- Tần Lãng?
Thấy rõ người đến là ai, Trầm Côn nhẹ nhàng thở ra.
Người đi tới chính là phản đồ Tần Lãng mấy hôm trước bị Trầm côn đánh bại tại Thối Hỏa Trì. Hơn nữa sau đó còn bị Trầm Côn xuống tay độc ác ở hai chân, chân trái Tần Lãng đã bị chặt đi, chỉ còn lại đùi phải khô gầy quắt queo, lê theo quải trượng đi tới.
Đi theo phía sau hắn còn một thiếu nữ điêu ngoa chừng mười bốn mười lăm tuổi, một ngốc đầu lão nhân hơn sáu mươi tuổi. Bọn họ đều mặc cơ quan khải giáp nặng nề, trên đầu đội miếng thạch anh che lấy mắt, vác trên vai một cái hòm kim khí lớn hơn rất nhiều so với thân thể.
Không thể nghi ngờ, bọn họ đều là cơ quan sư.
Nhưng mà Tần Lãng đã bị phế, cô gái kia có lợi hại cũng chỉ là tiểu hài tử, chỉ bằng thực lực này cũng dám tìm bần tăng báo thù sao.
Có lẽ ngốc đầu lão nhân còn lợi hại một tí, nhưng Trầm Côn vừa mới dánh bại Lam Nguyên Hàn Thiên Động, chính là lòng tin bạo phát, ước gì thời điểm này đưa tới cao thủ cho hắn thí luyện.
- Đại ca, hậu sự gia gia ta còn có ý tứ gì khác sao?
Trầm Ưng hiển nhiên cũng không đặt mấy người này ở trong lòng, ngạc nhiên hỏi Trầm Côn.
- Ai da, Trầm thiếu chủ của ta, người thật sự còn không rõ khổ tâm của sư phụ a!
Tần Lãng oán độc nhìn chằm chằm Trầm Ưng.
- Người không rõ, vậy ta nói cho người biết… Nơi này theo phong thủy có tên là Phạm Sư địa, gia gia của người tự đem mình chôn tại chỗ này, chính là làm cho sau khi chết không thể siêu sinh, đổi lấy cho hậu nhân Trầm gia Ưng Dương Cửu Thiên, vinh quang cả đời.
- Cái gì?
Trầm Ưng ngơ ngác giật mình.
- Ngươi không tin sao? Yên tâm đi, tiểu sư đệ của ta, đại sư huynh như thế nào lại lừa ngươi chứ?
Tần Lãng nghiến răng nói:
- Quan tài, áo liệm của Trầm Niệm Tổ không phải đều do ta hỗ trợ đặt mua sao? Ta làm sao có thể đoán sai khổ tâm Trầm Niệm Tổ, đây không phải là lời nói dối của ta?
- Hơn nữa…
Hắn che đi chỗ chân gẫy, điên cuồng hét lớn:
- Chỉ có hủy đi phong thủy Ưng Dương Cửu Thiên này, ta mới cảm thây thống khoái, mới có thể báo thù cho cái chân gẫy này .
- Ta xin ngươi. Lão huynh, ngươi có nhầm hay không.
Trầm Côn bĩu môi.
- Ngươi chính là phản đồ Thối Hỏa Trì, vì một nữ nhân Công Thâu gia, ngươi bán đứng sư phụ, mưu hại đồng môn, mất đi một chân, đã xem như là tiện nghi cho ngươi rồi.
- Ta vì người ta yêu, làm một ít chuyện thì có gì quá phận, có gì sai, có gì sai chứ??
Tần Lãng thất tâm điên cuồng rống to, chân của hắn đã đứt, một thân võ công không còn lại mấy phần, trong lòng đã oán hận đến cực điểm…trong lời nói với Trầm Côn, người này đã phát rồ, mất đi lý trí.
Mặt khác, Trầm Ưng đột nhiên biết gia gia dùng vĩnh viễn thống khổ để đổi lấy vinh hoa cho hắn, hướng về phần mộ quỳ xuống, hoảng hốt lầm bẩm nói:
- Gia gia…sao người phải làm vậy chứ…gia gia…
Hai người kia cùng lúc vẻ mặt hốt hoảng.
- Aiz, trước hết để cho hắn yên tĩnh một lúc đi…
- Tiểu đệ, ngươi bảo hộ phần mộ, những việc bên ngoài giao hết cho ta!
Vỗ vỗ bả vai Trầm Ưng, Trầm Côn hướng về phía ngốc đầu lão nhân, cười tủm tỉm nói:
- Lão huynh, ngươi tới nơi này chắn chắn không phải là để hàn huyên việc nhà chứ, vậy đến đây đi, đơn đấu, hay là các ngươi tiến lên một lượt?
- Ngươi muốn cùng động thủ với chúng ta?
Ngốc đầu lão nhân cười rộ lên.
- Tiểu tử kia, ngươi tốt nhất nên biết chúng ta là ai!
Chỉ vào cô gái bên cạnh.
- Vị này, chính là cháu gái duy nhất của tam lão gia của Công Thâu gia chúng ta, tiểu thư Công Thâu Lâm, cũng là vị hôn thê của Tần Lãng.
- Oa, hóa ra nàng chính là người đàn bà câu dẫn Tần Lãng…
Trầm Côn gật gật đầu.
- Vậy lão huynh ngươi là ai đây?
- Ta chính là đại hộ pháp Công Thâu gia, Công Thâu Tá!
Ngốc đầu lão nhân tự phụ cười một tiếng, tựa hồ như khi Trầm Côn nghe đến đại danh của hắn sẽ khiếp sợ đến vãi linh hồn.
- Nếu đã biết thân phận chúng ta, vậy cho chúng ta một cái công đạo đi. Công Thâu tiểu thư nhà ta, muốn huynh đệ các ngươi một người bồi một chân cho Tần Lãng, hủy đi phong thủy Ưng Dương Cửu Thiên.
Nói xong hắn dùng ánh mắt khinh miệt nhìn Trầm Côn.
Một câu, đã muốn huynh đệ chúng ta tự bồi thường một chân, Công Thâu Tá này cho rằng hắn là ai, Hoàng Kim Huyết Tộc, hay là Thiên tử Đại Chu? Trầm Côn nhịn không được bật cười.
- Không nghe thấy ta nói gì sao?
Để ý thấy Trầm Côn không coi ra gì, Công Thâu Tá lạnh lùng cười.
- Không ngờ, ngươi chính là cái loại hai lúa (nhà quê) từ nơi nào lòi ra, căn bản không biết thân phận Công Thâu gia chúng ta.
- Oh? Vậy các ngươi có thân phận gì chứ?
- Huyền tộc chi thứ mười hai, Hoàng Kim Công Thâu!
Công Thâu Tá ngạo nghễ ngẩng đầu lên.
- Hoàng Kim Công Thâu?
- Công Thâu gia cũng là thành viên Hoàng Kim Huyết Tộc?
- Hắn nói không có sai.
Huyền Si ở trong thân thể nói:
- Bần tăng đã từng nghe sư huynh nói qua, Hoàng Kim Huyết Tộc nguyên bản chỉ có ba nhà, sau lại giúp đỡ hoàng thất Đại Chu thống nhất Cửu Châu, mới từng bước mở rộng đến mười hai nhà… Hoàng Kim Công Thâu này cùng Dạ gia giống nhau, đều là Hoàng Kim Huyết Tộc sau khi mở rộng thu vào, dưới lục gia chi nhất.
- Ai u, các ngươi đúng là Hoàng Kim Huyết Tộc.
Trầm Côn cười hắc hắc.
- Nếu đã biết rồi, vậy cứ án theo ý thần làm việc đi.
Công Thâu Tá chỉ xuống mặt đất.
- Quỳ xuống, nhận sai với Tần Lãng.
Khi nói những lời này, bộ dạng Công Thâu Tá như bình thường – lấy ảnh hưởng Hoàng Kim Huyết Tộc ở Đông Cửu Châu đại lục, bọn họ có tư cách kiêu ngạo ngang ngược như vậy. Hơn nữa Công Thâu Tá đã làm như vậy rất nhiều lần, mỗi lần đều là sau khi hắn báo danh hào Hoàng Kim Huyết Tộc ra, lúc sau địch nhân lập tức nhận thua một cách đơn giản tại chỗ.
Nhưng mà… Trầm Côn cái tên hai lúa này đâu biết được chân chính khủng bố của Hoàng Kim Huyết Tộc?
Trong mắt hắn, Hoàng Kim Huyết Tộc đơn giản cũng chỉ là đối thủ mạnh hơn một chút mà thôi.
- Được rồi, các ngươi là Hoàng Kim Huyết Tộc, cho nên ta phải lập tức quỳ xuống nhận sai, còn muốn cho các ngươi một chân…
Trầm Côn cười híp mắt đi tới trước mặt Công Thâu Tá, vừa nói vừa làm y như lời Công Thâu Tá, chính là ngay tại khi Công Thâu Tá vẻ mặt đang ngạo nghễ nghĩ đến thời điểm Trầm Côn nhận sai thì:
- Bất Sắc, cục gạch.
Một đạo kim quang hiện lên, Bất Sắc biến thành một cục gạch thật lớn, nằm trong tay Trầm Côn, hắn lập tức hướng thẳng mặt Công Thâu Tá hung hăng đập tới.( Đúng võ nhà quê )
- Bốp.
Nhanh như sét đánh, máu mũi Công Thâu Tá bay như hoa, cả sống mũi đều bị san bằng.
- Ngươi dám tập kích Hoàng Kim Huyết Tộc?
Công Thâu Tá sợ ngây người, trong quan niệm của hắn, Hoàng Kim Huyết Tộc chính là trời. Ở Đông Cửu Châu, ngoại trừ Dương gia, Lý Trích Tiên, Ca Thư Ứng Long, mấy cái này chính là nhân vật đặc thù, cơ hồ không có người nào có ý chí phản kháng lại Hoàng Kim Huyết Tộc.
Nhưng hôm nay, Trầm Côn phản kháng, còn làm Hoàng Kim Huyết Tộc đổ máu.
Hắn dám làm cho người phát ngôn thần linh đổ máu?
- Phàm nhân ti tiện, ngươi đã mạo phạm đến tôn nghiêm thần linh rồi!
Công Thâu Tá cởi xuống cái hòm sau lưng.
- Lấy danh nghĩa thần linh, ta tuyên án ngươi xúc phạm đến thần linh.
- Lão huynh, muốn đánh thì đánh, nói những lời nhảm nhí này làm gì?
Nói thật ra Trầm Côn cũng không muốn cùng Hoàng Kim Huyết Tộc chính diện đối địch, nhưng nếu bị dồn đến mức phải thấy huyết, hắn cũng tuyệt không ngần ngại phơi bày một ít tàn nhẫn của mình.
Sau một chiêu cục gạch đắc thủ, Trầm Côn lập tức thay đổi đến đệ nhị Vũ Hồn Ngự Thú Thiên Hoàng. Đồng thời Bất Sắc biến thành Phách Vương Long khải giáp mầu vàng, lợi trảo thon dài, hung hăng hướng cằm Công Thâu Tá, nếu trúng một chiêu này, xương mặt Công Thâu Tá sẽ bị đánh bay lên.
Nhưng mà Công Thâu Tá sau một lúc bị tập kích, thân thể cũng căng thẳng, khó khăn lắm mới trách thoát khỏi lợi trảo. Sau đó hắn phẫn nộ nhìn chằm chằm Trầm Côn, trên thân mình nổi lên một tầng quang mang mầu lam nhạt.
Chẳng qua chỉ là Lam Nguyên hạ đoạn mà thôi, cùng trình độ với Hàn Thiên Động… Biết được cấp bậc Công Thâu Tá, Trầm Côn yên lòng, trảo thứ hai theo sát bổ ra ngoài, đồng thời phân phó Vũ Hồn trong cơ thể:
- Lý lão huynh người hỗ trợ ta chiến đấu, Vương lão huynh, người đi ra ngoài, bắt sống Công Thâu Lâm.
- Nhớ kỹ, nhất định phải bắt sống, A La còn cơ quan xà, nhất định phải là nhân tài Công Thâu gia mới có thể mở ra.
- Được, chúng ta so một lần, xem ai thắng lợi trước!
Nói xong Vương Kiêu tách ra từ trong thân thể Trầm Côn, như một tia chớp đánh về phía Công Thâu Lâm.
Vương Kiêu ra tay, Công Thâu Lâm tuyệt đối không có khả năng thắng lợi. Trầm Côn cười hắc hắc, hết sức chăm chú đối phó cùng Công Thâu Tá.
Bất Sắc biến hóa binh khí quả nhiên dùng thật tốt, sau khi trảo thứ hai bị né trách, con sói Trầm Côn tru lên một tiếng, đem Ngự Thú Thiên Hoàng liên miên không dứt ngỗ ngược cùng cuồng dũng phát huy tinh tế. Một trảo rồi lại một trảo, hoàn toàn đem Công Thâu Tá cao hơn hắn hai cấp bậc ép vào thế hạ phong, hơn nữa Công Thâu Tá muốn từ trong hòm lấy ra cơ quan, nhưng mà lấy ra vài linh kiện, đã bị Trầm Côn Trầm Côn chém nát như dưa.
- Nguy rồi, khinh địch.
Công Thâu Tá một mặt chống lại thế công như cuồng phong bạo vũ của Trầm Côn, một mặt ở trong lòng ảo não. Sớm biết rằng tiểu tử đạt tới loại tình trạng này, mình trước hết bố trí tốt mấy cơ quan đại trận, sau đó mới cùng hắn chiến đấu.
Một chiêu sai, từng bước sai, bây giờ đành phải cố gắng không bại trong tay tiểu tử này.
Về phần thắng bại… Hừ hừ, Công Thâu Tá ta khinh địch, tên tiểu tử này không phải cũng khinh địch sao? Hắn tưởng rằng phân ra vài cái bóng trong thân thể mình, là có thể ngăn cản được độc môn Vũ Hồn Lâm tiểu thư sao!?
Nghĩ như vậy, Công Thâu Tá hoàn toàn bỏ qua tiến công, chính là từng chiêu cố gắng trì hoãn Trầm Côn.
Mà Trầm Côn đang đánh, bỗng nhiên chú ý đến khóe miệng Công Thâu Tá lộ ra một tia cười lạnh, tuyệt đối tự tin… Hắn đã bị áp chế lâm vào hạ phong, trong vòng trăm chiêu nhất định thua, như thế nào còn có thể cười?
- Trầm Côn, đi mau.
Bên tai chợt nghe Vương Kiêu gào to, Trầm Côn mạnh mẽ giật mình.
Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Vương Kiêu cắn răng hướng chính mình vọt tới, trốn vào trong thân thể, một đầu cắm như thường lệ trên bàn U Minh Hồn Phủ.
Mặt hắn xám ngoét, môi trắng bệch, toàn thân trên dưới đều không nhìn ra một chút vết thương, tuy nhiên lại hôn mê bất tỉnh.
- Vương lão huynh?
Trầm Côn chưa từng tưởng tượng ra loại tình huống này. Đây chính là Vương Kiêu, ngàn năm trước tại Lam Vân Sơn, bảy trăm cường giả cơ hồ ở dưới tay hắn không ai sống sót. Cho dù bây giờ đẳng cấp có thụt xuống Hồng Nguyên Vũ Tông trung đoạn ngang với Trầm Côn, nhưng kinh nghiệm của hắn, chiêu thức, phản ứng, vẫn hơn xa các cường giả bây giờ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
Thế nhưng lúc này Vương Kiêu…bị đánh bại.
Vài giây đồng hồ liền bị đánh bại.
Bị người miễu sát.
- Huyền Si, ngăn Công Thâu Lâm lại cho ta, mặc kệ ngươi dùng biện pháp gì, độc chết nàng cũng được!
Vương Kiêu bị thua làm Trầm Côn không kịp bắt nàng làm tù binh, bỏ lại một câu tàn nhẫn. Hắn tăng nhanh thế công đối với Công Thâu Tá.
Lại hơn mười mấy chiêu trôi qua, Công Thâu Tá bị Trầm Côn làm cho mồ hôi chảy đầm đìa, thua chỉ còn trong khoảnh khắc. Ngay lúc này, bên tai Trầm Côn lại nghe thấy Huyền Si kêu đau đớn.
- Trầm Côn, dùng Hồn Kinh tẩm bổ đốc mạch hồn chúng ta, mới có thể bảo trụ tính mạng của chúng ta!
Lời này có ý gì?
Trầm Côn quay đầu lại nhìn, dũng khí tê liệt!
Huyền Si cũng bị đánh bại.
Giống như Vương Kiêu, mặt xám ngoét, môi trắng bệch, tiến vào U Minh Hồn Phủ lúc sau liền hôn mê. Có lẽ may mắn chính là, Huyền Si là y sinh tốt nhất trên đại lục, trong nháy mắt bị thua liền nghĩ được biện pháp trị liệu cho mình.
Vội vàng dùng Hồn Kinh tẩm bổ đốc mạch hai đại Vũ Hồn, Trầm Côn không dám tiếp tục phái Vũ Hồn đi ra ngoài.
Hắn thu tay, kéo ra khoảng cách kinh hoàng nhìn cách đó không xa, một vẻ mặt cười lạnh, Công Thâu Lâm trong ánh mắt khinh miệt lộ ra một chút kiêu ngạo.