Vũ Tôn

chương 98: chương 97: chuyện xưa của hồn thiên đế.

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thấm thoắt đã hết một tuần. Đối với học viên, nghỉ ngơi chưa bao giờ là nhàm chán nhưng với Hồn hoàn phân viện thì khác. Trừ Vũ Tôn ra, ai cũng mong nhanh hết những ngày nghỉ để được trực tiếp lắng nghe Hồn Thiên Đế giảng dạy.

Suốt mấy ngày nghỉ, không tên tân sinh nào nghỉ ngơi trọn vẹn như ở gia tộc trước kia. Đùa chứ, cơ hội không biết đến bao giờ mới có như thế này thì kẻ nào lười biếng cho được? Cho nên bọn chúng tuy không phải tới phòng học nhưng Diễn võ trường lại luôn đông đúc. Một tuần này là thời gian rất tốt để thực sự làm quen với Hồn hoàn của mình. Phối hợp chiến đấu, kĩ sảo được thực hành không ngừng nghỉ. Đây là điều chưa bao giờ có với Hồn hoàn phân viện suốt từ lúc thành lập đến giờ.

Tiếng luận bàn sôi nỗi, tranh cãi gay gắt giữa đám thiếu niên, thiếu nữ nhưng không có tên nào thực sự mất kiểm soát. Dù sao bọn chúng cũng đang tuổi ăn, tuổi chơi và quan trọng hơn là có kẻ nào không ở trong giai đoạn mới lớn. Tuổi trẻ bồng bột, khí thịnh thì khỏi cần nói.

Vũ Tôn cũng không ngoại lệ. Hắn cũng cùng với nhóm bạn thân lâu nay tụ tập tại một phía của Diễn võ trường. Với Hồn hoàn thứ hai, hắn còn chưa thực sự thích nghi và lĩnh hội hết các năng lực của nó.

Còn Bảo Nhi, sau suốt cả ngày bị Cún nhõng nhẽo hỏi dò thì cũng cho mọi người biết Hồn hoàn thứ hai của nàng là gì. Có vẻ nàng rất yêu thích loài Điệp( con Bướm ) nên Hồn hoàn thứ hai vẫn là một con Điệp – Hỏa Liên Điệp. Đây là một loài điệp cực kì hiếm, là biến dị trong họ Điệp, sở hữu Hỏa thuộc tính. Cho nên trong các kĩ năng của Bảo Nhi kèm theo các vệt nhỏ màu vàng chính là thuộc tính hỏa phụ trợ. Chỉ cần đợi qua ba mươi cấp thì nàng có thể thúc dục Hỏa của Hồn hoàn phóng xuất ra ngoài.

Vốn dĩ, Điệp là loài có lực công kích rất yếu, chỉ mạnh mẽ về tinh thần lực. Không biết tại sao Bảo Nhi lại chọn nó làm hai bản mệnh Hồn hoàn của mình. Có lẽ nữ nhân yêu cái đẹp đã đi vào máu, kể cả chuyện liên quan đến thành tựu cả đời cũng không làm họ lo sợ.

Nhưng ngoài tiết lộ thông tin về Hồn hoàn thì Bảo Nhi cũng không nói thêm gì. Mặc cho Cún hỏi nàng lấy ở đâu ra hai viên Hồn hoàn năm trăm năm. Bảo Nhi chỉ khẽ mỉm cười lắc đầu, im như hến. Tuy không biết tại sao nàng lại giết được yêu thú năm trăm năm khi mới chưa tới hai mươi cấp nhưng đó là bí mật của người ta, không có ai cố tình hỏi nhiều như Cún.

Bảo Nhi và Vũ Tôn cũng thử so tài cao thấp. Vũ Tôn kinh ngạc phát hiện Bảo Nhi vậy mà đã tới hai mươi mốt cấp hồn sĩ trong khi hắn chưa thấy tăng trưởng chút nào. Bởi vì lí do Hồn hoàn Bảo Nhi không có uy lực sát thương mạnh mẽ như của Vũ Tôn nên hắn chiến thắng. Thôn phệ vòng xoáy dường như là khắc tinh của vân vụ ảo cảnh, hơn nữa hắc Hồn hoàn cũng loại bỏ tuyệt đối mọi năng lực mị hoặc - ảo cảnh. Chẳng qua hắn biết nhưng lại không tiện vạch trần Bảo Nhi không dùng hết toàn lực chứ hắn tuyệt không đơn giản thắng như vậy.

Từ lời truyền miệng của những tên cùng đội ngũ tìm kiếm Hồn hoàn trong Ma thú sâm lâm, ánh nhìn của nhiều tân sinh với Vũ Tôn đã thay đổi đôi chút. Đã không có kẻ nào đem suy nghĩ áp đặt quá khứ của Vũ Thiếu Dương - Trương Nhược Tích lên đầu hắn nữa. Căn bản vì hắn đang mạnh mẽ nhất của đợt chiêu sinh lần này – ít nhất là tại Hồn hoàn phân viện.

Nguyên nhân phụ vì sự thay đổi theo hướng hết sức tích cực của Hồn hoàn phân viện suốt thời gian qua. Người ta có câu : Gần mực thì đen – gần son thì đỏ mà. Vốn dĩ ban đầu trong số bọn chúng có không ít kẻ tư tâm nhưng bây giờ đã trở nên thành thật hơn trước.

---------

7 giờ sáng, tại phòng học của Hồn hoàn phân viện.

Hai trăm ba mươi cái đầu ngẩng cao, lưng thẳng. Không khí im phăng phắc, khác hẳn sự ồn ào, cười đùa mọi khi. Toàn bộ ánh mắt đều đổ dồn ra ngoài cửa lớn ngóng đợi.

“Lộc cộc, lộc cộc …” Tiếng bước chân khẽ vang lên. Đám học viên run run, nín thở. Thân ảnh Hồn Thiên Đế trong bộ đạo bào vừa vặn, nụ cười hiền hòa từ từ tiến vào. Không thể tin được là hắn mặc dù là Hồn Đế, trải qua vô số tinh phong huyết vũ cũng như sủng nịnh thiên hạ vậy mà nhìn vào đám con nít này lại khiến hắn run run, xúc động.

Cố gắng áp chế sự xúc động xuống, Hồn Thiên Đế nhẹ nhàng tiến đến vị trí của Đạo sư. Cảm giác ấm áp kì lạ mà đã lâu lắm rồi hắn không được trải qua. Hít một hơi thật sâu, hắn gật đầu:

“Các học viên khỏe.”

“Đại Trưởng Lão ngài mạnh khỏe.” Hai trăm ba mươi cái miệng đồng thanh cất tiếng. Nhiều người cứ ngỡ là mơ, bấu móng tay vào lòng bàn tay để cảm giác đau chứng minh rằng đây là thật.

Hồn Thiên Đế trong lòng bọn chúng đã là Thần, thậm chí còn hơn Thần. Không có ai không đem hắn là tấm gương sáng để nhắc nhở bản thân mình tiến lên.

“Mọi người ngồi xuống đi.” Nói đoạn hắn cũng nhẹ nhàng ngồi xuống.

Quay mặt nhìn một lượt đám học viên, thêm một giây chú ý kĩ hơn tới Vũ Tôn nhưng thấy hắn lạnh lùng không buồn ngó ngàng Hồn Thiên Đế mới cất giọng. Giọng hắn ồm ồm nhưng ấm áp, vang lên khắp căn phòng tĩnh lặng.

“Ta sẽ dành cho mọi người ba ngày. Trong ba ngày này ta sẽ cố gắng dành hết những gì có thể để các ngươi có nền tảng vững chắc nhất. Nhưng trước hết các ngươi có muốn nghe chuyện xưa không?”

“Có.” Tiếng trả lời không cần suy nghĩ vang lên.

“Vậy ta sẽ kể cho mọi người nghe nhé. Cách đây hơn bốn trăm sáu mươi năm, có một tên nhóc sinh ra trong một gia tộc mạnh mẽ. Tên nhóc ấy từ bé không hề ham mê tu luyện Vũ kĩ hay Ma pháp gì cả mà chỉ thích nghiên cứu lịch sử, tìm tòi những gì thuộc về quá khứ xa xôi.

Mặc dù hắn có thể chất cũng không tệ, nhiều người nói nếu hắn chuyên tâm tu luyện sẽ có thể hùng bá một phương nhưng tiếc thay không ai làm cho hắn thay đổi được bản tính. Phụ mẫu hắn giận dữ muốn từ bỏ hắn, gia tộc thấy uổng phí thể chất nên cũng muốn từ bỏ hắn luôn. Nhưng không ai biết rằng không phải là hắn không muốn tu luyện, mà là hắn muốn đi theo con đường của mình.

Từ trong kho tàng sách đồ sộ của gia tộc, hắn biết được ngoài tu luyện VŨ KĨ cùng MA PHÁP thì còn có thể tu luyện Hồn hoàn. Hồn hoàn là hai từ mà lúc ấy gia tộc hắn không ai biết là gì. Hắn đọc được những điển tích, những ghi chép dang dở về một người tên là Xích Huyết Hoàng. Chính vị tiền bối đó đã khiến hắn như điên cuồng.

Một ngày nọ, khi hắn mười lăm tuổi tam phái nhất viện mở ra chiêu sinh theo thời gian năm năm một lần. Mọi người trong gia tộc hắn ép buộc nếu hắn không tiến vào một trong bốn thế lực ấy thì sẽ xem như hắn không phải thành viên gia tộc nữa. Vì không muốn làm nghịch tử, hắn quyết định vâng lời phụ mẫu.

Tam phái thì hắn thừa khả năng gia nhập, nhưng mà nếu vào đó thì hắn xem như bị trói buộc hoàn toàn tương lai mình. Vì thế, hắn lựa chọn tiến vào “nhất viện”. Hơn nữa, quan trọng hơn là tam phái kia không có ai chỉ dạy hắn về Hồn hoàn mà chỉ nhất viện mới có. Lấy thể chất của hắn, hắn dễ dàng được tiến vào “nhất viện” . Nhưng khi tiến hành lựa chọn phân viện thì hắn khiến tất cả - từ Đạo sư đến học viên ngỡ ngàng : Hắn, một mình một ngựa đăng kí vào Hồn hoàn phân viện.”

Nói đến đây, Hồn Thiên Đế ngừng lại. Không khí trong phòng vẫn cực độ im lặng. Mấy trăm ánh mắt chăm chú nhìn hắn. Tiếng thở đều của học viên vang lên nhịp nhàng. Mỉm cười, hắn tiếp tục câu chuyện.

“Không ai không ngăn cản hắn, thậm chí có mấy vị Trưởng Lão của hai ban kia còn đe dọa ép hắn vào phân viện khác. Nhưng hắn vẫn gan lì chống đối. Cuối cùng hắn cũng được thỏa nguyện.

Ngày đầu tiên hắn đặt chân tới khu vực của Hồn hoàn phân viện, Đạo sư của hắn, lúc đó chỉ có một vị duy nhất. Người là một Hồn sĩ ba mươi lăm cấp mà thôi. Toàn bộ khu vực của Hồn hoàn phân viện chỉ rải rác không tới mười người, đó là cả Đạo sư lẫn học viên suốt bao nhiêu năm trước. Nhưng điều đó không làm hắn nản lòng.

Dựa vào nghị lực của bản thân, dựa vào những tài liệu quý giá mà Hồn hoàn phân viện còn giữ được về Hồn hoàn sư, hắn dùng tốc độ kinh khủng mạnh mẽ lên. Thậm chí, trong mọi kì đại tái của ngoại viện, nội viện hắn đều mạnh mẽ chiến thắng tất cả những ai cản đường hắn.

Nhưng để đạt được những điều đó, hắn đã phải trả giá đắt. Gia tộc cùng phụ mẫu hắn đã từ bỏ, không nhận hắn nữa ngay khi nghe tin hắn tham gia Hồn hoàn phân viện. Mặc cho sau này hắn đạt được quán quân ngoại môn, rồi đến nội môn lẫn chân truyền …

Nhiều đêm hắn thấy cô đơn, có lỗi với phụ mẫu vô cùng nhưng hắn không có cơ hội nữa. Gia tộc hắn vì đắc tội một gia tộc khác mạnh mẽ hơn nhiều đã bị người ta đồ diệt. Phụ mẫu hắn cũng chết thảm trong tay gia tộc kia.

Ta rất cảm ơn ba vị đạo hữu:

๖ۣۜKhai£๖ۣۜThiên

Noname92

Koikut3no1

3 vị đạo hữu đã dành tặng nguyệt phiếu đề cử. Chúc các đạo hữu luôn may mắn trong cuộc sống nhé .

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio