nhưng tuyệt đại đa số chưởng môn các môn phái hắn không để vào mắt.

Hắn ngẩn ngơ, sự việc thế này, dù là con lợn cũng cần phải suy nghĩ cẩn thận. Bảy khối Hải Nạp Bách Xuyên tuyệt đối không hề đơn giản. Nếu không, Dạ gia cùng hắc kỵ sĩ có thực lực siêu nhiên, lại phải liều mạng để tìm bảy khối đá này.

Đương nhiên, tâm trạng Trầm Côn lúc này vẫn cực kỳ bi thương. Bởi khối Hải Nạp Bách Xuyên thứ bảy này phải dùng mạng của Thanh Long để đánh đổi.

- Hải Nạp Bách Xuyên?

Trong lúc Trầm Côn đang cười tựa như khóc, Vương Khiếu Thiên sải bước đi tới, nhìn thấy Hải Nạp Bách Xuyên ngay dưới chân Trầm Côn. Đôi mắt kinh hỉ sáng lên, hai tay cũng nắm chặt.

Chết tiệt, tại sao lại bị tên nhóc này thấy được. Trầm Côn chớp chớp mắt, thuận tay đêm khối Hải Nạp Bách Xuyên này cất vào trong tay áo của mình.

- Đừng có giấu, ta đã nhìn thấy hết cả rồi.

Vương Khiếu Thiên cười híp mắt bước tới trước mặt Trầm Côn, khẽ bóp cánh tay hắn. Từ trong tay lấy ra khối Hải Nạp Bách Xuyên thứ bảy.

- Ai da, Vương chưởng môn làm cái gì vậy?

Trầm Côn vội vàng nở nụ cười:

- Khối đá này chính là ta phát hiện đầu tiên. Được rồi, ngươi cũng có phần. Vậy ngươi buông tay ta ra, chúng ta cùng đi gặp tông chủ. Như vậy chẳng phải là công lao được chia đều cho chúng ta à?

- Thế này mới nói giống tiếng người. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY -

Vương Khiếu Thiên thoả mãn bật cười.

Hai người cùng nhau đi tới doanh trướng của La Hàn cùng Trương Nguyên. Lúc này các đệ tự vẫn còn đang đi tìm Hải Thạch Bách Xuyên hoặc là đang truy kích yêu thú. Trong doanh trại chỉ còn cái đệ tử bị thương, hoặc là những đệ tử thân tín luôn đi theo bên cạnh. Vì vậy tin tức về Hải Nạp Bách Xuyên vẫn chưa có một ai biết.

Mà lúc này trong doanh trướng, La Hàn cùng Trương Nguyên sắc mặt âm trầm, trong lòng có chút đố kỵ lẫn nhau:

- La tông chủ, trong khi tìm tòi Hải Nạp Bách Xuyên, ta hi vọng ngươi có thể nghĩ cách mấy vị chưởng môn.

Trương Nguyên lạnh lùng nói. Ngoại trừ Ngọc chưởng môn và Vương Khiếu Thiên, các chưởng môn khác đều bị Hồng Long bắt giức, lúc này có lẽ vẫn còn đang trong tay lũ yêu thú.

La Hàn cười ha ha:

- Trương tông chủ gấp cái gì chứ? Hai con rồng đã bị chết rồi, yêu thú còn lại cũng chỉ là đạo quân ô hợp. Việc trọng yếu lúc này là phải tìm bằng được Hải Nạp Bách Xuyên.

- Ta nghĩ ngươi không có ý định cứu viện các vị chưởng môn đó!

Trương Nguyên cười lạnh nói:

- Đại hội Lăng Vân đã sắp diễn ra. Nếu mấy vị chưởng môn đó chết đi, ngươi sẽ không có đối thủ cạnh tranh chức vị tông chủ. Lúc đó ngươi sẽ an ổn giữ vững ngôi tông chủ của mình.

- Trương tông chủ sao lại nói thế? Chẳng nhẽ ta là người như thế sao?

Hai người đang khiêu khích nhau, bên ngoài liền có hai đệ tử bước vào. Người thứ nhất tâu:

- Khải bẩm hai vị tông chủ, Dạ thiếu gia lưu lại lời nhắn. Đệ tử nào may mắn tìm được Hải Nạp Bách Xuyên Thạch đem đến để Dạ thiếu gia truyền thụ một chiêu kiếm pháp.

- Kiếm pháp Dạ gia, là kiếm pháp của thần tiên?

Hai đại tông chủ lập tức bật dậy. Bởi vì Dạ Trung Hành nói đem kiếm pháp để khen thưởng người tìm được Hải Thạch. Vì vậy bọn hắn cũng muốn tự mình đi tìm kiếm.

Lúc này, người đệ tử thú hai tiến vào. Hắn vội vàng tâu:

- Hai vị tông chủ, tìm được rồi, tìm được rồi. Trầm Côn cùng Vương Khiếu Thiên tìm được một khối Hải Thạch.

- Thật sao?

Nếu như lúc trước nghe thấy câu này, hai đại tông chủ nhất định hưng phấn vui vẻ ra mặt. Nhưng bây giờ, bọn họ hời hợt nói:

- Cho bọn họ tiến vào.

- Bái kiến nhị vị tông chủ.

Vương Khiếu Thiên cực kỳ cao hứng đi tới, Trầm Côn đi theo phía sau. Trong lòng đang suy nghĩ đến cái chết của Thanh Long, đau lòng không nói lên lời.

- Là các ngươi đã phát hiện ra khối đá này?

Kiểm tra thấy đúng là khối Hải Thạch thật sự, La Hàn ngắm nghía khối đá, thản nhiên nói.

Trần Côn cố gắng giữ vững tinh thần, cười nói:

- Chúng ta tìm thấy Hải Thạch ở trong miệng của Thanh Long.

- Lúc phạt hiện ra, chỉ có hai người các ngươi thôi sao?

Trong lúc chất vấn, La Hàn thản nhiên liếc qua Trương Nguyên, truyền lại cho hắn một cái mật hiệu. Trương Nguyên lập tức hiểu ý, nghiêm mặt nói:

- Trong việc khen thưởng đều phải phân minh. Các ngươi khẳng định là không có người thứ ba nhìn thấy sao?

Vương Khiếu Thiên chất vấn nói:

- Không có, đương nhiên không có.

Hắn vẫn không từ bỏ ý định tranh công:

- Thực ra, ta chính là người đầu tiên phát hiện ra Hải Thạch, nhưng mà Trầm Côn đột nhiên chạy đến, chỉ giúp ta một chút chuyện nhỏ.

- Ân, các ngươi là rất tốt.

Trương Nguyên gật đầu, đi thẳng ra ngoài, mang theo hai vò liệt tửu ( rượu mạnh), cười nói:

- Hai vị thật khổ cực. Trước tiên hãy uống một ly rượu mừng. Sau khi chiến đấu kết thúc, ta cùng với La tông chủ nhất định luận công trọng thưởng.

- Đa tạ tông chủ.

Trầm Côn cùng Vương Khiếu Thiên uống xong liệt tửu, cáo từ rời đi.

Nhìn theo bóng lưng bọn hắn, La Hàn lạnh lùng nói:

- Đã chuẩn bị xong chưa?

- Đương nhiên, chuyện này còn cần ngươi nhắc sao?

Trương Nguyên tươi cười:

- Nhắc lại cũng thật buồn cười. Chúng ta đã tranh đấu gay gắt vài thập niên, cuối cùng chúng ta cũng liên thủ với nhau.

- Tất cả cũng chỉ vì có lợi cho bản thân. Trương tông chủ không có một chút lo lắng sao?

La Hàn bỗng nhiên thấp giọng nói:

- Phải rồi, Trầm Côn có một sư phụ là lão hoà thượng, phi thường cao siêu. Trước tiên ngươi hãy lưu lại mạng của hắn. Lúc này chúng ta không nên cùng với lão đối đầu.

- Yên tâm đi, từ miệng Triệu Lạc Trần ta đã biết sự lợi hại của hoà thượng kia. Tất cả đã được ta an bài ổn thoả rồi.

Trương Nguyên tươi cười tự tin.

Ngoài trướng.

- Ha ha, lần xuất chinh này, Ngọc Kiến Lâm chúng ta tuy tổn thất không nhỏ. Nhưng có thể đổi lấy khen thưởng của hai đại tông môn, cũng là không tệ.

Sao khi rời khỏi trướng bồng, Vương Khiếu Thiên hai tay hưng phấn xoa xoa trên mặt. Nhưng mà Trầm Côn không có một chút tươi cười. Hắn không hề cần khen thưởng, lúc này chỉ nghĩ cách làm thế nào để có thể nhặt xác Thanh Long.

Bỗng nhiên lúc đó, hơn hai mươi đệ tử Thiên Vũ tông chạy lại.

- A. Kkhông phải là các ngươi đang đi tìm Hải Thạch à? Tại sao lại vội vã quay trở lại?

Vương Khiếu Thiên nhận ra, những để tử này vừa mới đi tim Hải Thạch. Đây cũng là đám đệ tử tinh nhuệ nhất của Thiên Vũ tông.

- Vừa mới nhật được một thư báo của Trương tông chủ, quay về chấp hành một mật lệnh.

Tên đệ tử dẫn đầu mỉm cười. Đột nhiên đi ra phía sau Vương Khiếu Thiên, đạp một cước lên trên đầu gối của hắn:

- Người đâu, đem Vương Khiếu Thiên trói lại cho ta.

- Hai tông đang liên hiệp, các ngươi dám tập kích chưởng môn của Lăng Vân Tôn sao?

Vương Khiếu Thiên giận tím mặt. Cùng một lúc xuất ra hai đạo linh phù từ trong tay áo. Tuy linh phù hắn phát ra vang lên âm thanh phốc phốc, nhưng lập tức giống như quả pháo xịt.

- Công lực của ta?

Vương Khiếu Thiên cực kỳ hoảng sợ.

- Đừng nên phản kháng. Vừa rồi ngươi uống rượu có pha Thực Cốt Tán. Nếu không có thuốc giải, ngươi đừng hòng có thể sử dụng linh khí.

Đệ tử Thiên Vũ Tông đánh ngã Vương Khiếu Thiên xuống mặt đất, giữ chặt ba chân bốn cẳng của hắn.

Vương Khiếu Thiên lớn tiếng kêu gào:

- Tạp chủng Thiên Vũ tông tạo phản. Các đệ tử Lăng Vân tông đâu, lập tức tới cứu viện.

Đột nhiên hắn nói không ra tiếng.

Hắn lúc này mới nghĩ ra. Vừa rồi, La Hàn cũng là người trong cuộc. Việc này là do hai đại tông chủ liên thủ cùng nhau ra một mệnh lệnh đáng sợ.

Quả nhiên, nghe thấy tiếng hô của Vương Khiếu Thiên, các đệ tử Lăng Vân tông trong doanh địa vẫn yên lặng, không một ai đến hỗ trợ.

Ở bên cạnh, Trầm Côn cũng bị mất hết công lực. Bị Thiên Vũ tông bắt trói lại, hắn cười tủm tỉm nói:

- Ai ui, các lão huynh có chuyện gì cũng phải từ từ. Dù sao ta cũng là người đã lập được đại công…

Đệ tử Thiên Vũ tông căn bản không để ý đến lời cầu xin của hai người. Một đoàn đệ tử áp giải hai người đi trong sa mạc, ba đệ tử khác thấp giọng truyền lệnh:

- Các ngươi tiếp tục chấp hành mật lệnh của tông chủ. Trầm Côn còn có hơn ba ngàn người ở bên ngoài không tìm kiếm Hải Thạch. Các ngươi nhất định phải đề phòng những tên này quay lại.

Mẹ nó chứ.

Bần tăng đến tột cùng đã làm sai chuyện gì? Không chỉ có một mình bần tăng bị bắt giữ, ngay cả một nghìn người cũng sắp bị diệt trừ.

Đệ tử Thiên Vũ tông áp giải hai người tới giữa sa mạc. Nhìn nhìn xung quanh không thấy bóng người, tên đệ tử đầu lĩnh nói:

- Giữa sa mạc mênh mông này, nếu bị chôn sống tại đây, cho dù là ngàn năm sau cũng không có ai có thể phát hiện.

- Ngươi muốn giết chúng ta?

Vương Khiếu Thiên giãy dụa hô to:

- Ta là một trong bảy đại chưởng môn của Lăng Vân tông. Ta không có làm gì sai, ta…

- Bốp!

Đệ tử Thiên Vũ tông tát vào miệng hắn một cái, lạnh lùng nói:

- Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội ( Tạm dịch: người không có tội, mang ngọc quý mới có tội). Các ngươi còn không biết mình có tội gì sao.

Các đệ tử cười vang nói:

- Dạ thiếu gia đã nói. Chỉ cần người có thân thủ tìm được Hải Thạch, mới có thể đêm một chiêu thần chi kiếm pháp ban thưởng.

- Đích thân truyền thụ?

Vương Khiếu Thiên đã minh bạch. Hai đại tông chủ chỉ cần giết mình giệt khẩu, liền có thể hưởng được công lao. Hắn khổ sở van xin:

- Không, không phải là ta tìm được Hải Thạch, là Trầm Côn. Muốn giết thì trước tiên giết hắn trước, ít nhất cũng phải để cho ta sống lâu thêm một chút ( Ta đến bó tay với thằng này. Tưởng nó cầu xin thế nào cơ ).

- Thật đáng tiếc. Tông chủ ra lệnh người người đầu tiên cần phải giết là ngươi.

Nói xong, hai đệ từ đè bả vai Vương Khiếu Thiên xuống, hai đệ tử giữ hai chân hắn, một đệ tử bưng kín miệng của hắn. Sau đó, tên đệ tử dẫn đầu nhảy lên cao, một cước đá vào giữa xương sống của hắn.

- Rắc!!!

Thân mình Vương Khiếu Thiên vặn vẹo, cả người gập lại phía sau trông thật quỷ dị. Nhìn thấy cảnh này ngay trước mặt, Trầm Côn toát ra một tầng mồ hôi lạnh, vội la lên:

- Lão huynh, ta là hậu duệ quý tộc của Đại Triệu, có rất nhiều tiền. Ta cho mỗi người một trăm vạn hai, xin ta cho ta một mạng.

- Tiểu tử kia, có rất nhiều thứ dùng tiền không thể mua được.

Đệ tử Thiên Vũ tông không một chút biểu cảm:

- Nhưng mà ngươi yên tâm, giữ thể diện cho lão hoà thượng sư phụ của ngưôi, hai đại tông chủ cũng không lập tức giết chết ngươi. Nhưng mà…

- Nhưng mà, các ngươi muốn xem phản ứng của sư phụ ta. Nếu hắn tới cứu ta, các ngươi cùng với hắn có thể từ từ nói chuyện. Còn nếu hắn không đến, các ngươi liền lập tức giết ta. Đúng không?

Trầm Côn đã hoàn toàn minh bạch tâm tư của hai đại tông chủ. Nhưng lại làm cho hắn càng thêm lo lắng.

Người gọi là sư phụ lão hoà thượng kia, căn bản chính là hắn. Có thể tưởng tượng được ra chuyện kế tiếp. Hai đại tông chủ đem giam giữ Trầm Côn một thời gian, phát hiện lão hoà thượng không xuất hiện, hoặc là lão không tồn tại. Nhất định là sẽ đem hắn phân thây.

Điểm chết người chính là, Trầm Côn đã uống chén rượu độc, công lực hoàn toàn biến mất. Nếu như nhường cơ thể lại cho Vương Kiêu cũng không có chút hy vọng. Hơn nữa, A La cùng với ba nghìn người đang bị giữ chân, lúc này cũng không thể cứu viện hắn được.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio