Vũ Toái Hư Không

chương 226: tôi hỏa trầm gia

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Một tháng sao…

Huyền Si chần chờ một lát, rồi hỏi ngược lại:

- Ngươi xác định, chỉ cần một tháng thôi?

Trầm Côn gật đầu.

- Hảo, cho bần tăng một phút!

Bước đến chỗ không người, Huyền Si ngắm nhìn mênh mông sông nước trước mắt, bỗng nhiên áo cà sa rung động, thân người hắn như đại bàng giương cánh bay lên, hai chân liên tiếp điểm trên mặt nước, đến khi sang bên bờ sông đối diện thì trong tay đã xuất hiện vài cây thủy thảo, lại còn vài loại cá tôm kỳ lạ nữa.

Cầm mấy thứ này đặt vào lòng bàn tay, Huyền Si than nhẹ một tiếng:

- Ngã Phật từ bi, như lai, như vãng, như tam thiên trần duyên… Lạy Phật! Huyền Si mượn ba mươi ngày dương thọ, thay người, nghịch thiên, cải mệnh!

Ầm!

Một ngọn lửa màu xanh xuất hiện trong lòng bàn tay hắn, hòa tan thủy thảo, thiêu cháy cá tôm, lúc tro bụi tan hết, trên bàn tay Huyền Si chỉ còn lại một viên thuốc màu đỏ nhạt. Trở lại bên kia bờ sông, Huyền Si đem viên thuốc đặt vào trong bình lưu ly đậy kín lại, đưa cho Trầm Côn, nói:

- Từ bi xuất phát từ nhân tâm, viên đan kia tên là Nhân tâm đan, đủ để kéo dài thêm ba mươi ngày dương thọ!

Trầm Côn mắt nhỏ tỏa hào quang nhìn viên thuốc, hắn biết Huyền Si rất lợi hại, nhưng ngày hôm nay chân chính hiểu được, thế nào là Dược tề sư đệ nhất Cửu Châu đại lục!

- Hắc hắc, đa tạ lão huynh, lão đi nghỉ ngơi trước đi, ta còn có việc nhờ đến lão sau!

Thu Huyền Si vào U Minh hồn phủ xong, Trầm Côn hăng hái nhìn về phía thiếu niên toàn thân đầy máu Trầm Ưng kia!

Sau khi đánh bay mười mấy người, Trầm Ưng tiếp tục đối chiến với người đầy vết sẹo Hàn Đức, hắn giống như chim ưng bay lượn, chuyển động linh hoạt quanh người Hàn Đức, hai tay múa hai thanh chủy thủ như gió, không ngừng đâm vào những chỗ yếu hại của Hàn Đức, từ hai mắt, đến cổ họng, trái tim, gáy!

Thuộc tính của Sát Na Bách Niên chính là "Thôn linh", mấy chục chiêu sau, vũ hồn Đao Quang Thiên Trọng của Hàn Đức đã mất hết quang mang, không thể tiếp tục gia tăng lực lượng chiến đấu, mà bản thân Hàn Đức cũng toát mồ hôi trán, cơ thể run rẩy, cơ hồ sắp sửa chống đỡ không nổi!

- Vương bát đản kia, mấy ngày không gặp, ngươi đã đạt đến trình độ này!

Hàn Đức căm giận mắng, ngoan lạt bổ ra một đao, hung tợn nói:

- Có điều chỉ bằng chút bổn sự ấy, ngươi cho rằng mình có thể trốn khỏi Gia Lăng thành sao?

- Trốn không thoát, chết là cùng!

Trầm Ưng chém rơi trường đao, đôi mắt lãnh khốc cũng không buồn chớp, ánh mắt không đổi:

- Người Trầm gia chỉ sợ không thể tạo ra thần binh kinh thiên động địa, chứ không sợ chết!

- Thần binh? Hừ, gia gia ngươi sắp chết già, nhất định không thể hoàn thành kiện binh khí kia được!

Trong lúc nói chuyện, Hàn Đức thoáng nhìn thấy trên mặt sông có một con thuyền nhỏ đang bơi tới, hắn bỗng cười lên ha hả:

- Trầm Ưng, vũ hồn của ngươi lợi hại, ta không phải là đối thủ, Chú kiếm sơn đệ tử cũng không có mấy người có thể đánh thắng ngươi, có điều… ngươi tưởng Hàn gia chỉ có chú tạo sư thôi sao?

(Chú tạo sư: Thợ rèn bậc thầy)

- Không sai, Hàn gia không chỉ có chú tạo sư!

Trên thuyền nhỏ truyền đến tiếng giễu cợt, một hồng y nữ nhân (cô gái mặc áo đỏ) đứng trên đầu thuyền, hai tay bê một cái hòm sắt.

Cơ quan sư, Công Thâu Nhã?

Nhận ra thân phận của hồng y nữ tử, khuôn mặt Trầm Ưng vẫn không lộ vẻ khác lạ gì, có điều lông mày hắn nhíu nhíu, chủy thủ trên tay cũng chậm lại một chút.

- Gia gia… (ông nội)!

Hắn tự nói với mình:

- Tôn nhi bất hiếu, không thể phụng dưỡng người đến lúc người nhắm mắt xuôi tay rồi…

Hắn biết, vũ hồn Sát Na Bách Niên của hắn có thể thôn phệ người sống, thôn phệ yêu thú, thậm chí mọi sinh mệnh trên trời dưới đất đều có thể thôn phệ, nhưng có một loại sinh mệnh nó không thể động đến - đó là những máy móc do Cơ quan sư chế tạo ra!

(Cơ quan sư: Ở đây là người chế tác ra các loại máy móc cơ học)

Từ xưa đến nay, Mặc gia là cơ quan bá đạo (độc quyền về chế tạo máy móc), Công Thâu là cơ quan vương đạo (vua chế tạo máy), chính là hai thế gia đứng đầu Cửu Châu đại lục về cơ quan, Công Thâu Nhã này xuất thân từ Công Thâu gia, am hiểu nhất là chế tạo máy móc sinh mệnh (con rối bằng máy)!

Hơn nữa sau khi gả cho Hàn gia, Công Thâu Nhã đã dung hợp cơ quan thuật của mình với thuật rèn đúc của Hàn gia, kết hợp công tượng giỏi nhất với bản vẽ cơ quan tốt nhất, nên Công Thâu Nhã trở thành một trong những cơ quan sư kinh khủng nhất Đông Cửu Châu!

- Trầm Ưng, thành thật giao ra Huyết phách thạch đi, bằng không tỷ tỷ không khách khí với ngươi!

Công Thâu Nhã cười cười, hai cánh cửa hòm sắt trong tay mở hé ra một khe nhỏ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL

Trầm Ưng hơi trầm hai vai xuống, hai thanh chủy thủ đan chéo trước ngực, tạo thành tư thế quyết tử chiến.

- Tiểu tử không biết điều kia, được rồi, tỷ tỷ đành phải tự thân động thủ thôi!

Nói xong, Công Thâu Nhã giơ song chưởng lên, hòm sắt hoàn toàn mở ra, bên trong bắn ra một cây gỗ lại có cả đinh sắt và đai ốc, tinh thạch, ngưu cân tuyến (gân trâu)… Cả trăm thứ từ từ xuất hiện làm người ta hoa cả mắt.

Phốc phốc!

Mấy thứ đó chuyển động theo một đường vòng cung vô cùng đẹp mắt rồi toàn bộ rơi xuống sông.

Đây là thực lực của cơ quan sư sao?

Đang xem cuộc chiến, Trầm Côn cười đến nỗi suýt rơi cả răng, Công Thâu Nhã này vừa xuất hiện đã đem binh khí ném cả xuống sông, nàng ta tới bắt người hay tới để đóng hài kịch đây?

Đang lúc nghĩ ngợi, trên mặt sông bỗng xuất hiện mấy chục luồng nước, giống như những mũi tên bắn về phía Trầm Ưng.

Xoạt xoạt! Sau những luồng nước, hai hắc ảnh phá mặt nước vọt lên, là hai mãng xà với xương cốt được tạo thành từ gỗ, da thịt được làm thành từ sắt, linh hoạt giống như mãng xà thực sự chứ không giống máy móc chút nào!

Hai con mãng xà đều có những cái đuôi như thật, dài mấy chục thước, vừa ra khỏi mặt nước liền vây lấy Trầm Ưng. Trầm Ưng muốn dùng chủy thủ cắt đứt những cái đuôi đó, nhưng chỉ nghe "rắc rắc" hai tiếng, hai thanh chủy thủ bị hai mãng xà bằng máy đập cho gãy vụn.

Đây mới thực là thực lực của cơ quan sư, Công Thâu Nhã ném binh khí xuống nước, chính là không muốn cho những người xung quanh nhìn thấy thủ pháp tổ hợp cơ quan của nàng mà thôi.

- Đừng phí sức nữa, đây chính là Hồng Nguyên khôi lỗi mãng của Công Thâu gia chúng ta, hơn nữa được tạo ra từ U Minh Huyền Băng của Hàn gia, không có thực lực Lam Nguyên vũ tông, đừng hòng thoát được!

Công Thâu Nhã mỉm cười, sau đó eo nàng vũ động, hai cánh tay giơ lên cao, chậm rãi đong đưa theo một điệu vũ uyển chuyển.

Dưới ảnh hưởng của động tác này, mấy chục mãng xà máy bay ra khỏi mặt sông, cũng nương theo vũ điệu của Công Thâu Nhã mà chuyển động, bao phủ Trầm Ưng trong một biển mãng xà…

- Thật đúng lúc!

Cười híp mắt nhìn mấy chục cự mãng bằng máy, rồi lại cười híp mắt nhìn những con cự mãng cắn xé da thịt Trầm Ưng, nuốt lấy máu huyết trên người hắn, Trầm Côn bỗng nâng tay lên chỉ:

- Vương lão huynh, tiễn tiểu tử này một đoạn đường!

- Ngươi muốn cứu hắn?

Vương Kiêu tách ra từ sau lưng Trầm Côn, cau mày nói:

- Ngươi cần phải hiểu, tiểu tử này là địch nhân của Hàn gia, cứu hắn chẳng khác nào đắc tội Hàn gia, lấy ai trị thương cho Không Sắc!

- Thì lão huynh chỉ cần cẩn thận một chút, đừng để Hàn gia nhận ra ta là được!

Trầm Côn tỏ vẻ không thèm để ý nói.

Vương Kiêu lẳng lặng nhìn Trầm Côn một lúc, cười cười, sương mù tối đen đột nhiên vây quanh thân lão, sau đó lão quát lên một tiếng:

- Trầm Ưng, muốn xuống nước bơi không?

- Cái gì?

Bị cả bầy cự mãng bao vây cắn xé, Trầm Ưng cơ hồ mất đi ý thức, sửng sốt nửa giây mới phản ứng lại:

- Ta từ nhỏ đã sống cạnh sông lớn, coi như còn nửa cái mạng cũng không chết chìm được!

- Hảo, vậy xuống nước bơi đi!

Nói xong, Vương Kiêu hai chân điểm xuống mặt đất, cả người lăng không bay lên. Bay đến khoảng không trên đầu Trầm Ưng, hai tay lão liên tiếp trong không khí vỗ ra mấy trăm đạo linh phù, trầm giọng quát:

- Tứ tượng tinh, bạo!

Ầm, ầm, ầm…

Mấy trăm đạo linh phù tổ hợp lại, đúng là tạo thành Phù Ma đệ tứ trận, Tứ tượng tinh trận.

Chỉ thấy Tứ tượng tinh xuất hiện, tinh tượng xanh lam đột nhiên xuất hiện trên bầu trời, cùng mặt trời tranh nhau tỏa hào quang.

Mỗi một ngôi sao đều chiếu ra một cột sáng, như cuồng phong bạo vũ, trong nháy mắt đã đánh tan mấy trăm mãng xà máy quanh người Trầm Ưng, lại có một đạo quang mang đánh lên lưng Trầm Ưng, nhẹ nhàng đỡ hắn xuống mặt sông.

Cuối cùng, toàn bộ hào quang tinh tượng hội tụ trên mặt sông, ngàn vạn ngôi sao chiếu sáng cả đại giang, che khuất phương hướng trốn chạy của Trầm Ưng.

- Người nào? Muốn chết!

Công Thâu Nhã trơ mắt nhìn địch nhân chạy trốn, tức giận bay lên lấy từ trong khoang thuyền ra một cái hòm sắt còn lớn hơn nữa, hướng về phía Vương Kiêu ném ra.

Chính là, Vương Kiêu chỉ là linh hồn hóa thực chất, sau khi Trầm Ưng biến mất, lão cười lạnh một tiếng, lại trở về U Minh hồn phủ, lai vô ảnh, khứ vô tung (đến mà không thấy bóng, đi mà không thấy tung tích). Công Thâu Nhã chỉ nhìn thấy bóng người chợt lóe lên rồi không thấy tăm hơi đâu nữa.

- Yên tâm, nhiệm vụ hoàn thành!

Mặc kệ Công Thâu Nhã cùng Hàn Đức tìm kiếm khắp nơi tung tích của Trầm Ưng, Trầm Côn thu hồi vũ hồn, cười hì hì bước dọc theo bờ sông.

Nước sông chậm rãi lay động, gió đêm hè thổi mát rượi, đi bên bờ sông, Trầm Côn rất từ tốn, lúc thì ngắm phong cảnh, lúc lại nói chuyện với ngư ông đang đánh cá, mượn cần câu ngồi câu cá một lát, lát sau lại len lỏi vào giữa những văn nhân trên đường lớn cạnh bờ sông, chậm chậm dựng ngón tay giữa lên, đổi lại không biết bao nhiêu ánh mắt khinh miệt…

- Trầm Côn, ngươi đến tột cùng muốn làm cái gì?

A La rốt cục nhịn không được hỏi:

- Chúng ta đang cần Hàn gia cứu người, tại sao lại trợ giúp cho địch nhân của Hàn gia? Tuy vừa rồi Vương Kiêu đã che giấu dung mạo, nhưng bờ sông có nhiều người như vậy, ngươi lúc thì để Huyền Si ra chế thuốc, lúc lại để Vương Kiêu ra tay, khó tránh có người nhìn thấy, Hàn gia biết được thế nào cũng trả thù a!

- Trả thù thì sao?

Trầm Côn vẫn là chẳng thèm để ý.

Lúc này hắn đã đi đến thượng du đại giang, cách nơi Trầm Ưng rơi xuống hơn mười dặm, hắn thuê một con thuyền đánh cá, mang cả đoàn người lên thuyền du ngoạn trên sông, lại còn chỉ phương hướng bảo A Phúc tung lưới đánh cá.

Chứng kiến bộ dạng vô tâm vô phế của Trầm Côn, A La tức giận ngồi ở mũi tàu, quay lưng về phía Trầm Côn, không thèm nói gì.

- Mỹ nữ, tức giận rồi sao?

Trầm Côn cười hì hì nói:

- Đừng tức giận nha, ta không tiếc đắc tội với Hàn gia, còn muốn cứu Trầm Ưng là có lý do nha…

- Lý do gì?

- Bởi vì Trầm Ưng… họ Trầm!

- Vì hắn cùng họ với ngươi, ngươi liền cứu hắn?

A La tức đến nỗi không thở nổi, chỉ chỉ vào cái mũi của Trầm Côn nói:

- Trên đại lục này người họ Trầm không có trăm vạn cũng phải có tám mươi vạn, người nào ngươi cũng muốn quản sao? Trầm Côn, người mang họ Trầm có rất nhiều, nhưng Không Sắc chỉ có một, cũng chỉ có một Hàn gia là cứu được Không Sắc mà thôi!

- Đúng vậy, người họ Trầm có rất nhiều…

Trầm Côn chậm rãi nói:

- Mà, Âu Dã kiếm phái họ Trầm… cũng chỉ có một nhà!

- Người giữ Tôi hỏa (lò luyện khí), Trầm Niệm Tổ sao?

A La kinh ngạc hỏi.

- Đúng vậy, Trầm Ưng chính là thiếu đương gia của Tôi hỏa trì, cháu trai duy nhất của Trầm Niệm Tổ!

Trầm Côn gật đầu trả lời.

- Coi như hắn là cháu trai của Trầm Niệm Tổ đi, ngươi cũng không thể cứu hắn a!

A La vội la lên:

- Lúc vào thành ta đã nói cho ngươi, Trầm gia năm trước bất ngờ gặp đại nạn, những đệ tử lão luyện đều chết sạch, bọn hắn không có khả năng cứu được Không Sắc, ngươi vì bọn hắn đắc tội với Hàn gia, có phải định đem tính mạng Không Sắc ra đùa giỡn không?

- Mỹ nữ, tin tức của ngươi lạc hậu rồi!

Trầm Côn thần bí cười hề hề nói:

- A Phúc vừa nghe được tin tức mới, Trầm gia chẳng những có bổn sự chữa trị cho Không Sắc, hơn nữa…

Đang kể được một nửa chuyện, A Phúc bên cạnh đột nhiên vui vẻ reo lên:

- Đại thiếu gia, ta đã cứu được Trầm Ưng lên rồi!

Hắn hì hục lôi lưới đánh cá lên, quả nhiên người được vớt lên dưới sông chính là Trầm Ưng, toàn thân đẫm máu, đang hôn mê chờ chết.

- Hắc hắc, tiểu tử này cuối cùng cũng trốn được tới đây!

Trầm Côn nhẹ nhàng thở ra, lại đưa Huyền Si ra chữa trị cho Trầm Ưng, trong khi chính mình đắc ý cười nhìn A La:

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio