- Không đúng, không đúng.
Từ lúc yêu thú phát động công kích, hai vị lão thành trong nghề liền lắc đầu liên tục.
- Nhị vị, người diễn viên nào có vấn đề?
Lệ Thiên nhãn tình sáng lên.
- Không chỉ diễn viên, cả kịch bản cũng có vấn đề, lão già căm giận nói:
- 《 Thú Tôn truyện 》 chính là tên truyền thống của vở kịch, chính ta đã diễn qua hai mươi mấy lần, nhưng mà Nguyên Quân đã đem nội dung vở kịch sửa lại như thế nào? ... Thơ khác đi một đoạn, phải là yêu hồ Tố Tâm mị hoặc Triệu vương, nói ngoài thành cảnh đẹp như tranh, đã đẹp lại càng đẹp, phải ra khỏi thành ngắm cảnh, lúc này mới lừa mở cửa thành... . Nhưng Nguyên quân, làm sao mà Nguyên Quân cho đổi thành nổi lửa đùa giỡn chư hầu, chính mình đem cửa thành mở ra?
- Ha ha.
- Lệ Thiên chỉ nghĩ tới bắt hung thủ, nội dung vở kịch biến đổi bộ dạng gì nữa với hắn cũng không quan hệ, thản nhiên cười cười.
- Hai vị, ta nhìn hai người diễn viên trên kia thế nào?
Lệ Thiên ngắm nhìn Trầm Côn cùng A La.
- Bọn chúng?
Lão già suy nghĩ, "Sắm vai Tố Tâm, diễn viên căn bản là không nói chuyện, còn mang theo mặt nạ bảo hộ, rất khó nhìn xem kỹ xảo biểu diễn của nàng... . Trái lại, người mặc giáp Triệu binh, cảnh chạy trối chết mà lại thong thả, kêu cứu mạng mà khóe miệng còn mang theo ý cười, rõ ràng không có kỹ xảo biểu diễn gì đáng nói, hơn nữa ngươi xem hắn tư thế ngã xuống đất …
Lão đầu nhiều năm kinh nghiệm vẫn thao thao bất tuyệt phê bình Trầm Côn, còn Lệ Thiên đã chậm rãi đứng lên. Đối với Lệ Thiên mà nói, có vài câu lời bình này đã gần đến vậy là đủ rồi.
- Công Thâu gia chuẩn bị xong chưa sao?
- Toàn bộ hỏa pháo vào chỗ, thiên la địa võng cũng đã sắp xếp xong.
- Bên ngoài là binh lính thế nào?
- Đã đem năm vạn đại quân bao vây toàn bộ sân biểu diễn, chỉ chờ tướng quân ra lệnh.
- Tốt lắm, tốt lắm… Theo ta.
Lệ Thiên bước xuống ghế ngồi dành cho khán giả, bọn phong kỵ binh cũng sôi nổi chen lên, theo thật sát sau lưng của hắn, đao kiếm đã được rút ra, sau lưng chiến mã, đội trường cung cũng đã kéo căng dây, tên nhọn đã lắp chờ mệnh lệnh. Tất cả đều đằng đằng sát khí.
Mà lúc này đang biểu diễn giữa sân, Trầm Côn nghe Lý Mục ở trong thân thể gầm lên giận dữ, cả kinh nói:
- Lý lão huynh, làm sao vậy?
- Để cho ta đi ra ngoài, ta phải bảo vệ đại vương.
Lý Mục đã muốn mất đi lý trí.
- Lão huynh, lão huynh.
- Đừng kêu, Lý Mục chịu kích thích quá lớn, nhất thời bán hội không được tốt.
Cổ Nguyệt Hà thở dài một hơi nói:
- Trầm lão đại, ngươi nhận tiết mục này là không được, không nên diễn《 Thú Tôn truyện 》... . . Nguyên Quân cũng vậy, diễn trò là diễn trò, biến thành chân thật như vậy để làm cái gì? Quân giáp thật của Triệu binh, cảnh vật bố trí giống như ở Bắc Phòng Thiên quan ngày ấy. Hơn nữa Nguyên Quân gần như diễn xuất rất hoàn mỹ, ôi, Lý Mục đã nhìn lầm đây chính là quang cảnh ở đó, Nguyên Quân chính là Triệu vương, A La chính là Tố Tâm, mà hắn này chính là Thú Tôn Lý Mục, sao có thể ngồi được im được.
- $^$^%^
Là cái sai của bần tăng, Lý Mục vốn còn thiếu một bộ phận linh hồn, chính mình lại để cho hắn đã bị loại kích thích này, không nổi điên mới là lạ chứ.
- Vậy làm sao bây giờ? Tiếp tục để Lý Mục nổi điên như vậy, chỉ sợ hắn sẽ đập nát U Minh hồn phủ.
Giết không được, bắt cũng vô dụng, vậy...
Đôi mắt hí của Trầm Côn chớp một cái, bỗng nhiên nảy ra một chủ ý mạo hiểm.
- Lý lão huynh, ngươi muốn bảo hộ Triệu vương…
Hắn đột nhiên chuyển quyền khống chế cơ thể.
- Vậy thì mang Triệu vương đi, mang theo Tố Tâm, mang theo bọn họ giết ra khỏi vòng thiên quân vạn mã trùng điệp vây khốn.
Nói xong, Trầm Côn cũng tự bật cười.
Để Lý Mục khống chế thân thể, mới có thể mang theo A La đi ra ngoài, hơn nữa thuận tiện mang Nguyên Quân đang sắm vai Triệu vương làm con tin?
Lúc này trên tường thành, buổi biểu diễn đã đến hồi gay cấn nhất của vở kịch.
Đại quân yêu thú giết ra khỏi giữa thành, "Lý Mục" liều chết ngăn cản một hồi, dần dần lùi về phía tường thành, sau đài Thú Tôn... Biểu diễn dù chân thật cũng chỉ là biểu diễn, không có khả năng đao thương sát thương mạng người, cho nên một đoạn diễn tiến thật nhanh, "Lý Mục" sải bước đi tới phía dưới đài Thú Tôn.
- Đại vương...
Nhìn Triệu quân bị yêu thú tàn sát bừa bãi ở dưới thành thị, máu chảy thành sông, Lý Mục đưa kiếm đến sát cổ của mình.
"Tố Tâm" hắn hô to lên danh tự kẻ địch, bi phẫn gầm lên giận dữ.
- Muốn thấy Lý Mục cả đời trung với Đại vương, trung với Đại Triệu, ngươi muốn tận mắt thấy Đại vương chết vào tay ngươi sao, giang sơn Đại Triệu hủy hoại trong chốc lát? Thôi, thôi, đành lấy đầu ta tỏ lòng trung với đại vương vậy.
Nói xong, nàng nháy mắt ra hiệu cho A La đang đóng vai Tố Tâm. (Y Y đang đóng vai Lý Mục).
Chỗ này là ý nói: Tố Tâm không muốn Lý Mục hóa thân đài Thú Tôn, ngươi chạy nhanh ra ngăn trở, bằng không sẽ xuất hiện cảnh Tố Tâm đứng yên nhìn thấy Lý Mục hoàn thành đài Thú Tôn trường diện, không phù hợp kịch thiến la tập a.
Đúng là A La còn đang mộng du... . .
Đáng chết
Nàng choáng váng ra sao?
Đám diễn viên tất cả đều nóng nảy, A La không tiếp tục ra tay, biểu diễn liền xuất hiện lỗi kịch bản chí mạng, cả buổi diễn xuất liền hủy hoại trong chốc lát, nghĩ đến đây, những người sắm vai binh lính Triệu quân rống to.
- Nguyên soái cẩn thận, Tố Tâm nhất định sẽ ngăn cản ngài hoàn thành đài Thú Tôn, cẩn thận Tố Tâm công kích.
Mà nhóm diễn viên sắm vai yêu thú, cũng rống to.
- Tố Tâm đại nhân, nơi này giao cho chúng ta, ngài đến ngăn cản Lý Mục hoàn thành đài Thú Tôn.
Đây đã là những chỉ dẫn quá rõ ràng, đáng tiếc A La còn tại ngơ ngác nắm lấy tay áo.
- Nguyên Quân tiểu thư cũng cùng ta biểu diễn, trời ơi, ta cũng là đại minh tinh sao?
- Nha đầu ngốc!
Sắc mặt Nguyên Quân cũng khó coi, thừa dịp khói lửa che, nàng hung hăng vừa bấm vòng eo A La:
- Nha đầu ngốc, ngươi không đọc kịch bản sao? Chạy nhanh ra biểu diễn.
- A? A La đột nhiên bừng tỉnh, "Ta, ta phải làm cái gì?"
- Ông trời ạ, quả nhiên ngươi không đọc kịch bản. Nguyên Quân rên rỉ, lập tức nói:
- Lập tức đi ngăn cản Lý Mục hoàn thành đài Thú Tôn, ngay tại mặt sau tường thành.
- Nga, ngăn cản Lý Mục hoàn thành đài Thú Tôn.
A La cộc lốc gật đầu một cái, bá, trong chớp mắt liền ra hiện tại đài Thú Tôn phía dưới.
Sau đó nàng vung tay lên, nhằm cổ "Lý Mục" hung hăng tung một chưởng, chưởng này chính là sát chiêu, lập tức sẽ đánh cho "Lý Mục" ngất tại chỗ.
Y Y sắm vai Lý Mục đã rất lợi hại, thực sự không nghĩ tới, A LA càng lợi hại hơn ... . A La vừa mới thăng cấp Lam Nguyên Vũ Tông hạ đoạn, một chưởng này, nhìn khắp Cửu Châu đều không có mấy người có thể tiếp được.
- Ngươi, ngươi đánh thật ah..." Y Y "Ác" một tiếng, nằm hôn mê trên mặt đất.
Choáng váng! Ngây Người! Ngẩn ngơ!
Toàn bộ người xem, đến cả hoàng kim phong kỵ cũng Lệ Thiên đều hoảng sợ mở to hai mắt nhìn.
Biểu diễn 《 Thú Tôn truyện 》, kết quả đài Thú Tôn còn không có kiến thành, yêu hồ Tố Tâm đã đem Lý Mục đánh cho tơi bời ... . . Đây là 《 Thú Tôn truyện》 vẫn là 《 hay là một cái điên khùng?
Lý Mục thua.
Tố Tâm thắng.
Kế tiếp làm như thế nào hả.
- Ngươi đánh thực hả, Nguyên Quân vội vàng vọt tới đằng trước, đôi mắt đỏ rực lên mắng to.
- Không phải ngươi bảo ta ngăn cản Lý Mục sao?"
A La còn xách "Lý Mục" trên mặt đất quơ quơ, giống như là lắc mì sợi.
- Nguyên Quân tiểu thư, ta nghe lời ngươi, ngăn cản thành công Lý Mục mà.
- Ông trời ơi!
Nguyên Quân ngửa mặt lên trời thở dài, xong rồi, bản thân chịu nhiều khổ cực mới gầy dựng được đoàn kịch, giờ xong rồi.
Bản thân mười năm vất vả tích lũy, tạo nên danh tiếng đệ nhất vũ kỹ Cửu Châu, thanh danh giờ đã k còn… Có lẽ sáng sớm mai, Hoàng Kim Huyết Tộc sẽ hủy bỏ thân phận người lĩnh xướng của mình, Tây Thục lão thái sau cũng sẽ không nhận mình làm con gái nuôi sao?
Ai dà!
Khán giả cũng đang thở dài, vốn định thưởng thức một hồi vũ kịch hay, kết quả thành trò hề…
Mọi người đứng lên sôi nổi đứng dậy.
Lệ Thiên cười lạnh vọt vào nơi biểu diễn...
Đúng lúc này.
- Tố tâm, ngươi dám tổn thương Đại vương?
Một tiếng hét to từ vũng máu, một Triệu binh chậm rãi đứng lên.
Lại một người tới quấy rối sao? Binh lính chết lại vẫn có thể đứng lên, trận vũ kịch này quả thực đáng chê cười, Nguyên Quân chết lặng thở dài... Nhưng nhìn kĩ nhìn kỹ, Triệu binh giáp đi nhanh hướng tới đài Thú Tôn, bỏ đi mũ giáp, cỡi áo giáp, chỉ còn lại có bộ chiến bào Thú Tôn sáng lóa kim quang.
Mà hắn cúi đầu rít gào, ánh mắt sắc bén, râu tóc lay động bay lên, hai vai lại hơi hơi nâng lên, bộ dạng như đang vận sức, giống như một mãnh thú từ thời hồng hoang.
Đây là Lý Mục, chân chính là Lý Mục, chiến bào Thú Tôn càng làm cho hắn thêm vài phần khí phách bá đạo.
Đây mới là Lý Mục! Đây mới là Lý Mục!
Nguyên Quân nhìn đến ngây ngốc, nàng để Y Y thế vai Lý Mục, cũng là bởi vì lần tìm trong Cửu Châu đại lục cũng khó có thể gặp được một diễn viên có thể đem khí chất Lý Mục biểu diễn cực giống như thế... Không, khí chất người này đã không thể dùng rất giống để hình dung, nhìn vào hắn rõ ràng chính là vạn thú Chí Tôn, Lý Mục tái thế.
Diễn viên này là ai, có thể đem Lý Mục diễn được đến như vậy, hắn tuyệt đối nhân tài biểu diễn trăm năm khó gặp.
Tựa hồ...
Biểu diễn còn có thể tiếp tục nữa?
Nguyên Quân chớp mắt, đem biểu diễn kéo dài thêm, kinh hỉ nói:
- Lý nguyên soái, ngươi không có chết sao? Đây là ai?
- Ha ha, quả nhân minh bạch rồi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
Nàng bỗng nhiên mừng như điên hô to.
- Nhất định là ngươi đã sớm biết dã tâm của Tố Tâm, mới kiếm người giả mạo mình, mà chính mình lại cải trang giả dạng, đề phòng Tố Tâm đột nhiên tập kích.
Một câu ngắn ngủn, gần làm nội dung vở kịch sai mất hết rồi.
Nga, thì ra Nguyên Quân đã sửa lại nội dung vở kịch, mới vừa rồi Lý Mục bị đánh thảm hại là không có thật, Lý Mục vừa mới lên sân khấu mới là Lý Mục.
Nghĩ tới như vậy, người xem xôn xao ngồi xuống, hứng thú bừng bừng mở to hai mắt nhìn buổi biểu diễn tiếp tục.
- Ngươi, sao ngươi lại tới đây? A La liếc mắt một cái liền nhận ra Lý Mục, giật mình hỏi han.
Ý tứ của nàng là hỏi, Lý Mục làm sao ngươi khống chế Trầm Côn, Trầm Côn đâu? Thật không ngờ, năm đó Tố Tâm chính hỏi Lý Mục như vậy, mà lúc này Lý Mục cũng cười chua xót cười.
- Tố Tâm, ta làm sao không thể tới? Ta chẳng những đến đây, còn mang trả ngươi hai kiện lễ vật.
Nói xong, hắn vung tay ném ra hai luồng linh khí, hóa thành hai cái thi thể hài nhi.
- Đây là…
A La nhìn không hiểu.
- Không biết sao? Đây là thái tử cùng công chúa, Lý Mục chảy huyết lệ. Cười nói.
- Đương nhiên, bọn chúng cũng là do ta sinh ra... . . Tố Tâm ngươi lúc đầu không phải là mang thai hài tử của ta, lúc sau mới tái giá cùng Đại vương, để giúp Lý gia lật đổ địa vị hoàng thất của Triệu gia sao? Ha ha, ta đem nhi tử mang đến cho ngươi, đến nha, làm cho bọn họ đứng lên, lật đổ địa vị Triệu vương đi.
- Lý Mục, thậm chí ngươi giết con gái ruột của ngươi?
Lần đầu tiên nghe được tin tức này A La sợ ngây người, nàng không ngờ diễn cảm này là đúng như Tố Tâm năm đó. Lý Mục ngửa mặt lên trời cuồng tiếu, khóe mắt chảy ra huyết châu dính đầy hai gò má.
- Không sai, ta giết bọn họ, bởi vì ta hậu nhân Lý Mục quyết không thể làm chuyện có lỗi với đại vương, có lỗi với giang sơn Đại Triệu... Tố tâm, phu nhân của ta, tiếp theo là đến phiên ngươi.
Nói xong, Lý Mục điên cuồng hét lên một tiếng, như mãnh thú giống như đánh về phía A La.
- Ngươi ngay cả ta cũng muốn giết sao?
A La kinh ngạc hô to, Lý Mục nổi điên rồi sao? Ta là A La, bằng hữu của ngươi a, chẳng ngờ đến một câu: "Ngươi ngay cả ta cũng muốn giết sao?" Đúng là câu Tố Tâm năm đó nói. Lý Mục nghe xong cắn chặt răng, thú trảo đưa trước ngực của mình xé mạnh một phát, một tảng lớn máu tươi phun ra. .
Oanh! Máu rơi ra.
A La bị dòng máu tuôn ra giọt máu xuyên thấu bả vai, ngã ra ngay tại chỗ, một tảng lớn huyết vụ hòa cùng khói thuốc súng, tràn ngập giữa không trung...
Ngay khi khói bụi tan hết là lúc tầm mắt khán giả dần dần đã được khôi phục, tập trung nhìn vào Lý Mục đang quỳ gối dưới đài Thú Tôn, người đứng bên cạnh không phải ai khác chính là Triệu vương, dưới chân là Tố Tâm đã nằm hôn mê.
- Đại vương, mạt tướng... ,
Lý Mục tựa hồ cần nói cái gì đó, bất quá nhìn nhìn quân vương, lại cúi nhìn thê tử cùng thi thể con gái, hắn cười cười, khập khiễng đi tới dưới đài Thú Tôn.
Ngắm nhìn vẫn còn yêu thú đại quân tàn sát bừa bãi, khắp nơi trên đất còn có thi thể Triệu quân, y rút bội kiếm của mình ra, thoáng nhìn thoáng qua nữ nhân bị giết dưới tay hắn. Sau đó xoay kiếm tự vận...
- Từ đó, đài Thú Tôn vĩnh viễn phù hộ Đại Triệu, bắc Cửu Châu ngàn năm không có yêu thú làm loạn, cho đến ngày diệt thần, đài Thú Tôn bị hủy, anh linh Lý Mục không biết tung tích.
Nguyên Quân đọc lên một đoạn lời kết cũng là bộc bạch, kết hợp vung tay lên, đại màn khép lại, " Lịch sử chân thật, những ai còn biết?"