Vũ Tôn

chương 177: chương 176: sóng gió nổi lên.

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Võ Hoàng mới thực sự là chúa tể của phiến Thiên Địa này.

Lăng không phi hành, dời non lấp biển. Không gì Võ Hoàng không làm được. Chẳng lẽ suốt mấy ngàn năm im lặng, Tiềm Long Đại Lục đã có thể phá Đế thành Hoàng chăng ?

Không thể nói những lời của Tinh Không Hoàng dụ hoặc cực lớn. Đối với người không biết thì thôi, nhưng mà các cường giả Võ Đế lại là một liều thuốc kích thích rất mạnh.

Vốn dĩ bọn họ luôn nghĩ đột phá Đế cấp đã là cực hạn bản thân, suốt đời chỉ dừng ở một bước này nhưng cơ hội tấn thăng Võ Hoàng, rời khỏi Tiềm Long Đại Lục lại đột nhiên mở ra trước mắt.

Chuyện liên quan đến sinh tử, ai có thể không quan tâm.

Nếu đột phá Võ Hoàng, tuyệt đối rạng rỡ tổ tông, là sự tình còn gì quang vinh hơn.

Vì vậy ngay lập tức không ít người trực tiếp hiện thân, ra lệnh cho các đệ tử tìm kiếm tung tích của Xích Huyết Hoàng.

Bất kể thế nào, chỉ cần có thể thành Hoàng thì lời nói của Tinh Không Hoàng đúng hay sai không còn là vấn đề nữa.

Nhưng cũng không ít kẻ không có vọng động. Suy nghĩ cẩn thận sẽ thấy chuyện này có chút gì đó bất bình thường.

Vì một Võ Hoàng mà khiến tám người trực tiếp xuất trận, có thể thấy tên Xích Huyết Hoàng kia mạnh đến mức nào. Ngay cả trên Thượng giới còn bất lực trong việc bắt giữ hắn, liệu tới Hạ giới như Tiềm Long Đại Lục này có thể thay đổi được chăng?

Bọn họ sợ, nếu chỉ một sơ sẩy sẽ bỏ lại tính mạng của mình, còn kéo theo cả môn phái gây dựng hàng ngàn năm. Vì thế cứ tiếp tục chờ đợi sau đó sẽ tính sau.

- Chúng ta chia ra, bốn người Nhất Phong, Phương Đạt, Ma Ha, Thái Sơn lần lượt tới từng môn phái ở Bắc Vực, Nam Vực, Tây Vực, Đông Vực yêu cầu bọn chúng tìm kiếm thông tin. Ta cùng Huyền Thiên, Kỉ Lam, Hắc Vương sẽ tới Trung Châu. Nếu có tin tức gì ngay lập tức dùng truyền tin phù báo cho mọi người. Tuyệt đối không được chủ quan, bởi ngoài Xích Huyết Hoàng còn có ít nhất một Võ Hoàng khác.

Tinh Không Hoàng phân phối nhân lực.

- Không có cách nào khác sao? Chờ đợi tìm được hắn biết tới bao giờ?

Kỉ Lam cau mày có chút khó chịu.

- Hừ, hắn hoàn toàn không còn một chút tăm hơi vậy tìm ở đâu ra. Nếu hắn không có Xích Huyết kiếm thì còn có thể, nhưng các ngươi không biết sự thần kì của Xích Huyết kiếm nên mới suy nghĩ dễ dàng như vậy. Ta khẳng định nếu hắn không chủ động ra mặt thì cả đời các ngươi đừng mong tìm được hắn.

Tinh Không Hoàng nhìn sáu người mỉa mai. Hắn thừa biết nếu Xích Huyết Hoàng trốn bên trong tiểu thế giới Xích Huyết châu thì đừng bao giờ hi vọng có thể tìm được hắn.

- Vậy nếu quá mười ngày không có tin tức của hắn thì sao? Chẳng nhẽ chúng ta phải ở nơi cằn cỗi này chờ đợi?

- Không không không. Ta khẳng định sẽ có cách lôi hắn ra bằng được.

- Vậy tốt. Nếu tới ngày đó ngươi không làm được đừng trách chúng ta trở mặt. Đi.

Phương Đạt là người đầu tiên xuất phát, vị trí là Bắc Vực.

Lần lượt những người khác cũng chia nhau ra. Mỗi người một hướng. Riêng Tinh Không Hoàng cùng ba người khác nhắm tới Trung Châu biến mất.

Ngay sau đó không lâu, lần lượt các siêu cấp môn phái của tứ vực đều được một người bí ẩn ghé thăm.

Ngang nhiên như chỗ không nhà, lăng không mà tiến vào. Nhưng không một ai dám đứng ra ngăn cản mà chỉ khiếp hãi run cầm cập quì xuống.

Thậm chí ngay đến Lão tổ tông của bọn họ còn cực kì cung kính cúi người, thở cũng không dám thở mạnh. Người nọ nói một không dám trả lời câu thứ hai.

Không nói thì ai cũng biết đây là một trong tám người mới “ hạ giới ” . Chỉ sợ làm sai một việc sẽ bị giết ngay lập tức.

Tất cả đều chỉ có chung một mục đích, đó là phân tán toàn bộ nhân lực môn phái tìm kiếm tung tích Xích Huyết Hoàng.

Trong góc của một quán trà nhỏ ở một tiểu quốc, Vũ Tôn đang ung dung ngồi nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Xung quanh hắn đã đông nghịt người. Đây là tình trạng chung khắp nơi trên Tiềm Long Đại Lục kể từ lúc Tinh Không Hoàng xuất hiện. Mọi người đem đủ mọi chuyện ra bàn tán.

Xích Huyết Hoàng trong miệng bọn họ biến thành một tên Tặc tử đáng chết ngàn vạn lần. Từ nguyên bản lời nói của Tinh Không Hoàng đã cực kì sai lệch giờ lại càng lệch hơn. Ông ta trở thành kẻ không ai có thể nhìn nổi. Thậm chí người ta còn miêu tả Xích Huyết Hoàng tóc tai rũ rượi nữ không ra nữ, nam không ra nam, đôi tai dài, nhọn như tai dơi, hàm răng lồi ra ngoài, hai răng nanh hai bên dữ tợn. Khắp người sặc mùi son phấn, tay chân một bên ẻo lả như đàn bà, bên còn lại lông rậm rạp như đàn ông. Chỉ cần thấy ai, cả trai lẫn gái, già hay trẻ là bắt hết sau đó cưỡng hiếp họ rồi xẻo từng bộ phận của nạn nhân ăn.

Vũ Tôn im lặng lắng nghe, nhưng mà càng về sau hắn gần như nhịn không nổi chút nữa phun ra ngụm nước trong miệng.

Theo như miêu tả của mọi người, hắn tự phác thảo nên một con “ quái vật ” không ra cái dạng gì. Trong đầu hắn thầm nghĩ có thể nào đây là hình dáng trước kia của Xích Huyết thúc sao. Nếu vậy thì quả thật đáng sợ ghê. Huyền Thiên Hậu bỏ Xích Huyết thúc cũng không phải là không có lí do chính đáng.

- Lúc nào phải vẽ thành hình dạng thật rồi đưa cho Xích Huyết thúc xem mới được. Chắc thúc ấy sẽ tưởng niệm về hình dáng quá khứ nhiều lắm.

Nhịn không được hắn buột miệng cất tiếng cười lớn. Nghĩ tới cảnh Xích Huyết Hoàng nam nữ bất cần, ôm vào hết mà hắn càng nhịn càng không được.

Lập tức mọi ánh mắt đổ dồn vào Vũ Tôn.

Hắn mặc kệ, cứ ôm bụng cười không ngớt.

- Tiểu tử câm miệng. Nơi này không phải chỗ cho ngươi náo loạn. Nhanh cút nếu không ta đánh cho gãy răng.

Một tên đại hán đang mải nói liên hồi bị Vũ Tôn phá đứt mạch tức giận mắng.

Vũ Tôn vẫn mặc kệ, không quản hắn nói gì. Ta cười cứ cười cho đã.

- Khốn kiếp, dám không nghe lời Mã Đại Ngưu này.

Tên đại hán kia tức giận đứng dậy, bừng bừng sát khí tiến tới chỗ Vũ Tôn.

- Thôi xong rồi. Tên ngốc kia tại sao lại dây vào thằng quái vật Mã Đại Ngưu làm cái gì cơ chứ?

- Đúng là tiếng cười gây nghiệt. Trông không đến nỗi nào, chắc cũng là con nhà có thế lực vậy mà lại đụng trúng tên Mã Đại Ngưu.

- Tên Trâu điên đó không sợ trời, không sợ đất. Dù có thế lực thế nào hắn đã ngứa mắt thì không thể sống được. Cơ mà cũng tại tên ngu ngốc kia Mã Đại Ngưu đã quát một lần vẫn cố tình không sợ.

- Ai … Hi vọng đừng có án mạng.

- …

- Tiểu tử, ngươi cười cái gì. Có phải ngươi không coi Mã Đại Ngưu ta ra gì?

- Ha ha ha, cười chết mất.

Đáp lại lời hắn, Vũ Tôn vẫn ôm bụng không ngừng.

- Rầm.

Mã Đại Ngưu tức giận vỗ mạnh vào mặt bàn của Vũ Tôn. Chiếc bàn ngay lập tức vỡ tung tóe, chỉ còn đúng một góc Vũ Tôn đang đặt tay lên vẫn nguyên vẹn.

Trong mắt nhiều người thì Vũ Tôn sắp chịu hậu quả nghiêm trọng, nhưng mà đối với một số người cao minh thì khác. Ngay khi thấy chiếc bàn vỡ nát họ đã có kết luận của mình.

- Lần này Mã Đại Ngưu ăn thiệt thòi lớn rồi.

Vũ Tôn đang ôm bụng đột nhiên khó chịu ngẩng đầu lên nhìn Mã Đại Ngưu.

- Quì xuống dập đầu ta tha cho cẩu mạng của ngươi.

- Ngươi nói gì? Ngươi nhắc lại ta xem.

Mã Đại Ngưu tức giận nhìn Vũ Tôn gầm lên.

- Quì xuống dập đầu ta tha cho cẩu mạng của ngươi. Ta sự nhẫn nhịn có hạn.

Cả căn phòng sôi trào. Nhiều người ngoáy ngoáy lỗ tai không dám tin vào tai mình nữa.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio