- Tên mập mạp chết bầm này!
Ở trong thế giới linh hồn, Trầm Côn đã sớm xem hết hành động của A Phúc, hắn không thể nhịn được liền bật cười. Ngày hôm qua khi A Phúc vào thành, Trầm Côn cũng đã tỉnh lại nhưng hắn lại gặp phải một chuyện rất quỷ dị nên phải ở trong thế giới linh hồn thêm một đoạn thời gian ngắn.
Thế giới linh hồn này không phải là U Minh hồn phủ của Trầm Côn mà là nhạc phủ của một người nào đó. Người này dùng linh hồn của mình tạo ra một thế giới sau đó đem linh hồn của Trầm Côn dẫn vào trong đó.
Trong nháy mắt Trầm Côn đã tiến vào thành Mạc Gia, đang trong suy nghĩ hỗn loạn hắn chợt nghe thấy một tiếng đàn du dương " Đinh, đinh đinh đinh" Tiếng đàn thỉnh thoảng như một thiếu nữ u oán, thì thầm nỗi tương tư của mình bên tai, thỉnh thoảng lại như một vị tướng quân chinh chiến nơi sa trường ngửa cổ hát vang kêu gọi người yêu nơi phương xa....
"Tiếng đàn nghe sao quen tai như vậy" Trầm Côn mở choàng mắt, chỉ thấy một vẻ mỹ lệ tuyệt vời, nhàn nhạt trong tuyết rơi phất phơ là làn hương thơm ngát. Mà ở dưới tàng cây mai, một thiếu nữ áo trắng đang gảy đàn, nhẹ nhàng hát. Nàng không những phong hoa tuyết đại, xinh đẹp tuyết trần còn lộ ra một chút bướng bỉnh tinh nghịch. Trầm Côn híp mắt cười nhẹ. Nha đầu này không phải là Thủy Nhi mà mình đã gặp hai lần trong mộng sao? Lần đầu là lúc hắn lấy được cánh tay trái, một lần khác là khi hắn lấy được cánh tay phải.
Nói đến Thủy Nhi, Trầm Côn quả thật cũng có chút nhớ nàng. Không liên quan đến tình yêu nam nữ mà trước mặt nha đầu này Trầm Côn có thể thoải mái nói một ít chuyện của mình.
.................................................. ...........................
Tóm lại, nha đầu này là một bằng hữu không tệ. Bất quá, thật đáng tiếc, Thủy Nhi chỉ xuất hiện sau khi Trầm Côn nhận được một phần hài cốt. . .Vậy tại sao nàng lại xuất hiện ở chỗ này ?
- Uy, tại sao ngươi lại xuất hiện ở chỗ này? Trầm Côn ngồi chồm hỗm xuống, hắn gãi gãi cái đầu trọc, mờ mịt hỏi:
- Gần đây ta không có bắt được cái tay cái chân nào, tại sao ngươi lại xuất hiện?
- Người nào bảo không có?
Thủy Nhi tức giận vỗ cái đầu trọc của Trầm Côn.
- Đại ngu ngốc, ngươi đang đè lên chân trái của bổn tiểu thư!
- Chân trái?
Trầm Côn giật mình, hắn tỉnh lại, trước tiên xem thương tổn trên thân thể đã khỏi hẳn, hắn liền an tâm thoải mái trở về thế giới thực tại... A Phúc đã đem Trầm Côn dấu trong một cái rương lớn. Trên thân thể Trầm Côn, mùi cá tôm đã bám đầy người, phía dưới là các loại bảo vật mang ra từ Hỏa Trì. Trầm Côn sờ sờ bên dưới thân thể mình, quả nhiên hắn đang đè lên một cái hộp nhỏ . Hắn liền mở ra nhìn, bên trong là một cái chân trái của nữ nhân. . . Thì ra chân trái của Thủy Nhi rơi vào Hỏa Trì sau đó lọt vào tay mình!
- Ai da, xin lỗi tiểu mỹ nữ, quả thật là lại đè lên chân trái của ngươi.
Trầm Côn trở lại trong linh hồn cười hắc hắc, trong lòng rất đắc ý.... Vận khí của bần tăng thật không tệ nha, vậy mà đã được đến ba mảnh hài cốt của Thủy Nhi.
Trầm Côn hưng phấn nói:
- Tiểu mỹ nữ, nếu ngươi đã tới, chúng ta lại tiếp tục hàn huyên nào.
Thủy Nhi trợn trắng mắt.
- Hàn huyên cái đầu ngươi, nhìn sau lưng ngươi một chút, có rất nhiều người bị thương a, ta một chút cũng không có tâm tình để nói chuyện phiếm. Trầm Côn liền quay đầu nhìn lại... A La đang ngồi trên một gốc cây mai cười dài, bên cạnh là Bất Sắc cùng Cổ Nguyệt Hà đứng hầu, Lý Mục bộ dáng ngốc nghếch ngồi bên cạnh A La chơi đùa như tiểu gia rượu ( con cháu được cưng chiều ). Mà hai đại võ hồn Vương Kiêu cùng Huyền Si thì nằm sau lưng A La, trên một đã có thêm chút huyết sắc, hiển nhiên thương thế đã tốt hơn.
Trầm Côn giật mình hỏi:
- Các ngươi ... các ngươi tại sao cũng tới đây?
Cổ Nguyệt Hà lén lén lút lút ngoắc Trầm Côn:
- Trầm lão đại, ngươi qua đây một chút.
Trầm Côn đi tới nhỏ giọng nói:
- Tại sao? Có chuyện gì không thể nói trước mặt Thủy Nhi a? Đừng sợ, nha đầu kia chính là bằng hữu của ta.
Cổ Nguyệt Hà cả kinh há to miệng:
- Lão đại, ngươi có biết lai lịch của nha đầu kia như thế nào không mà dám cùng nàng làm bằng hữu.
- Thủy Nhi chính là một cái nữ quỷ nghịch ngợm!
Cổ Nguyệt Hà chỉ vào quang cảnh mỹ lệ xung quanh:
- Nữ quỷ... ngươi nhìn kĩ xem nơi này là địa phương nào!? Trầm lão đại, nàng cũng là một vị hồn chủ xây dựng ra thế giới linh hồn. Bất quá thế giới này so với U Minh hồn phủ của ngươi phải mạnh hơn ba phần.... Nói khó nghe hơn, sau khi chúng ta tiến vào thế giới này, sinh tử đã không phải do mình tự quyết mà đều phải xem nha đầu kia.
Trầm Côn sửng sốt:
- Trầm lão huynh, ngươi biết lai lịch của Thủy Nhi không?
- Ách..... chẳng nhẽ ngươi biết lai lịch của nàng ?
Do dự một hai giây, Cổ Nguyệt Hà cười mỉa nói:
- Cặn kẽ thì ta không biết, bất quá đại khái cũng có thể đoán ra được.... Trầm lão đại, ngươi kề tai vào gần đây. Hắn thấp giọng giải thích cho Trầm Côn:
- Hơn một nghìn năm trước, khi võ học còn chưa xuống dốc, có một phần võ giả dốc lòng tu luyện linh hồn lực, linh hồn của bọn hắn rất mạnh, đã có thể xây dựng ra một thế giới linh hồn bên ngoài âm tào địa phủ.... Có thể tạo ra một thế giới linh hồn như vậy, võ giả sẽ được gọi là hồn chủ. Lão đại, ngươi có U Minh hồn phủ nên ngươi là một vị hồn chủ. Mà... Thủy Nhi cũng thế, nàng cũng là một vị hồn chủ. Ngươi thấy tuyết rơi, mỹ lệ, tiếng đàn ba thứ tạo thành thế giới này sao? Thế giới này gọi là" Lạc Mai nhạc phủ" chính là thế giới của Thủy Nhi a.
Trầm Côn vẻ mặt chê cười.
- Thủy Nhi là một vị hồn chủ... vậy thì sao a?
- Lão đại, ngươi không cần không tim không phổi như thế có được hay không!
Cổ Nguyệt Hà kinh kêu lên:
- Chúng ta bị Thủy Nhi câu hồn nhập phách, bắt vào trong Lạc Mai nhạc phủ này. Ở chỗ này Thủy Nhi chính là trời a, muốn giết chúng ta thì chỉ cần một cái trở tay. Lão đại ngàn vạn lần nên cẩn thận!
Trầm Côn cười lớn, quay đầu về phía Thủy Nhi hô lớn:
- Tiểu mỹ nữ, nơi này là thế giới linh hồn của ngươi đúng không?
- Đúng nha, là ta mời các ngươi đến.
Trầm Côn cười ha hả nói:
- Ngươi thấy được vị lão huynh răng vàng này sao? Hắn nói ngươi có thể giết chúng ta nga!
Thủy Nhi mắt trừng ngày càng lớn, há miệng thật to.
- Giết ngươi!? Các ngươi có lầm hay không, bổn tiểu thư thật lâu không tìm được một bằng hữu kể chuyện xưa, làm sao có thể giết hắn đây!? Uy, sau này ngươi phải kể thêm cho ta thật nhiều chuyện xưa nha!
Chờ Thủy Nhi nói xong, hai tay Trầm Côn buông xuống.
- Cổ lão huynh, yên tâm đi, nơi này tuyệt đối an toàn!
Cổ Nguyệt Hà vỗ vỗ bộ ngực:
- Thì ra lão đại đã thu phục được Thủy Nhi rồi..... Như vậy cũng tốt, như vậy cũng tốt!
Trầm Côn đột nhiên hỏi:
- Đúng rồi, ngươi biết nơi này gọi là Lạc Mai nhạc phủ, vậy ngươi biết thân thế của Thủy Nhi sao?
- Thủy Nhi không nói cho ngươi biết sao?
- Thủy Nhi bị phân thây thành nhiều mảnh, linh hồn trí nhớ cũng không hoàn chỉnh, nàng cũng không rõ trạng huống của mình ra sao!!
Cổ Nguyệt Hà đột nhiên thở phào nhẹ nhõm.
- Như vậy cũng tốt, như vậy cũng tốt! Nhắc tới thân thế của Thủy Nhi, ta đoán khi còn sống, nàng là một võ giả có linh hồn lực cực mạnh, nhưng nàng đắc tội với một vị phong thủy sư hoặc một cường giả có linh hồn lực mạnh hơn nàng. Cho nên vị cường giả này đã đem Thủy Nhi phân thây ra phong ấn từng bộ phận của nàng ở mấy địa phương khác nhau..... Xảo hợp, ngươi vô tình chiếm được một phần hài cốt của nàng, gỡ bỏ phong ấn. Như vậy, một bộ phận linh hồn của Thủy Nhi cũng đã thoát khốn, sống nhờ trên cơ thể ngươi.
Hắn cười hắc hắc nói tiếp:
- Không những thế ta còn có thêm một tin tức tốt cho ngươi nha! Hiện tại Thủy Nhi sống nhờ trên cơ thể ngươi, nàng không có trọn vẹn linh hồn. Một khi ngươi gộp đủ toàn bộ hài cốt của nàng, nhận được linh hồn đầy đủ của nàng, ngươi có thể thu nàng làm vũ hồn thứ năm nha!
Đôi mắt Trầm Côn lập tức sáng lên, bất quá hắn liền lắc đầu.
- Thôi đi ! Một cô gái thích nghe chuyện xưa, tinh nghịch như nàng liệu có thể có năng lực gì?
- Hắc hắc, hắc hắc hắc!
Cổ Nguyệt Hà đột nhiên cười quái dị, dường như có chút khinh thường Trầm Côn.
- Trầm lão đại, dường như ngươi đã đánh giá quá thấp năng lực của một vị hồn chủ rồi.
Vũ hồn là một hồn chủ.... đó là chí bảo mà bao người mơ ước a!
- Ai da, Thủy Nhi còn có năng lực đặc biệt sao?
- Nhất định là có, không tin ngươi có thể đi hỏi nàng.
Trầm Côn cảm thấy hứng thú, hắn cười híp mắt đi tới trước mặt Thủy Nhi ngồi xổm xuống nói:
Tiểu mỹ nữ.....
- Chờ một chút, ta còn đang bận a!
Thủy Nhi một mực đánh đàn, mà tiếng đàn cũng dần dần trở nên êm ái.
Nhìn xem, ngươi quá chật vật rồi! Làm sao mang đến đây nhiều người bị thương như vậy?
Trầm Côn thở dài nói:
- Ai! Ta gặp phải một nữ nhân quái dị, vũ hồn của ta vừa xuất hiên liền bị lực lượng thần bí của nàng phế bỏ.
Thủy Nhi khinh thường:
- Hừ, lực lượng thần bí cái gì, chẳng phải là " linh hồn nện búa" sao? Hiện tại ta quên mất rất nhiều chuyện tình, năng lực cũng không bằng lúc trước. Bất quá cái linh hồn xiềng xích nho nhỏ này cũng không làm khó được ta... Được rồi, tuy ta không có bản lãnh giúp bọn họ phục hồi lại như cũ nhưng giúp cho bọn họ giữ lại được tánh mạng, không để cho thương thế chuyển biến xấu nhất định không có vấn đề. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
Trầm Côn nhảy dựng lên:
- Cái gì, ngươi có thể chữa thương cho vũ hồn của ta!?
Thủy Nhi nháy mắt một cái, lộ ra một chút tinh nghịch:
- Nói nhảm... nếu không phải vì chữa thương cho bọn hắn, ta đem tất cả các ngươi đi vào làm gì hả? Đem ngươi vào đây một mình, kể chuyện xưa cho ta nghe không phải tốt hơn sao?
Ở trong giai điệu của tiếng đàn, linh hồn của Vương Kiêu cùng Huyền Si cũng dần dần sáng lên rất nhiều, hiển nhiên thương thế của bọn hắn từ từ chuyển biến tốt đẹp. Trầm Côn ở một bên nhìn, hắn có chút ngốc trệ. Gảy đàn cũng có thể trị liệu cho linh hồn, năng lực này thật sự thần kì a ! Mà ở một góc Lạc Mai nhạc phủ, linh hồn của A La lắng nghe tiếng đàn, sắc mặt của nàng cũng trở nên rực rỡ hơn rất nhiều. Nàng bỗng dưng liếc mắt về phía Cổ Nguyệt Hà đang đứng sau.
- Ai, không nghĩ tới, Trầm Côn còn len lén giấu một bằng hữu như thế.... Cổ Nguyệt Hà, hình như ngươi rất sợ Thủy Nhi? Lần đầu tiên gặp mặt, ngươi sợ cái gì a?
Cổ Nguyệt Hà chợt lắc đầu, rõ ràng đang nghĩ một đằng nói một nẻo.
- Ta mới không sợ nàng đâu.
- Không sợ ? - Ala bĩu môi cười một tiếng:
- Nghe ý tứ của các ngươi vừa rồi, Thủy Nhi không phải chính là hai hộp thiên đạo mật hạp mà Trầm Côn lấy được sao? Trầm Côn không nhớ, ngươi có thể quên sao? Cổ Nguyệt Hà, Thủy Nhi chính là bị thiên cơ môn các ngươi phong ấn, nhất định ngươi biết rõ lai lịch của Thủy Nhi.
Cổ Nguyệt Hà quỳ xuống, giọng cầu khẩn nói:
- Cô nãi nãi, ngươi nhỏ giọng một chút a, Trầm lão đại quên mất chuyện Thủy Nhi bị Thiên Cơ môn phong ấn xin ngươi đừng nói nữa!
- Không đề cập tới cũng được, bất quá ngươi nói rõ cho ta lai lịch của Thủy Nhi là như thế nào? Là một ma đầu bị chính ngươi phong ấn sao?
Cổ Nguyệt Hà mặt xám như tro tàn:
- Trời ạ!!! Ta nào có bản lãnh phong ấn nàng a!!! Đừng nói là ta, tất cả các đời môn chủThiên Cơ môn cũng không một ai dám trêu chọc vị tổ nãi nãi này..... Người có thể phong ấn Thủy Nhi là một vị sư phụ khác của ta ở bên ngoài Thiên Cơ môn!