Lúc hoa đăng vừa được thắp lên, tòa thành "Hắc Thổ Tha Gia" như được bao phủ bởi một tầng quang mang màu vàng rực rỡ, ngẩng đầu lên nhìn sẽ thấy, ngay khi vầng mặt trời lặn xuống đằng tây, một quả cầu ánh sáng màu vàng kim sẽ mọc lên như một mặt trời nhỏ ở phía đông, chiếu ánh sáng xuống khiến cả tòa thành sáng như ban ngày.
Đây chính là kiệt tác của nền văn minh cơ giới "Hắc Thổ Gia", nghe nói đôi mắt của "Mặc Thủ Thành Qui" không những mang đến ánh sáng, còn có thể giám thị mỗi một cư dân trong thành.
Bây giờ, trong cái nhìn của Mặc nhãn, A Phúc đầu đội mũ giáp sừng hươu, thân mang áo giáp lớn màu đỏ, áo choàng cũng màu đỏ, sau lưng mang theo hai thanh đao giết heo, có điều, hai chân hắn lại run lẩy bẩy.
- Cha nó chứ!
A Phúc giờ đã hối hận muốn chết, chỉ tại cái mồm thối của mình, ai bảo mở miệng ra đáp ứng chứ? Chỉ cần xem sơ qua trang bị của "Hắc Thổ Tha Gia" là có thể nhận ra kẻ thù của hắc y thiếu nữ kia tuyệt đối là một nhân vật lợi hại. Đi đối phó với một địch nhân như vậy, sợ rằng chính mình sẽ chết đến một mẩu cũng không còn.
Nhưng nghĩ lại một chút, lúc Tiểu thuyền trưởng nói ra yêu cầu kia, trên khuôn mặt của cô ấy lại hiện ra một nét nghi ngờ cùng chờ đợi. A Phúc cắn răng, thầm nghĩ, "tiểu thư xinh đẹp a, nàng còn nghi ngờ gì nữa? Hoài nghi Quang Minh Hoàng đại nhân ta đây không có thực lực bảo vệ nàng sao? Hay chính là nàng đang chờ đợi Quang Minh Hoàng này đại phát thần uy, giết hết kẻ thù của nàng?"
"Xin nàng đừng nghi ngờ ta, vì sự chờ đợi này của nàng, Quang Minh Hoàng ta cuối cùng đã quyết định!!!"
"Đại thiếu gia, ta xin lỗi, Vương Đại Phúc này đã bị sắc đẹp làm mê muội, à không, là bị tình yêu kích thích đấu chí, không thể không tạm thời quên đi mệnh lệnh của ngài, vì mỹ nhân trong lòng mà liều chết đánh một trận".
"Quang Minh Hoàng!!!"
"Tiến lên!!!"
Trong lòng A Phúc điên cuồng hò hét, điên cuồng nổi giận, không để ý đến tiểu khố đã ẩm ướt, hô to mà nghe như muốn khóc:
- Địch nhân là ai? Mau lăn ra đây cho lão tử ... Ra đây, mau ra đây, đừng giày vò ta nữa, cho ta sớm siêu sinh đi a ...
- Tỷ tỷ, Quang Minh Hoàng đại nhân hình như bay không vững a.
Tiểu thuyền trưởng ghé sát bên cửa sổ, hai mắt máy liên tục.
- Hay là…
Hắc y thiếu nữ chần chờ nói:
- Đệ đệ, hay ngươi đem Quang Minh Hoàng đại nhân trở về đi!
- Hình như hơi chậm rồi thì phải!
Tiểu thuyền trưởng hướng mắt nhìn về phía trời cao.
- Tỷ tỷ nghe xem, tay sai của Mặc Phong đã kéo tới rồi.
Vù vù vù!
Ba tên Đông Ảnh đáp xuống trước cửa nhà hắc y thiếu nữ, cả ba đều mặc áo ngắn màu đen, đeo kính mắt bằng thủy tinh, vác trên lưng mấy cái rương to nhỏ. Đầu lĩnh là một thanh niên trẻ chừng hai mươi tuổi, thân hình cao lớn, khi hắn tiến đến chỗ A Phúc, đỉnh đầu A Phúc chỉ miễn cưỡng chạm tới cằm của hắn.
- Là ngươi muốn đến bắt người phải không?
A Phúc ngẩng đầu lên, phun một miếng nước bọt suýt chút nữa văng lên cằm người trẻ tuổi kia.
- Ngươi là ai?
Tên trẻ tuổi cao lớn nhìn về phía A Phúc, thấy đáy quần của hắn ướt sũng liền không nhịn được mà cười một cách khinh miệt.
- Mặc Anh, ngươi tính làm gì? Ngươi cho rằng phái một tên mập chết nhát tới vãi ra quần đứng chặn trước cửa thì có thể ngăn được Mặc Phong ta sao?
Hắn lớn tiếng nói:
- Hôm nay là kì hạn cuối cùng, lập tức giao ra mảnh Mặc Ngọc Lệnh thứ nhất, nếu không, ta liền hảo hảo mời ngươi đến Hình Đường (phòng điều tra) gặp Lục thúc!
- Mặc Phong, ngươi là tên vương bát đản, tỷ tỷ ta sẽ không bao giờ giao Mặc Ngọc Lệnh cho ngươi.
Tiểu thuyền trưởng đang đứng ở phía sau cửa sổ hô lớn:
- Thấy đại thúc có ria mép đang đứng trước mặt ngươi không? Ta nói cho ngươi hay, ngài chính là Quang Minh Hoàng đại nhân, chỉ huy năm vạn đại quân, cùng Yêu Hồ Tố Tâm chính diện giao đấu, ngươi biết điều thì lập tức cút đi, nếu không ta gọi Quang Minh Hoàng đại nhân đánh cho ngươi tiểu ra quần!
- Quang Minh Hoàng?
Mặc Phong nhìn A Phúc một lần nữa, khuôn mặt lại càng hiện rõ vẻ khinh miệt. A Phúc trong mắt hắn hiện giờ là một tên mập, hai chân đứng không vững, thân hình lắc lư, hai tay cầm đao giết heo còn đang run run, vừa nhìn là biết đây là một tên phế vật đến cả trung bình tấn cũng không biết đứng. Chỉ bằng hắn mà muốn ngăn cản mình?
- Mặc Anh, ngươi đây là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà, ta sẽ thành toàn cho ngươi!
Mặc Phong cười lạnh một tiếng, hắn khinh thường việc động thủ với A Phúc, đánh mắt qua một tên thuộc hạ:
- Mặc Long, xử lý tên mập này cho ta!
- Vâng!
Thân hình Mặc Long cũng khá cường tráng, hắn cũng chẳng để A Phúc vào mắt, thậm chí không thèm vận linh khí, chỉ chầm chậm bước tới.
Này, đã muốn đánh rồi sao?
A Phúc cảm thấy muốn điên lên! Ngoài miệng nói giỡn muốn làm anh hùng là một chuyện, đao thật kiếm thật chiến đấu lại là chuyện khác! Hắn trơ mắt đứng nhìn Mặc Long chậm rãi đi tới trước mặt, lại thấy hắn từ đai lưng rút ra một thanh chủy thủ còn đang nhỏ máu. A Phúc mềm nhũn cả chân, đáy quần ướt sũng, mềm nhũn ngã ra đất.
- Ngươi, ngươi đừng tới đây!
A Phúc té ngã, lộn nhào ra sau mấy bước, cất giọng cầu khẩn Mặc Long:
- Đại ca, đại thúc, đại gia, ta, ta nhận sai còn không được sao? Ta không làm anh hùng nữa...
- Quang Minh Hoàng đại nhân!
Chứng kiến cảnh ấy, Tiểu Thuyền Trưởng dù đang trong phòng cũng sợ đến ngây người.
- Đại nhân, ngươi, ngươi đã chỉ huy năm vạn đại quân hùng mạnh mà, tại sao lại gục ngã rồi cầu xin tha thứ chứ?
- Ta, ta sợ lắm!
A Phúc gào lên khóc lớn, thật thà nói:
- Ta chỉ huy năm vạn đại quân, ngươi không được, ngươi không được ...
- Quang Minh Hoàng tiên sinh ...
Tại thời khắc mấu chốt, trong phòng lại truyền đến tiếng thở dài của cô gái áo đen, nàng nói một cách bất đắc dĩ:
- Ta cảm thấy ngươi đang vô cùng run sợ, không nên miễn cưỡng nữa, trở về đi!
"Không !!!"
Thanh âm buồn bã này truyền vào tai A Phúc làm hắn giật mình một cái. Mặc Anh tiểu thư xem thường mình sao? Trời đất ơi, Vương Đại Phúc ta thật sự vô dụng như vậy sao, khiến cho Mặc Anh tiểu thư xem thường sao?
Không biết lấy dũng khí từ đâu, A Phúc cắn răng bật dậy, hắn cảm thấy cho dù hôm nay có chết ở đây, cũng không thể… "không thể để Mặc Anh coi thường. Ít nhất, ta cũng phải thể hiện một chút bản lĩnh, dù có chết cũng phải chết một cách vinh quang, để sau này, ít nhất Mặc Anh tiểu thư vẫn còn nhớ đến mình".
Nghĩ tới đây, A Phúc làm một cái động tác mà chính hắn cũng không thể tin được. Hắn nhảy lên, hung hăng chém xuống đầu Mặc Long.
- Oa ha ha, tiểu tử kia, ngươi nghĩ rằng ta thật sự sợ ngươi sao?
A Phúc khóc lớn, nước mắt văng ra, rống lên:
- Không sai, ta thật sự đang sợ hãi, nhưng vì tiểu thư Mặc Anh, ta liều mạng với ngươi! Tới giết ta đi!
Xoẹt!
Bóng đao lóe lên, đầu Mặc Long đã rơi xuống đất.
- Ha ha ha!
A Phúc ngửa mặt cười to.
- Thế nào? Biết đại nhân ta lợi hại chưa? Lúc nãy ta cầu xin tha thứ, ta tiểu ra quần, chẳng qua là muốn chơi đùa cùng ngươi mà thôi. Đại nhân ta đây chính là thế này, càng trông có vẻ sợ hãi, càng ra tay lợi hại, ha ha ha .. Ơ? Ngươi sao đã chết rồi? Ta đánh thắng rồi sao?
Sau một hồi điên cuồng hò hét…, A Phúc định thần nhìn lại rồi ngây người ra!
Tất cả mọi người đều ngây dại!
Ngay cả ánh mắt tên Mặc Long đã chết kia cũng toát lên vẻ khó tin và hoảng sợ, đúng là chết không nhắm mắt ...
Chuyện gì xảy ra !?
Mặc Long chết thế nào !?
...
Ở hậu điện, Long Thanh Sơn nằm trên một cây cột lớn, lờ lờ liếc mắt nhìn Mặc Long một cái, cái đầu to lớn lại nhanh chóng rụt trở về, rồi lười biếng tiếp tục ngủ.
Không ai chú ý đến tròng mắt của hắn đã chuyển sang màu vàng kim nhạt, bộ lông trên người cũng đã ngả màu xanh gần giống như Thanh Long khi còn sống, mà mặt ngoài của bốn cái tay gấu giờ này cũng đã được phủ một lớp long lân (vảy rồng) tinh mịn, bộ vuốt phía trước cũng đã biến hóa thành chân của Ngũ Trảo Kim Long trong Long tộc.
Trong lúc không ai hay biết, Long Thanh Sơn đã bắt đầu phát dục.
Cùng lúc đó, phía trước nhà, tất cả mọi người đều tập trung nhìn A Phúc. Một tên mập chết bầm sợ đến vãi cả ra quần thế kia, mà… mà lại có thể giết chết Mặc Long chỉ trong một chiêu!
Nên biết rằng, Mặc Long nổi danh là một trong các cao thủ của Hình Đường, thanh chủy thủ kia thậm chí đã từng giết qua rất nhiều Bạch Nguyên, thậm chí cả Hoàng Nguyên võ tông!
- Ta đã đánh giá thấp ngươi!
Mặc Phong giẫm lên máu tươi của Mặc Long, chậm rãi bước tới, hai tay vòng ra sau lấy ra một cái rương nhỏ, các linh kiện trong chốc lát đã tổ hợp lại thành một cánh tay cơ giới.
- Quang Minh Hoàng, không cần biết ngươi tên thật là gì, đã dám sát hại chấp pháp giả của Hình Đường, ngươi nhất định phải trả một cái giá lớn ...
Trong khi hắn nói, hai mũi nhọn nhanh chóng bật ra từ hai cánh tay máy rồi đột ngột đâm tới ngực A Phúc, đã chứng kiến cảnh Mặc Long bị A Phúc một đao chém chết nên một chiêu này, Mặc Phong đã huy động hết sức mạnh, trên mũi nhọn kia còn lờ mờ một tầng quang mang xanh biếc.
Lục Nguyên hạ đoạn!
A Phúc nhận ra cấp bậc của Mặc Phong liền trực tiếp bị dọa đến không thể nhúc nhích.
Bất quá, một lúc sau, cái đầu to của Long Thanh Sơn lại từ một chỗ ngoặt trong hậu điện ló ra, hướng về phía Mặc Phong cười cười, kim quang trong mắt chợt lóe, nhất thời, thân thể Mặc Phong liền cứng ngắc, hai cái mũi nhọn cũng dừng lại tại không trung, run rẩy không đâm tới nổi nữa!
Sao hắn lại bất động? A Phúc không biết Long Thanh Sơn đang ở phía sau trợ giúp, hắn chỉ nghĩ vận khí của mình chắc đang bạo phát, tên đối thủ thứ hai tự nhiên ma xui quỉ khiến thế nào mà lại ngây ngẩn đứng yên một chỗ.
Cáp! Đã vậy thì đừng trách Quang Minh Hoàng này không khách khí!
- Ta đánh!
Tích đủ khí lực, A Phúc xoay tròn nắm tay, đấm móc một cú lên cằm của Mặc Phong, sau đó giơ chân lên, hướng về phía Mặc Phong mà đá liền hai mươi mấy cước.
- Nhớ kĩ cho ta, đây là nhà của tiểu thư Mặc Anh, người thủ hộ là ta, đại nhân Quang Minh Hoàng!
Đánh đấm xong xuôi, A Phúc xách Mặc Phong lên, ném một phát ra ngoài.
- Đánh ... Đánh xong rồi sao?
Tiểu thuyền trưởng trong phòng cũng ngây người ra.
- Tỷ tỷ, ngươi thấy không? Quang Minh Hoàng đại nhân đánh thắng Mặc Phong rồi, đánh thắng một tên Lục Nguyên hạ đoạn, một trong những thanh niên lợi hại nhất!
- Ha ha, tiểu đệ, ta không nhìn thấy ...
Mặc Anh cười cười:
- Bất quá, ta lại nghe được, Mặc Phong đã sợ hãi, phi thường sợ hãi. Chắc là Quang Minh Hoàng đại nhân đã gây cho hắn một áp lực rất lớn thì phải?
- Nói như vậy, Quang Minh Hoàng đại nhân thật sự là một cao thủ?
Tiểu Thuyền Trưởng hung hăng gật đầu một cái.
Chính mình là cao thủ sao?
A Phúc căn bản không biết mình đã thắng như thế nào. Sau khi ném Mặc Phong đi, hắn chỉ liếc nhìn một cái cũng khiến tên còn lại sợ hãi bỏ chạy, sau đó, hắn hưng phấn vọt tới cửa sổ, nắm lấy song cửa mà hét lên:
- Nhìn thấy không? Nhìn thấy không? Ta đánh thắng rồi!
- Nhìn thấy rồi!
- Tiểu thư Mặc Anh, ngươi cũng thấy sao?
A Phúc nắm lấy cánh tay của Mặc Anh.
- Ta đánh thắng Mặc Phong, ta thật sự thắng rồi!
Còn chưa hết hưng phấn, hắn liền vọt tới hậu điện, ôm lấy Thanh Long Sơn mà khóc lớn:
- Thanh Sơn thiếu gia, A Phúc thắng rồi, lần đầu đánh thắng đối thủ đó ...
- Gì vậy?
Long Thanh Sơn còn đang buồn ngủ, ánh mắt mông lung.
- A Phúc tiên sinh, ngài đang làm gì ta vậy?
- Hả? Thanh Sơn thiếu gia, ta không hiểu ngươi nói gì, chính ta đã thật sự đánh thắng rồi, ô ô ...
- Ô hô ai tai!
Long Thanh Sơn không nhịn được liền nói:
- A Phúc tiên sinh, không phải ngài đánh đâu, chỉ là lúc nãy là lúc tiểu sinh phát dục, lĩnh hội được một chiêu Long uy chấn nhiếp của long tộc mà thôi!
Ý hắn muốn nói, kỳ thật vừa rồi A Phúc đánh thắng được tên kia là do Long Thanh Sơn hắn trợ giúp, hắn đột nhiên lĩnh hội được Long uy bí pháp của Long tộc, chỉ cần liếc mắt một cái, đã chiến nhiếp Mặc Phong, khiến tên này không thể không thừ người ra mà chịu đòn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
Nếu không phải vậy, A Phúc khi nào có được bản lĩnh đánh thắng một tên Lục Nguyên hạ đoạn như vậy chứ?
Nhưng A Phúc lại căn bản không hiểu Long Thanh Sơn đang nói cái gì. Hắn hưng phấn gào khóc một hồi, rồi chạy vào trong phòng, cầm lấy tay Mặc Anh mà khóc ầm lên:
- Mặc Anh tiểu thư, ta chính là Quang Minh Hoàng, ta thật không có lừa ngươi phải không? Ta thật sự đánh thắng rồi, ô ô...
Ô hô!
Tên mập này do hưng phấn quá độ mà thần trí cũng có phần mê loạn rồi.
Long Thanh Sơn cảm thấy rất bất đắc dĩ, nhẹ nhàng dùng hai cái móng vuốt nhỏ vuốt vuốt hai cái râu rồng mới dài ra, con mắt màu vàng kim lại bắt đầu lim dim …