Vũ Tôn

chương 102: chương 101: động phủ cổ nhân ???

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Nói nhiều, đánh thì đánh cho rồi còn khua môi múa mép.

Vũ Tôn xoa xoa nắm đấm, khẽ co duỗi bàn tay trái ánh mắt tràn đầy thân ái nhìn Nam Phương Long.

Vừa rồi tên học viên kia lảm nhảm nhiều quá, Vũ Tôn không ngại ngùng “tặng” hắn một đấm toàn lực. Chỉ dựa vào U Linh Thần Điển thì một tên học viên bình thường hắn không cần phải vận dụng Hồn hoàn.

- Ngươi … ngươi … ngươi …

Nam Phương Long run rẩy nhìn Vũ Tôn. Hắn không tin được là Vũ Tôn chủ động ra tay, hơn nữa lại hết sức mau lẹ. Tên học viên kia mặc dù là Tiên Thiên sơ kì vậy mà không chịu nổi một kích.

Đám người vây xem cũng choáng váng. Từ khi nào Tiên Thiên cảnh lại yếu nhược như vậy???

Thực ra cũng dễ hiểu. Một người có chuẩn bị trước, một người chỉ mải nói liên hồi không phòng ngự gì cả hơn nữa thực lực ngang nhau thì khỏi cần nói kết quả cũng biết.

Vũ Tôn mỉm cười thân thiện đến trước mặt Nam Phương Long. Nam Phương Long run rẩy nhìn hắn, mồ hôi úa ra, hai chân loạng choạng muốn đi nhưng không nổi.

- Ngươi…ngươi…ngươi đừng qua đây, đừng qua đây.

Nam Phương Long sợ hãi hét lên. Cảm giác bị bạo hành mới hơn một tháng trước lại hiện ra khiến hắn lạnh người.

“ Bốp, bốp, bốp…” Liên tục là hơn mười cái tát như trời giáng thẳng vào mặt Nam Phương Long. Nam Phương Long gã gục xuống, hai tay ôm mặt. Máu me trộn với răng gãy của hắn rơi vãi ra ngoài.

Nếu trong nội môn có thể Vũ Tôn còn có chút cố kị, nhưng ngoại môn thì Nam Phương Long không đem lại cho hắn chút bận tâm gì.

Ông nội hắn chắc chắn không sống ở ngoại viện, từ ngoại viện muốn tiến vào nội viện cũng phải mất không ít thời gian, cho nên lúc này có thể nói Nam Phương Long thân cô thế cô.

Hơn nữa, về lí thì rõ ràng Vũ Tôn thắng thế. Rõ ràng là Nam Phương Long muốn gây sự với hắn.

- Cái gì, thằng này lại dám đánh Nam Phương Long công tử.

- Ta có hoa mắt không? Nam Phương Long cũng có lúc bị người ta đánh

- Hắn không biết Nam Phương Long là ai hay sao? Không biết gia gia của hắn là Trưởng Lão hả?

- Đáng đời. Lúc nào cũng vênh váo, kênh kiệu ta ngứa mắt lâu lắm rồi.

Đủ tiếng bàn tán vang lên, nhưng đa số các học viên rất không ưa thích Nam Phương Long, vì thế khi chứng kiến hắn bị đánh thì rất hả hê.

- Nếu còn ngu ngốc nữa thì lần sau đừng trách ta nặng tay.

Vũ Tôn xách cổ Nam Phương Long lên như con gà, quăng cho hắn một câu cảnh cáo sau đó bỏ đi.

Nam Phương Long nằm bẹp như một con chuột chết, đợi tới khi Vũ Tôn đi khuất mới dám đứng dậy. Ánh mắt oán độc nhìn mọi người xung quanh hét lên:

- Cút, cút cho ta. Kẻ nào còn nhìn nữa đừng trách ta móc mắt hắn.

Đám học viên kinh hãi bỏ chạy tán loạn. Nam Phương Long lau vết máu khóe miệng bỏ đi. Chuyện này hắn tuyệt không để yên.

Ra ngoài cổng học viện, Vũ Tôn thuê một con khoái mã để di chuyển. Hắn ước chừng phải mất nửa ngày mới đến nơi.

Đúng như dự kiến, từ lúc khởi hành là gần tám giờ sáng, đến tận chiều muộn thì hắn tới một trấn nhỏ. Theo như bản đồ thì tiểu trấn này chỉ cách Thiết huyễn tùng lâm chừng một canh giờ.

Thấy sắc trời đã dần tối, Vũ Tôn quyết định tìm nhà trọ để nghỉ ngơi, đợi sáng ngày mai đi tìm Cửu tí ma Chu. Bởi diện tích không lớn nên hắn tìm khá nhanh. Đưa trước cho Ông chủ quán vài kim tệ, dặn dò chuẩn bị một bữa cơm hắn đi thẳng lên phòng của hắn.

Đêm đã khuya, tiếng ếch nhái kêu trong màn đêm tĩnh lặng làm hắn không ngủ được. Ngồi hồi tưởng lại mọi chuyện đã qua Vũ Tôn cảm thấy không khác gì một giấc mộng. Ánh trăng lung linh, sáng ngời trên bầu trời khiến tâm trạng hắn vui vẻ lạ thường.

“Rầm.” Một tiếng động vang lên phá tan màn đêm yên tĩnh. Tuy không lớn lắm nhưng Vũ Tôn cũng biết đó là tiếng đóng cửa.

“Hừ, cuối cùng cũng kiếm được chỗ nghỉ ngơi.” Giọng một tên đại hán vang lên từ phòng bên cạnh.

“Nói nhỏ thôi kẻo có người nghe được.” Một giọng nói khác vang lên .

“Hừ, nơi khỉ ho cò gáy này lấy đâu người mà ngươi phải lo.” Tên kia đáp lại.

“Không nên chủ quan.” Tên kia vẫn cẩn thận nhắc nhở.

Sau đó là tiếng rột rột vang lên. “Có lẽ là bọn họ đang ăn đêm.” Vũ Tôn nghĩ thầm, mỉm cười một mình rồi nằm xuống cố gắng ngủ. Trùng hợp là giường của hắn sát ngay vách tường, giường của hai tên đại hán kia cũng sát vách tường phòng hắn luôn. Nghĩa là ngoài lớp tường ngăn hai phòng thì hai giường đặt cạnh nhau.

Nằm trằn trọc một hồi không ngủ được, Vũ Tôn lại nghe hai người thì thầm.

- Hi vọng mọi việc sẽ thuận lợi.

- Cầu mong tấm bản đồ không phải là giả.

- Nếu là thật thì sau này chúng ta sẽ một bước lên trời. Mất tới bốn năm mới tìm hiểu được bí mật của tấm da thú. Nhưng nếu nó thực sự là động phủ của cổ nhân thì bốn năm có là gì.

- Nghĩ tới tên ngu ngốc đó ta vẫn buồn cười. Hắn nghĩ chúng ta thực sự giúp hắn sao. Bọn tu sĩ luôn cho là mình cao cao tại thượng, trong mắt chúng thì chúng ta là kiến hôi. Không ngờ kiến hôi lại giết được thần tiên.

- Thôi đi ngủ đi. Ngày mai còn phải tìm kiếm bảo tàng nữa.

Tiếng nói chuyện nhỏ dần rồi tắt hẳn. Không lâu sau hai tiếng ngáy vang lên đồng nghĩa bọn chúng đã chìm vào giấc ngủ.

“Thì ra là hai tên đạo tặc.” Vũ Tôn thầm nhủ. Theo như câu chuyện của chúng thì hai tên này cướp được một tấm bản đồ từ một tu sĩ nào đó. Mất bốn năm chúng mới giải mã được tấm bản đồ.

“Vậy thì tạm hoãn tìm kiếm Cửu tí ma chu, ngày mai đi theo hai tên này xem thế nào.” Vũ Tôn quyết định. Nếu là đồ trong sạch thì hắn cũng không muốn xen vào, nhưng là đồ do trộm cướp mà có thì khác, hắn rất hứng thú.

Cho dù hắn không thiếu đan dược, vũ kĩ nhưng hắn muốn thử cảm giác nhặt được bảo tàng trong động phủ là như thế nào. Đương nhiên là trong trường hợp nếu nó thực sự tồn tại.

Không thiếu người nhặt được tàng bảo đồ, nhưng khi tìm đến nơi thì chẳng có gì.

Mọi sự phải tùy vào phúc duyên, không phải ai cũng may mắn.

Theo suy đoán của Vũ Tôn, hai tên kia tu vi có lẽ không cao lắm nên mới tự nhận là phàm nhân. Tu sĩ cho dù chỉ là Hậu Thiên bị thương cũng không phải phàm nhân có thể nhúng chàm. Cho dù bọn chúng có đạt được đan dược, tâm pháp nhưng không có ai chỉ dạy, hơn nữa phải xem ngộ tính, thể chất nữa nên quá lắm hắn nghĩ bọn chúng tu vi chỉ là Hậu Thiên, thậm chí là Luyện khí.

Tu vi như vậy Vũ Tôn hoàn toàn không để vào mắt.

Cho nên hắn khoanh chân tiến vào trạng thái tu luyện chờ đợi. Nhưng hắn không tin hai tên kia rời đi vào lúc mặt trời lên cao.

Đúng như hắn nghĩ, mới năm giờ sáng từ phòng kế bên vang lên tiếng lạch cạch. Vũ Tôn mở bừng hai mắt, nhìn qua cửa sổ thấy hai kẻ bọn chúng trèo qua cửa sổ rời đi. Vừa đi chúng thỉnh thoảng ngoái lại nhìn xem có ai không dù trời còn tương đối tối tăm.

Đợi cho bọn chúng đi được một quãng hắn cũng tung người bám theo.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio