Nguồn: .
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực.
Biên dịch: Tiêu Dao.
…
Đại học Thiên Bắc, cơ sở .
Đay là một tinh cầu không lớn hơn Trái Đất bao nhiêu, linh khí thiên địa ở chỗ này, dưới sự gia trì của cao nhân tiền bối đã có thể sánh ngang với linh khí thiên địa ở tinh cầu cấp ba. Cho nên, gọi nó là một tinh cầu cấp ba cũng không quá đáng, chỉ là diện tích có chút nhỏ.
Phi thuyền Thương Long chậm rãi đáp xuống một sân rộng lớn.
Sau khi đám người Vương Hạo đi ra ngoài thì không nhịn được kêu lên. Bởi vì trước mặt bọn họ là một thành phố vô cùng hiện đại hóa, hoàn toàn không có một chút dáng vẻ của một trường học.
– Thành phố này gọi là thành phố số , cơ sở nằm ngay tại trung tâm thành phố, trong đó có triệu học sinh cư trú. Mà trên tinh cầu này, ngoại trừ thành phố số , thì những địa phương khác đều được bao phủ bởi rừng rậm, sa mạc… Trong đó có đủ các loại yêu thú, là nơi rèn luyện cho học sinh…
Hiệu trưởng Chung Ly giải thích đơn giản mấy câu, sau đó rời đi. Ông cũng vừa mới tới nhậm chức, có một vài chuyện cũng chưa có hiểu rõ.
– Ta và Vi Vi đi trước.
Nhạc Huyên nắm bàn tay nhỏ bé của Hạ Vi Vi, ngồi lên một chiếc xe vô cùng sang chảnh, chạy vào trong thành phố.
– Tại sao lại có người tới đón các nàng ấy?
Vương Hạo có chút khó hiểu. Chẳng lẽ hai cô gái này mới lên đại học đã bắt đầu hư hỏng, bây giờ mới là ngày đầu tiên tới đây đã được bao dưỡng?
– Lão đại, em hỏi thăm được chỗ ở mà trường học sắp xếp cho chúng ta ở chỗ nào rồi.
Trần Diệu muốn nói lại thôi,
– Chỉ là chỗ này có chút không xứng với lão đại…
– Sao vậy? Trường học sắp xếp chỗ ở cho chúng ta rất kém sao?
Vương Hạo tò mò hỏi.
– Mười người một phòng, hai mươi mét vuông, không có phòng vệ sinh riêng…
Trần Diệu nhỏ giọng nói:
– Hơn nữa, mỗi tháng còn phải đóng triệu tiền thuê phòng.
– Đậu xanh, cướp cũng không nên trắng trợn như vậy chứ!
Tiền Vạn Dương kêu lên một tiếng.
– Không có phòng hạng sang sao?
Vương Hạo hỏi. Bảo hắn ở chung với mười tên đàn ông thối, còn không có phòng vệ sinh riêng, không bằng giết hắn còn hơn.
– Có…
Trần Diệu gật đầu một cái,
– Bên kia có biệt thự cho thuê, diện tích năm trăm mét vuông, bên trong trang bị đầy đủ quản lý trí năng, tiền thuê phòng mỗi tháng là tỷ.
– Má của ta ơi!
Tiền Vạn Dương trợn mắt hốc mồm. tỷ mới chỉ là tiền thuê phòng một tháng, giá này cũng quá “hắc” rồi!
– Không có cách nào khác, nơi này là tinh cầu cấp ba, giá phòng so với tinh cầu cấp một chúng ta đắt hơn mấy ngàn lần. Hơn nữa cả cái tinh cầu, chỉ có một thành phố này, cho nên giá phòng đắt cỡ nào, ngươi hoàn toàn có thể tưởng tượng ra.
Trần Diệu bất đắc dĩ nói.
– Đi thôi, trên người ta vừa vặn còn có tỷ, mỗi người các ngươi đưa thêm triệu, chúng ta đi thuê phòng ở trước.
Vương Hạo lên một chiếc xe chở hàng, kéo cơ giáp cự lang cấp ba phía sau.
– Cảm ơn, lão đại!
Hai người bị cảm động lệ rơi đầy mặt, lão đại này quả nhiên không có nhận sai mà.
Vương Hạo phủi hai người một cái. Hắn cũng chỉ nói một câu, hai người này còn thuận gậy leo lên, một chút giác ngộ làm tiểu đệ cũng không có, sớm muộn gì cũng bán bọn họ lấy tiền thuê phòng.
…
Khi ba người Vương Hạo tới được chỗ thuê phòng, nơi này đã đầy ắp người, hoàn toàn không thể chen vào.
– Không thể nào!
Vương Hạo xoa trán. Nếu cứ theo cái đà này, tối này bọn họ chỉ có thể lưu lạc đầu đường.
– Trần Diệu, ngươi đi làm thủ tục, Tiền Vạn Dương và ta đi ra kéo cừu hận.
Vương Hạo nhảy xuống khỏi xe hàng, trèo lên cơ giáp cự lang.
– Kéo cừu hận?
Khóe miệng Tiền Vạn Dương giật giật. Bọn họ mới tới đại học ngày đầu tiên mà, không cần phải gây ra động tĩnh lớn như vậy chứ!
– Anh em, cực khổ rồi!
Trần Diệu không nhịn được bật cười, sau đó nhanh chóng xuống xe, chuẩn bị đi làm thủ tục thuê phòng.
Tiền Vạn Dương thở dài, hắn biết bản thân muốn đi theo Vương Hạo lăn lộn, thì nhất định phải đi con đường làm địch với toàn bộ thế giới.
– Đm, các ngươi mù cmn mắt hả! Không thấy lão đại ta tới sao, còn không mau nhường đường.
Tiền Vạn Dương xuống xe, bắt đầu chửi loạn lên với đám người trước mặt.
Vừa dứt lời, toàn trường lập tức bùng nổ.
– Mẹ mày, mày là ai?
– Một tên Võ Sư cấp bốn cũng dám phách lối trước mặt chúng tao. Mày là ngại sống đủ rồi phải không?
– Gọi lão đại của mày ra đây, ông đây sẽ dạy hắn làm người như thế nào.
– Nhìn bộ dạng thì chỉ là người của tinh cầu cấp một, thật là một thằng nhà quê chưa thấy việc đời.
…
Tạch tạch tạch…
Đột nhiên, tiếng súng máy vang lên, từng viên đạn mang theo kình khí kinh khủng bắn phá về phía mặt đất trước mặt mọi người, khiến cho mọi người đều giật mình, vội vàng phòng bị nhìn về phía cơ giáp cự lang trên xe tải phía trước.
– Ai muốn dạy ông đây làm người hả? Đứng ra cho ông!
Vương Hạo mở nắp cơ giáp cự lang ra, mặt đầy phách lối nhìn về phía đám đông.
– Võ Sư cấp hai?
Mọi người cũng ngây dại tại chỗ. Có lầm không vậy? Loại tu vi của người này sao có thể lái được cơ giáp cự lang cấp ba chứ? Chẳng lẽ là dùng trí não khống chế sao?
Trần Diệu thừa dịp mọi người ngẩn ra, nhanh chóng chui vào, bắt đầu làm thủ tục thuê phòng ở.
– Tất cả nhường đường ra cho ông. Ai dám cmn mắt mù thì so tài với ông đây một chút. Ông bắn hắn thành tổ ong vò vẽ luôn.
Vương Hạo truyền tinh thần lực vào, súng máy Gatling ở hai vai nhắm thẳng về phía đám đông.
– Đậu xanh, quá lớn cmn lối rồi, tưởng có cơ giáp cấp ba là có thể vô địch thiên hạ à!
– Hôm nay ông đây nhất định phải dạy dỗ tên khốn khiếp này thật tốt. Để cho hắn biết thế nào gọi là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân.
– Mới vừa vào học đã gặp phải loại cực phẩm này, thật là thú vị. Đừng ai giành với ta.
…
Vương Hạo bĩu môi, hai con mắt mở lớn, súng máy Gatling phát ra âm thanh lộc cộc, từng viên đạn nhanh chóng bắn tới phía trước.
– Á đù, tên này dám nổ súng thật!
Mọi người hoảng sợ, vội vàng né tránh.
May mà tinh thần lực của Vương Hạo còn chưa phải là quá mạnh mẽ, nên chưa khống chế được hoàn toàn chiếc cơ giáp cự lang cấp ba này. Nếu không tốc độ đạn bắn ra sẽ còn nhanh hơn, mấy người này ngay cả cơ hội trốn cũng không có đâu.
– Có hacker ở đây không, lập tức xâm nhập cơ giáp của tên này, xem hắn còn phách lối thế nào nữa.
Một học sinh lớn tiếng kêu lên.
– Chung quanh hoàn toàn không có tín hiệu của trí não, điều này chứng tỏ, người này đang dùng tinh thần lực khống chế cơ giáp, không có sử dụng trí não hỗ trợ.
Một bạn học nam đeo mắt kính mang vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi kêu lên.
– Cái gì? Ngươi nói người này dùng tinh thần lực khống chế cơ giáp? Còn là cơ giáp hình thú cấp ba? Ngươi có nhìn lầm hay không vậy?
Mọi người ồn ào.
Bạn học nam mang mắt kính yên lặng lấy ra chứng chỉ hacker cấp bốn của mình ra.
– Ta là hacker cấp bốn, cho dù là cơ giáp cấp bốn ta cũng có thể xâm nhập. Ngươi nói cơ giáp cấp ba ta có thể xâm nhập hay không?
Sắc mặt mọi người lập tức nghiêm túc hẳn lên. Mặc dù chuyện dùng tu vi Võ Sư cấp hai lái cơ giáp hình thú cấp ba làm cho mọi người không thể tin nổi, nhưng sự thật đặt ở trước mắt, bọn họ không muốn tin cũng không được.
Tiền Vạn Dương thấy vậy, lập tức nhảy ra, ầm ĩ nói:
– Còn không nghe thấy lão đại ta nói gì sao? Nhanh cút sang một bên.
Cút em gái ngươi á!
Sắc mặt mọi người xanh mét. Tên khốn này thật đúng là cho rằng lái được cơ giáp cấp ba là vô địch thiên hạ rồi sao!
Phải biết, người ở chỗ này, ít nhất cũng hơn người, hơn nữa tu vi thấp nhất cũng là Võ Sư cấp bốn, cao hơn Vương Hạo hai cấp. Thử hỏi dưới tình huống như vậy, bọn họ thật sự tránh sang một bên, thì sau này còn có thể lăn lộn tại cơ sở này nữa hay không chứ?
Huống chi hôm nay còn là ngày đầu tiên tựu trường, sao có thể yếu thế?