Vũ Toái Hư Không

chương 8: chẳng qua là làm lại từ đầu (ii)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

...

"Mệnh lệnh của gia chủ ta đã truyền đạt, mời chư vị trưởng lão nhất thiết phải tuân thủ, cáo từ!" Võ sĩ bỏ lại phong thư, xoay người bước ra ngoài.

Như vậy là đã xong sao?

Trầm Côn đã chịu hết nhục nhã, thiếu chút nữa bị trục xuất, cũng may đúng lúc đó gia chủ truyền thư chỉ thị đến...

Các trưởng lão cắn chặt răng, không tình nguyện, có điều cũng không dám vi phạm mệnh lệnh của chủ nhân!

"Đứng lại!"

Trầm Trọng bỗng nhiên cười lạnh.

"Nhị thiếu gia, ta đã truyền mệnh lệnh của gia chủ, ngươi không có tư cách lưu ta lại!" Thân hình võ sĩ hơi khựng lại một chút. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY -

"Ngươi có thể đi, nhưng mời mang theo cả thư chỉ thị về cho ta!" Trầm Trọng càng cười lạnh, nói.

Võ sĩ quay mặt trở lại, mắt lạnh như điện: "Trầm Trọng, ngươi cũng biết, ngươi để ta mang thư chỉ thị về chính là công khai vi phạm mệnh lệnh từ phụ thân ngươi, ta thân là thủ lĩnh 'Thanh Sơn tử sĩ' Trầm gia, hoàn toàn có đủ tư cách giết ngươi!"

"Vậy thử ra tay xem?"

Trầm Trọng không thèm để ý, khoanh tay bước tới kiệu ấm màu đỏ chót: "Thanh Sơn đầu lĩnh, ta đã sớm dự đoán phụ thân sẽ nhúng tay vào việc này, ngươi nghĩ rằng một chút chuẩn bị dành cho ngươi ta đều không có sao?" Vừa vén mành kiệu ấm lên vừa nói: "Thư chỉ thị của phụ thân ta không dám cãi lời, có điều Trầm gia cũng không phải do một người định đoạt... Người nói đúng không? Mẹ!"

"Trọng nhi nói có lý!"

Trong kiệu ấm truyền ra một tiếng nói nhàn nhạt, rất là tao nhã!

Người thứ ba cuối cùng đã nói chuyện!

Nàng nhẹ nhàng bước xuống kiệu ấm, là một phu nhân lãnh diễm tầm ba mươi tuổi, dung mạo cùng huynh đệ Trầm Côn có vài nét tương đồng, không cần đoán cũng biết đây nhất định là mẹ Trầm Côn!

Thôi xong! ! ! !

Trầm phu nhân đã sớm ở trong đại sảnh, thấy hết toàn bộ song nàng vẫn trơ mắt nhìn đứa con ruột Trầm Côn chịu nhục, không ngờ ngay cả một chút phản ứng cũng không có?

Giờ khắc này, trái tim Trầm Côn chậm rãi run rẩy, rất thống khổ, trong đầu hắn còn lưu lại trí nhớ của Cửu Châu Trầm Côn, hiển nhiên cũng kế thừa tâm tình của hắn! Đột nhiên đúng lúc đó, hắn cảm thấy nhục nhã mà Trầm Trọng mang tới cho mình cũng không tính là gì quá to tát, trục xuất khỏi gia môn, phế bỏ võ công, cũng chỉ là việc cỏn con...

Tất cả đều thật quá quái đảng!

Bần tăng thầm nghĩ cứ đứng nhìn xa xa, lén lút liếc mắt nhìn bóng dáng mẫu thân một cái, sau đó liền lặng yên quay về phòng chứa củi của mình a!

Vì sao lại có loại cảm xúc này? Trầm Côn chìm vào suy tư...

Rốt cục, hắn nhớ ra, Trầm phu nhân mặc dù là mẹ ruột Cửu Châu Trầm Côn song có thể còn quá đáng hơn cả kẻ thù!

Ở trong trí nhớ của Cửu Châu Trầm Côn, mẫu thân đến tận bây giờ vẫn chưa từng cười với hắn, thậm chí ngay cả một câu nói hiền lành cũng không hề nói qua —— biết vì sao loại đầy tớ như Vương mập mạp dám mắng Trầm Côn là tạp chủng không? Rất đơn giản, chính là bởi vì ở một bữa thọ tiệc nọ, Cửu Châu Trầm Côn hướng mẫu thân mừng thọ, trong khi mẫu thân hắn lại lạnh như băng vung tay lên, mắng to, ngươi là đồ tạp chủng, cút ngay, không được làm bẩn thảm của ta!

Ngay cả mẹ ruột cũng nói Trầm Côn là tạp chủng, bọn đầy tớ còn gì mà không dám mắng? !

Trước kia Cửu Châu Trầm Côn bị ngược đãi có hơn phân nửa đều là do Trầm phu nhân này ở sau lưng xui khiến, nếu không bọn đầy tớ làm sao dám đánh Đại thiếu gia Trầm gia? Đại thiếu gia như Trầm Côn lại phải chui xuống ở trong phòng chứa củi sao?

Vì sao! ?

Vì sao ngay cả mẹ ruột cũng đối xử với mình như vậy! ?

Điên rồi!

Trầm Côn từ trong bi phẫn gắng gượng đứng lên, khóe miệng nhếch lên nở một nụ cười quái dị...

Mặc kệ Trầm phu nhân vì sao lại đối xử như thế với con trai ruột, nói tóm lại, Trầm phu nhân, nếu hôm nay ngươi không giết chết Cửu Châu Trầm Côn, vậy đừng trách ngày sau bần tăng không khách khí với ngươi!

Chúng ta cứ chờ xem!

Lúc này, Thanh Sơn đầu lĩnh đi tới trước mặt Trầm phu nhân kinh ngạc hành lễ, "Phu nhân, tại sao ngươi lại ở chỗ này?"

"Ta vì sao không thể ở trong này?"

Nhặt thư chỉ thị lên nhìn, Trầm phu nhân cười cười: "Thanh Sơn, ta nói thật cho ngươi biết, đại hội trưởng lão đêm nay là do ta triệu tập, trục xuất Trầm Côn, cũng là chủ ý của ta, nếu ta cứ cố ý trục xuất Trầm Côn, có phải ngay cả ta ngươi cũng giết chết hay không?"

"Gia chủ là chủ tử Thanh Sơn, người chính là chủ mẫu Thanh Sơn, Thanh Sơn sao dám ra tay với người!" Thanh Sơn đầu lĩnh vội vàng quỳ xuống.

"Ưm, câu này ngươi nói coi như là một câu tiếng người, đứng lên đi!" Trầm phu nhân tiếp tục nhìn bức thư trên tay.

" Đa tạ phu nhân!" Thanh Sơn đầu lĩnh đứng lên: "Phu nhân, thuộc hạ tuy không dám ra tay với người, song mệnh lệnh gia chủ cũng không có thể thoái thác, thỉnh chủ mẫu nghĩ lại, để cho Trầm Côn một cơ hội đi!"

"Bút pháp sắc bén, lăng lệ xem ra thời điểm Trầm Phù Đồ viết bức thư này tức giận không nhẹ a!"

Tựa hồ không nghe thấy lời nói của Thanh Sơn đầu lĩnh, Trầm phu nhân vẫn thản nhiên bình phẩm bức thư.

Đúng vậy, gia chủ nghe được tin tức Nhị thiếu gia làm khó dễ Đại thiếu gia, lúc đó tức giận thổ huyết, cắn đầu ngón tay, dùng máu chính mình viết ra bức thư này..." Thanh Sơn đầu lĩnh nhỏ giọng giải thích.

"Vì tạp chủng Trầm Côn này, đáng để Phù Đồ hắn bận tâm sao?"

Trầm phu nhân lắc đầu thở dài, đem trả bức thư cho Thanh Sơn đầu lĩnh: "Hai mươi năm vợ chồng, ta cũng không muốn vì một tên tạp chủng mà cùng phu quân quyết liệt, như vậy đi, ngươi đem phong thư này mang về, nói với Trầm Phù Đồ, ta để cho Trầm Côn thời gian một năm, nếu trong vòng một năm mà Trầm Côn có thể tìm lại được Vũ hồn, chiến thắng Trọng nhi, ta sẽ không nhắc lại chuyện trục xuất hắn nữa!"

A! ?

Thanh Sơn đầu lĩnh thiếu chút nữa ngất xỉu!

Trong vòng một năm tìm lại Vũ hồn… nói khác chóa gì đánh rắm đâu —— Vũ hồn là một loại thiên phú, khi đã mất đi liền vĩnh viễn không tìm lại được, cũng giống như sau khi chặt đi một cánh tay sẽ không bao giờ có thể mọc ra cánh tay mới được nữa, đây chính là thường thức cơ bản ở Cửu Châu đại lục!

Đừng nói cho Trầm Côn một năm, cho dù có cho hắn mười năm, một trăm năm, hắn cũng đừng hòng tìm lại được Vũ hồn a!

"Phu nhân, ngươi biết rõ Trầm Côn không có khả năng hoàn thành điều kiện này..."

"Làm người phải biết chừng mực, ta đã cho Trầm Côn một năm, ngươi còn muốn như thế nào nữa?"

Trầm phu nhân nhăn nhíu mày, ngữ khí nàng tuy bình thản, song Thanh Sơn đầu lĩnh không dám cãi lại nửa lời.

"Cứ quyết định như vậy đi!" Trầm phu nhân ngồi lại xuống kiệu ấm: "Náo loạn một đêm, mọi người cũng mệt mỏi rồi, đều sớm trở về nghỉ ngơi thôi..."

Dưới lời trục khách của Trầm phu nhân, các trưởng lão đều đi ra đại sảnh.

Đông! Đông!

"Uy, mấy người kia cứ như vậy mà đi sao?" Trầm Côn bám lấy vách tường phía sau, lẩm bẩm.

Hắn cắn răng, thất tha thất thểu dựa vào vách tường mới đứng vững, trán bị Trầm Trọng đá cho một cước, máu tươi chảy lòa cả mặt, má phải bị Trầm Trọng đấm cho một quyền sưng vù lên, đầu tóc cũng vì Trầm Côn gắng gượng quá sức mà bị tróc một tảng lớn, lộ ra da đầu lênh láng máu. Có điều một lúc sau hắn cũng đứng vững lại được, cười tủm tỉm nhìn mấy vị trưởng lão, còn có mẹ con Trầm phu nhân cùng Trầm Trọng...

Thế nhưng hắn lại đang cười! ?

Một người, mới vừa bị đánh cho thổ ra máu, lôi ra trước cửa sổ như động vật, nhục nhã vô cùng, thậm chí còn bị chính mẹ đẻ chửi là 'Tạp chủng', không ngờ hắn còn có thể cười được, người như thế, hoặc là kẻ điên, hoặc là kẻ tâm tính kiên nhẫn đến mức khôn lường!

"Ngươi còn muốn làm gì?" Trầm phu nhân hơi nhíu mày.

"Đừng hiểu lầm, ta không muốn gây chuyện..."

Trầm Côn thất tha thất thểu bước tới, nhếch miệng cười, "Ta chỉ đang muốn nhắc nhở ngươi, ta còn một việc chưa làm, Trầm phu nhân!"

"Ngươi bảo ta cái gì?" Sắc mặt Trầm phu nhân chợt biến đổi, trước kia nàng thường xuyên nhục mạ Trầm Côn, song mặc kệ nàng mắng như thế nào Trầm Côn vẫn đều kêu nàng là mẫu thân!

"Ta gọi ngươi là Trầm phu nhân a? Nga, đừng nhìn ta như vậy, ta chắc chắn không nói sai đâu... Không gọi ngươi là Trầm phu nhân, chẳng lẽ ta lại xưng hô với ngươi là 'Hắc, cái mụ đàn bà kia' sao?" Trầm Côn cười hì hì, lời nói trong miệng lại khiến người ta tức chết!

Trong ánh mắt Trầm phu nhân thoáng hiện lên một tia giận dữ, song được che dấu rất nhanh: "Có chuyện gì thì làm đi, đồ tạp chủng!"

Đúng vậy, Trầm phu nhân!"

Trầm Côn cúi đầu khom lưng lui ra sau, đi tới bên ngoài cửa sổ, "Mới vừa rồi Nhị thiếu gia đã cho ta một con đường, nếu ta muốn sống, vậy nhất định phải lưu lại một hàng chữ to..."

Chấm lấy máu tươi trên mặt, Trầm Côn đứng ngoài cửa sổ viết ra một hàng chữ to!

Ngày mồng ba tháng chạp, Trầm Côn ta bại trong tay Trầm Trọng!

Trong nhất thời, các trưởng lão đều kinh ngạc trợn tròn mắt mà nhìn, ngay cả Trầm phu nhân cũng giống như lần đầu tiên nhìn thấy đứa con 'Tạp chủng" của mình vậy!

Biểu hiện chính trực như thế, hắn vẫn là Trầm Côn sao?

"Đại thiếu gia, phụ thân ngươi đã cho ngươi một năm thời gian để tranh thủ, ngươi không cần phải ......"

"Cái này không liên quan tới phụ thân!"

Trầm Côn không để ý đến lời khuyên giải của Thanh Sơn đầu lĩnh, hắn bước đến trước mặt Trầm Trọng, cười hắc hắc nói: "Nhị thiếu gia, hôm nay là ta không biết lượng sức, ngươi thắng, ngươi có lãi, ta ấn theo yêu cầu của ngươi viết ra mặt ngoài bức tường rồi, hài lòng không?"

"Không tồi, ngươi rất thức thời!" Trầm Trọng đạm mạc gật đầu.

"Ai ô, sao ngươi lại nói vậy, ngươi vừa lòng là tốt rồi, trong việc buôn bán người như ta luôn luôn lấy chữ tín làm đầu..."

Trầm Côn đột nhiên chuyển sang chuyện khác: "Có điều ngươi cũng nhớ kỹ cho ta, người như ta không thích chịu thiệt, người khác thiếu nợ ta bao nhiêu, ta nhất định phải đòi lại gấp mười! Ngươi nhớ kỹ hàng chữ to trên tường này đi, mỗi ngày đều nhìn một lần, một năm sau nhất định ta sẽ tìm lại được Vũ hồn, sau đó lôi ngươi tới Phù Đồ tháp, dùng máu của ngươi rửa sạch nỗi sỉ nhục hôm nay!"

"Còn có ngươi, Trầm phu nhân!"

Thần sắc Trầm Côn chợt nghiêm túc hiếm thấy: "Trầm phu nhân, ngươi muốn trục xuất ta, muốn ta chết, điều này cũng không sao, có điều ngươi phải chuẩn bị đủ đại giới! Tin hay không, chỉ cần ta còn sống, người thừa kế Trầm gia tuyệt sẽ không tới phiên Trầm Trọng con ngươi!"

Hắn, hắn không ngờ dám uy hiếp mẹ con Trầm phu nhân?

Trong chớp mắt các trưởng lão đều kinh hãi tột độ, bọn họ không thể không chống mí mắt nhìn kỹ lại mỗi động tác, mỗi lời nói của Trầm Côn!

Ngay sau đó, Trầm Côn quay lại nâng Thiết hòa thượng dậy, hai người khập khiễng bước ra ngoài "Nghĩa phụ, giữ vững tinh thần, ngươi tráng kiện như vậy, sẽ không chết lãng nhác thế này chứ?"

"Lão tử đương nhiên chết không được! Nhưng mà tiểu tử ngươi viết mấy lời kia là có ý gì, sỉ nhục hôm nay còn chưa đủ sao? Hay là ngươi còn chê quá ít?" Thiết hòa thượng khạc ra một ngụm máu tươi.

"Sỉ nhục đúng là đã quá nhiều, đối với người sợ đối mặt với cuộc sống kế tiếp sẽ mất hết động lực a!"

Trầm Côn ói ra một ngụm máu: "Nghĩa phụ, ngươi cứ coi ta là kẻ điên được rồi, nhưng mà kẻ điên như ta đây thật sự không thích chịu thiệt, bị chó điên cắn, ta nhất định sẽ mỗi ngày nhìn vết sẹo, suy nghĩ làm sao mới cắn chết lại con chó điên kia! Đạo lý cũng giống như vậy, bị người ta đánh, bị người ta lôi ra ngoài cửa sổ bêu rếu nhục nhã, mỗi ngày ta đều sẽ nhìn hàng chữ to trên tường tháp, suy nghĩ làm sao mới có thể tìm lại Vũ hồn, sau đó một năm trả lại cho Trầm Trọng một bài học mà cả đời y không thể nào quên được..."

Trầm Côn cất tiếng cười to, "Chỉ cần mỗi ngày đều có thể nhìn thấy hàng chữ to trên tường tháp, nghĩa phụ, ngươi có tin không, thứ đã mất đi ta có thể tìm lại được, lỗ vốn hôm nay ta có thể kiếm trở lại! Hết thảy, chẳng qua là con mẹ nó làm lại từ đầu thôi!"

Ánh mắt Thiết hòa thượng càng lúc càng sáng lên: "Xú tiểu tử, có khí phách, có khí phách! ! ! Mười sáu năm, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy tiểu tử ngươi có khí phách thế này! Đúng vậy, hết thảy bất quá chỉ là mụ nội nó làm lại từ đầu thôi!"

"Làm lại từ đầu!"

"Làm lại từ đầu!"

Hai người dìu nhau bước ra Phù Đồ tháp, tiếng nói vang vọng truyền ra rất xa rất xa, tựa hồ từng người trong Trầm gia nhân đều có thể nghe được rõ ràng, cũng nhìn thấy bóng dáng bọn họ lảo đảo rồi lại ngang nhiên đứng thẳng!

Có một loại người, từng vấp ngã song chưa từng nằm xuống!

Một năm sau, Phù Đồ tháp, làm lại từ đầu!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio