Vũ Toái Hư Không

chương 92: thư lệnh của hắc kỵ sĩ: mành chỉ treo chuông)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trận chiến hôm đó, Tử Kim Dược Xử vẫn còn nằm trên người La Trung, tuy Trầm Côn đã giết La Trung nhưng hắn cũng bị trọng thương không có cách nào lấy được nó cả. Cho nên trong lúc chữa thương, Trầm Côn vẫn tiếc nuối vô cùng, suýt toi nữa cái mạng mà cũng không lấy được chày giã thuốc, quả này bần tăng đúng là lật thuyền trong mương mà.

Nhưng giờ nhìn lại sáu trăm vạn lượng bạc mà Bách Bảo Trai chi ra, nhưng toàn bộ chui tọt vào túi bần tăng. Hề hề, tính đi tính lại, bần tăng vẫn có lời, hề hề!

- A Phúc, vừa rồi trong tay ngươi cầm sáu trăm vạn lượng ngân phiếu, cớ sao ngươi không bỏ trốn?

Trong khi Trầm Côn đang ngất ngây, bỗng A La nhẹ giọng hỏi.

Nàng cũng chỉ hỏi bâng quơ mà thôi, thử nghĩ mà xem, trong khi chủ nhân còn mơ mơ hồ hồ chưa biết gì, mà người hầu lại cầm trong tay hơn sáu trăm vạn lượng bạc, hắn còn muốn trở về làm nô tài sao? Nếu là người bình thường, thì chào bác nhá, em tếch đi làm đại phú ông đây, đố mà tìm ra!

- Ờ đúng rồi, sao ngươi không chạy trốn?

Trầm Côn cũng ngạc nhiên.

- Nói thật, vừa rồi ta cũng muốn chạy trốn, cho dù ngoài thành có Yêu thú, thì cũng có thể thuê mấy Dong Binh để bảo hộ. Bất quá,..hè hè, A Phúc này không có ngốc!

A Phúc thành khẩn quỳ xuống:

- Đại thiếu gia, ta đã nói với ngài một câu xuất phát từ đáy lòng, Vương Đại Phúc ta đời này đã làm nông phu, đã làm nô lệ, thậm chí đã làm quy công (Ai đọc Lộc Đỉnh Ký sẽ biết được Quy công là gì. Đó là mấy tên dẫn gái trong lầu xanh). Cho nên cái gì cần thấy đều đã thấy, trong lòng cũng hiểu được đạo lý: Thời buổi này, chỉ có tiền thôi thì không đủ, quan trọng là phải có thực lực, đó mới là vương đạo. Nếu ta ôm sáu trăm vạn lượng bạc đó trốn, cao thủ Hoàng Nguyên vũ tông như ngài há có thể không truy sát ta. Chưa kể ta trốn đến nơi khác, không quen cuộc sống mới, lại có thể an tâm mà hưởng dụng sáu trăm vạn lượng bạc đó sao? Mấy tên rắn độc ở đó dại gì mà không xâu xé ta, có khi làm ta chết mà không biết chết như thế nào.

Hắn nói tiếp:

- Chưa nói mấy thế lực bên ngoài, ta cũng không thể đủ sức bảo vệ sáu trăm vạn lượng bạc này được. Đại thiếu gia, ta xin nói thêm một câu thành thật, vì sao ta lại tận tâm hầu hạ ngài. Thứ nhất bởi vì ngài đối xử với ta không tệ, biết rõ ta tham ô không ít bạc nhưng vẫn mắt nhắm mắt mở cho qua. Nguyên nhân thứ hai, đó chính là thân phận của ngài, Đãng Khấu tướng quân, nhất đẳng Nam tước, ta đi theo ngài chính là Đại tổng quản của phủ Nam tước, mấy tên Huyện lệnh chíp hôi thấy ta cũng phải cúi đầu bợ đít bẩm lão gia, cho dù là thành chủ trước mặt ta cũng không dám ngẩng đầu nói chuyện.

Khóe mắt A Phúc có chút ướt át:

- Họ Vương ta không thiếu tiền. Cái thiếu chính là không có ai gọi ta một tiếng lão gia!

Nghe A Phúc nói xong, Trầm Côn trầm mặc một lát rồi vỗ vỗ bả vai A Phúc:

- Có một Đại tổng quản biết kiếm tiền như ngươi thì cái số rắm chó của ngươi cũng chính là cái số của bần tăng!

- Hè hè!!

A Phúc cười, có chút xúc động, nhanh chóng lủi ra khỏi sơn động đi mua thuốc cho Trầm Côn.

A Phúc đi được một lúc lâu, Trầm Côn vẫn còn đang đắm chìm trong cơn suy nghĩ, bỗng nhiên lắc đầu, cảm thán nói:

- Tên mập đáng chết này, vận khí đã tốt, đầu óc cũng không tồi, là công cụ kiếm tiền tốt đây!

- Vận khí của A Phúc có chút lạ thường!

A La cũng như đang suy nghĩ nối tiếp một câu.

- A? Ngài cũng nhận thấy vậy sao ?

Trầm Côn cười nói.

- Uhm, không nói những chuyện A Phúc đã trải qua mà ngươi từng kể, chỉ là trong mấy ngày nay.

A La chợt nhíu mày.

- Mấy ngày nay ngươi chú tâm luyện công, A Phúc là người hầu hạ ta, ta tận mắt thấy vài chuyện…

Cách đây nửa tháng, vệ đội của thành chủ phủ đi bắt tráng đinh, có ai muốn ra ngoài thành chiến đấu với yêu thú cơ chứ. Ngay khi thời điểm bọn hắn đến bắt A Phúc, thì một người hầu của Trầm gia gặp được hắn, nói cho hắn biết nha hoàn mà hắn thân thiết đang bị bệnh. A Phúc đi thăm bệnh, không sớm không muộn thoát khỏi vệ đội vây bắt.

Còn nữa, mười ngày trước, một con Hỏa diễm cuồng lang xông vào ngoại thành, gặp người giết người, gặp Phật giết Phật, cuối cùng gặp phải A Phúc. Tất cả mọi người đều nghĩ A Phúc chết chắc rồi, bỗng dưng con Cuồng lang kia xoay người cụp đuôi mà chạy. Sau này ta mới biết, ngày đó A Phúc chôm tiền của người, thuận tay dắt dê, cầm luôn mấy cái băng hạch để đầu cơ trục lợi, Cuồng lang chịu không nổi hàn khí của băng hạch trên người hắn, nên quay đầu chuồn lẹ..

- Ờ, ờ!!!

Trầm Côn gục gặc đầu liên tục:

- Những chuyện đó nói lên cái gì?

- Ta không thể nói rõ được, vận khí cỡ này, một lần hai lần còn có thể nói là trùng hợp. Nhưng vận số tốt như A Phúc cả đời cũng không phải lo…

A La ngập ngừng cũng không nói gì thêm.

Những ngày tiếp theo, Trầm Côn một mặt trốn trong sơn động chữa thương, mặt khác ôn tập lý thuyết của khẩu quyết võ công. Mà bên ngoài thành Tân Nguyệt đã có nhiều biến hóa phát sinh.

Chuyện thứ nhất là Nhị tông đã bắt đầu chiêu sinh, cao thủ của Thiên Vũ tông đã đến thành Tân Nguyệt. Dưới sự trợ giúp của các cao thủ này, trong vòng một trăm năm mươi dặm bên ngoài thành không còn bóng dáng của yêu thú. Còn đại biểu của Lăng Vân tông tuy bị Trầm Côn giết không còn một mảnh nhưng bọn hắn nhất định sẽ lại phái người khác đến.

Chuyện thứ hai, đầu tháng ba, thành Tân Nguyệt tổ chức lễ săn bắn cày bừa vụ xuân rất long trọng. Trong đại lễ này, Bách Bảo Trai tiến hành đấu giá lá bùa của Trầm Côn, kết thúc đấu giá người thắng cuộc trả hai mươi bảy vạn lượng bạc, và không ngờ đó chính là … Tô An Chi.

Tô lão huynh bản thân đã là một linh phù sư, sau lưng lại là Lăng Vân tông vô số bùa, hà cớ gì hắn lại đi mua bùa của bần tăng???

Trong khi nghi vấn đang lấp đầy cái đầu trọc lóc, Trầm Côn lại nhận được một tin xấu: dưới sự vận động của Trầm phu nhân, và sự bảo đảm của Triệu Lạc Trần, Trầm Trọng nhận được một mệnh lệnh của Thiên Vũ tông – Trầm Trọng không cần tham gia cuộc thi chiêu sinh của Nhị tông, trực tiếp trở thành thân truyền đệ tử của Thiên Vũ tông chủ.

Cùng với mệnh lệnh này, A Phúc cầm một tấm thiếp mời đưa đến cho Trầm Côn. Nói là, Trầm gia mời mọi người chúc mừng Nhị thiếu gia bái nhập Thiên Vũ tông, mời Trầm Côn đi uống rượu.

- Uống rượu? Mẹ nó chứ, bọn chúng muốn nhân cơ hội này muốn so sánh chênh lệch giữa ta và Trầm Trọng đây mà, muốn làm nhục bổn Đại thiếu gia ư?

Trầm Côn nhìn thấu ý đồ của Trầm phu nhân, không hề đắn đo xé toạc tấm thiệp mời, không có chuyện gì đặc biệt mà muốn bần tăng chủ động đến cửa chịu mất mặt ư? Con bà nó là con gấu, bần tăng chưa có điên.

Nhưng mà có điểm lạ, rốt cuộc Trầm Trọng muốn làm cái gì, với tư chất của hắn mà còn cần bái sư sao?

Nghĩ đến điều này, Trầm Côn hỏi :

- Sư phụ mỹ nữ, ngài có thể hiểu được ý đồ của Trầm Trọng không? Thiên Vũ tông chủ rất mạnh, nhưng Yêu Nguyệt Phi Thăng của hắn cũng không có kém. Hắn cần gì phải bái nhập Thiên Vũ tông, phải cúi đầu nhìn xem sắc mặt của người khác chứ?

- Ngươi xem thường thực lực của Thiên Vũ tông?

A La cười nhẹ

- Thương thế của ngươi cũng khá hơn rồi, chúng ta về nhà thôi, trên đường ta sẽ giải thích cho ngươi!

Nói xong, hai người ra khỏi sơn động.

Thả bước trên thảm cỏ non xanh mượt buổi đầu xuân, A La chậm rãi đọc một câu vè:

- Muốn hiểu được địa vị của Thiên Vũ tông, trước tiên ngươi phải nhớ kỹ câu này "Nhất thủy thiên niên vật tương vong, nhị nhật tây lai phá đông hoàng, tam yêu loạn thế nan xưng vương, tứ đại truyền thuyết chích tố thương! "

- Hành văn gì mà thối hoắc, tên đầu đường xó chợ nào viết vậy?

Trầm Côn trợn trắng hai mắt.

- Hàn Sơn lão nhân!

A La lạnh lùng buông ra một cái tên, dường như không muốn nhắc đến tác giả của bài vè này. Rồi nàng nói tiếp:

- Bài vè của Hàn Sơn lão nhân này được xưng là "Thập Cường ca quyết", mô tả về mười người mạnh nhất hiện nay.

Nàng chậm rãi nói:

- Nhất thủy thiên niên là nói về Vân La tiên phủ, nghe nói Thủy Vô Ngân, gia chủ Thủy gia thực lực đã cao thâm không lường được. Nhị nhật, ám chỉ hai đại đầu lĩnh của Hoàng Kim Huyết tốc, Đông Ca, Ba Sơn Vũ. Còn loạn thế tam yêu, người đời có rất nhiều cách giải thích nhưng không ai có thể chỉ rõ tam yêu này rốt cuộc là ai, điều duy nhất có thể xác định, trong loạn thế tam yêu này chắc chắn có thành chủ Đông Hải Vạn yêu thành, Yêu Hồ Tố Tâm.

- Còn về bốn truyền thuyết…

A La nhẹ giọng nói:

- Bọn họ là Vô Địch truyền thuyết Ca Thư Ứng Long, Độc bộ truyền thuyết Phật Môn Thích Già, Long tộc truyền thuyết Nam Lâm Ngục Thủ, còn lại người được xưng tụng là không hề có nhân tính, hung tàn nhất nhưng lại có quân công vang dội nhất, Sát Lục truyền thuyết Trung Châu Vũ Quân.

Nàng chậm rãi tiếp :

- Thập Cường Ca quyết này không chỉ nhắc đến mười người mạnh nhất mà còn là chú giải vận mệnh của bọn họ. Chỉ là phần sau của Thập Cường ca quyết, có người biết được có thêm một câu: "Sau truyền thuyết, hỏi La Trương".

- La Trương?

Trầm Côn kinh ngạc hỏi:

- Sư phụ, La này không phải là A La ngài đó chứ?

- Nói bậy! La là chỉ Lăng Vân tông chủ La Hàn.

A La gõ đánh bốp lên cái đầu trọc bóng lưỡng của Trầm Côn.

- Mà Trương này chính là Thiên Vũ tông chủ Trương Nguyên.

Nàng ngừng một chút rồi nói tiếp.

- Giờ ngươi đã hiểu dược địa vị của Thiên Vũ tông rồi chứ? Sau Thập Cường chính là Thiên Vũ Trương Nguyên, đã đạt đến Lam Nguyên đỉnh phong, chỉ cách Tử Nguyên có một bước. Có thể bái một người như vậy làm sư phụ, thực lực của Trầm Trọng chắc chắn sẽ tăng lên, sớm muộn gì cũng phát huy được toàn bộ năng lực của Yêu Nguyệt Phi Thiên.

Bỗng nhiên Trầm Côn lâm vào trầm mặc, một lúc lâu sau, hắn mới ngẩng đầu chậm rãi nói:

- Nói cách khác, nếu ta muốn đánh bại Trầm Trọng, nhất định phải nỗ lực hơn nữa!

A La gật đầu.

Tiếp đó, hai người không ai nói gì thêm mãi cho đến khi thành Tân Nguyệt xuất hiện trong tầm mắt thì A La cảm thấy không khí có chút gượng gạo, vội tìm đề tài khác nói:

- Đúng rồi, vừa rồi ta có nói Thập Cường Ca quyết là đánh giá cách đây ba năm. Đến bây giờ, cường giả trên đại lục đã có nhiều thay đổi, mười người cũ chưa chắc đã là Thập cường. Võ giả không tiến vào Thập Cường ca quyết cũng chưa chắc đã kém hơn mười người đó. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Trong lòng Trầm Côn vẫn nghĩ đến Trầm Trọng, không có hứng thú bắt chuyện. A La vừa cười vừa nói:

- Chẳng lẽ ngươi không muốn biết những ai không tiến vào Thập Cường ca quyết mà lại không thua mười người mạnh nhất sao?

Trầm Côn biết là A La đang an ủi mình, thuận miệng hỏi :

- Gồm những ai?

- Ta có một người bạn, ít nhất cũng có thể đả bại người đứng đầu tứ cường Ca Thư Ứng Long!

Khóe miệng của A La xuất hiện một nét cười xấu xa.

- Nói đến tên gia hỏa này có thể khiến người khác tức chết. Hàn Sơn lão nhân từng nói, tiểu tử này phóng đãng vô phương kìm chế, cả đời, một thanh kiếm, một vò rượu…

- Lý Trích Tiên mạnh hơn Ca Thư Ứng Long sao?

- Dĩ nhiên rồi, ta tận mắt chứng kiến Lý Trích Tiên xuất kiếm… Khoan khoan, Trầm Côn ta còn chưa nói đến tên hắn, sao người biết hắn là Lý Trích Tiên?

Trầm Côn có thể phun ra ba chữ Lý Trích Tiên đủ khiến cho A La chấn động.

- Cái gì mà Lý Trích Tiên? Ta không có nói gì à nha

Trầm Con cũng ngơ ngác, trong lòng hắn cứ vẩn vơ chuyện đánh bại Trầm Trọng, căn bản là không lưu ý đến A La nói gì, làm sao có thể nói tiếp được.

- Không phải ngươi vừa mới nói sao?

A La bỗng nhận thấy có chuyện không bình thường, tay nàng đặt lên chuôi kiếm quát:

- Ai?? Bước ra!

Đạp

Tiếng vó ngựa vang đều trên ngọn cỏ, như tiếng mưa rơi vỗ đều lên phiến đá. Hơn nữa thanh âm này vô cùng quen thuộc, trong đầu Trầm Côn hiện lên một hình ảnh.

Dãy núi Băng Thiên Tuyết, Mộng Yểm thú, một thanh đại kiếm màu máu, một kỵ sĩ mặc đồ đen..

Hắc kỵ sĩ đã đến!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio