Vũ Trụ Huyền Kỳ

chương 112: sao không để lại cho ta cục nào?

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Ha ha...giờ thì ngoan ngoãn nằm ở đây nhé!".

Trần Phàm mỉm cười nói, bàn tay khẽ ấn nhẹ một cái vào huyệt dưới nách của Vân Nham Thạch Giáp Ngưu, con trâu lập tức phủ phục như một mãnh thú bị thuần thú sư điều trị, cặp mắt lim dim mơ màng rồi dần dần khép lại, chỉ sau vài cái hô hấp đã phát ra tiếng ngáy ồm ồm như sấm.

Thuần phục xong linh thú, Trần Phàm phủi tay bắt đầu đi vòng ra phía sau nơi này, một mùi quái dị lập tức xộc vào mũi, chỉ thấy phía trước lổn nhổn những đống linh phấn to quá thân người, màu đen xám, cái mùi quái dị ban nãy cũng được xuất phát ra từ đây.

"Đây chính là linh phấn sao?".

Lần đầu tiên được trông thấy thứ này, Trần Phàm không khỏi hiếu kỳ đánh giá, nói là phân nhưng thực tế cái mùi lại không có giống như trong hắn tưởng tượng, chỉ hăng hắc giống như mùi bã thuốc mà thôi, đùng là linh thú có khác, phân thải ra cũng không giống bình thường.

Lắc đầu một cái, Trần Phàm cánh tay vung lên, đem tất cả số linh phấn ở đây thu vào trong túi, tiếp theo chỉ cần tới Linh Trang Phong bàn giao cái đống này lại cho họ, như vậy là xong.

Ai mà ngờ được một cái nhiệm vụ khó khăn như thế lại được Trần Phàm hoàn thành quá mức nhanh gọn, nếu là người khác có lẽ phải chờ cho linh thú ngủ say mới dám tiến vào trong chuồng của nó dọn dẹp, nhưng có trời mới biết nó sẽ tỉnh dậy khi nào, thường phải mất tới hai ba ngày, mà Trần Phàm nhìn sắc trời giờ mới chỉ chạng vạng buổi chiều a, giờ mới thấy lợi ích của cuốn sách kia như thế nào, linh thú từ xưa tới nay vô cùng bí ẩn, những tri thư viết về chủng tộc của chúng cũng là cực kỳ hiếm hoi, hơn nữa còn không được đầy đủ, cho nên có thể nói cuốn Đại Cương Sơ Cấp Linh Thú của hắn xét về một khía cạnh nào đó là một cuốn tri thư vô giá.

"Giờ cũng đến lúc nên đi gặp gã quản lý kia rồi".

Trần Phàm khóe miệng dương lên, nếu theo trong suy đoán của gã đó thì hẳn là sẽ nghĩ giờ này mình đang khốn khổ trong chuồng của Vân Nham Thạch Giáp Ngưu đây mà, ta muốn xem xem biểu hiện của ngươi sẽ thất vọng ra sao.

Một lát sau, Trần Phàm đã trở lại chỗ gần khu rừng ban nãy, không thấy gã quản lý đâu cả, cũng dễ hiểu, ai mà ngờ được hắn mới đó đã hoàn thành xong nhiệm vụ.

Trần Phàm trái lại phải nhìn một cái, đột nhiên chân khí vận chuyển, hắn hít một hơi thật dài lấy đà, miệng hét lớn:

"Quản lý, ta đã làm xong nhiệm vụ rồi đây!".

m thanh vang vọng khắp Linh Uyển Phong, vì Trần Phàm là cố ý dùng chân khí thúc dục, chấn cho vô số đệ tử gần đó không khỏi giật nảy mình, có tên thực lực thấp còn đầu óc choáng váng, xém chút phun ra một ngụm máu.

"Mẹ kiếp tên điên, làm xong thì làm xong, việc gì hét toáng lên như vậy".

"Hắn không biết Lục trưởng lão tính tình không tốt lắm hay sao, này là cố ý kiếm chuyện à?

"Nhìn trang phục gia hỏa đó mới chỉ là ký danh đệ tử, làm sao lại có thực lực khủng bố như vậy?".

"Mặc xác hắn đi, để cho Lục trưởng lão ra hắn sẽ biết mình vừa dại dột tới mức nào".

Đám đệ tử gần đó xì xào bàn tán, mặc dù rất là bực mình vì hành động khi nãy của Trần Phàm, nhưng lại không có tên nào dám to tiếng chửi rủa cả, chỉ có thể âm thầm mà thôi, dù sao tiếng hét vừa nãy đã đủ chứng minh gia hỏa này là kẻ không tiện dây vào.

"To gan!".

Gã quản lý mà Trần Phàm đã gặp lúc trước gọi là Lục trưởng lão, hắn đang đứng ở một nơi đốc thúc mấy tên đệ tử làm việc, dù ở cách xa nhưng âm thanh của Trần Phàm vẫn len lỏi đến chỗ hắn, đương nhiên Lục trưởng lão không nhận ra đây là tên đệ tử mới vừa rồi đã nhận nhiệm vụ dọn chuồng linh thú, bởi vì hắn đâu có để Trần Phàm vào trong mắt đâu, giờ phút này đột nhiên nghe thấy âm thanh chói tai kia đang gọi mình, Lục trưởng lão không khỏi giận tím mặt, hắn đường đường là một trưởng lão ngoại môn, bị phân đến Linh Uyển Phong làm quản lý đã là sự ủy khuất không nhỏ rồi, bình thường chỉ có hắn mới dám quát tháo các tân sinh khác, không nghĩ tới hôm nay lại có kẻ chán sống dám to tiếng quát mình.

Lục trưởng lão nét mặt hầm hầm lăng không vọt tới, ánh mắt sắc bén liên tục đảo xung quanh, muốn xem tên không biết trời cao đất dày nào dám lớn tiếng như vậy, ở đây cao nhất chỉ có đệ tử ngoại môn mà thôi, hắn có thể không tiếc một chưởng phách xuống đập bẹp, ai bảo ngươi dám bất kính với ta.

Nhưng ngay khi ánh mắt quét tới thân ảnh của Trần Phàm, đôi con ngươi của Lục trưởng lão không khỏi co rụt lại.

"Tiểu tử này...sao nó có thể ở đây?".

Sắc mặt của Lục trưởng lão liên tục biến hóa, hiển nhiên không nghĩ tới Trần Phàm nhanh như thế đã hoàn thành xong nhiệm vụ, lẽ nào tiểu tử này khí vận tốt đến vậy sao, vừa vào đến chuồng của Vân Nham Thạch Giáp Ngưu đã gặp đúng lúc nó ngủ, không thể nào, con trâu đó mấy ngày hôm nay không hiểu ăn uống thế nào cứ liên tục giở chứng, có thể nói là một trong những linh thú hung tợn nhất nơi này, Lục trưởng lão được sự chỉ thị của nhị hoàng tử Thiên Uy đế quốc, nói phải chú ý tới một kẻ tên là Trần Phàm, nếu có thể cứ cho tiểu tử đó nếm mùi cực khổ, nhưng mà nhìn bộ dáng ung dung bình thản kia, Lục trưởng lão không nhìn ra được tiểu tử này có gặp chút khó khăn nào cả.

"Hừ! Ai cho ngươi lá gan dám lớn tiếng với ta?".

Lục trưởng lão bước đến chỗ Trần Phàm đang đứng, ý lực của cao thủ ngưng dịch cuồn cuộn tuôn ra, khí thế tựa như thái sơn áp đỉnh ầm ầm giáng xuống, không chút nương tay, nếu là người khác chắc chắn sẽ bị ý lực đáng sợ này biến thành si ngốc, so với tàn phế cũng chẳng khác biệt gì.

Lục trưởng lão muốn cho đối phương biết cái giá phải phải trả khi bất kính với hắn là như thế nào.

Đáng tiếc, Lục trưởng lão đã hoàn toàn tính sai, Trần Phàm vốn dĩ đâu phải là một kẻ bình thường, chỉ thấy hắn nhếch mép cười nhạt một cái, vẫn đứng đó phong khinh vân đạm nhìn vị trưởng lão này, ý lực khủng bố của đối phương phủ xuống giống như đá chìm đáy biển, không hề mảy may làm gì được hắn, trái lại, Trần Phàm còn cảm giác được vong ngã chủng trong đầu mình hình như đã mạnh hơn một chút, liệu có nên nói lời cảm ơn với gã quản lý này không đây.

"Hả?".

Lục trưởng lão khuôn mặt giống như bị hắt cho một gáo nước lạnh, làm sao có thể? Tiểu tử kia vậy mà không hề hấn gì, đã thế lại còn cười cợt nhìn xem hắn, như thể đang xem một tên hề vừa mới biểu diễn xong.

Điều này lại càng khiến cho vị trưởng lão này không khỏi sôi máu!

"Quản lý, ngài không thể trách ta a, đệ tử đã làm xong nhiệm vụ rồi, đến đây thì chẳng thấy người đâu, nơi này lại rộng lớn như vậy, ta chỉ có thể lớn tiếng một chút gọi người tới thôi. Mà...chắc không phải quản lý bị âm thanh của ta làm cho giật mình đấy chứ?".

Trần Phàm ánh mắt giễu cợt, dùng một giọng điệu đầy mỉa mai nói, nếu gã quản lý này dám động thủ, vậy đến lúc đó xem ai đẹp mặt ai, đường đường một trưởng lão nội môn xuống tay với ký danh đệ tử, đã thế lại không làm gì được, vậy thì sau này cũng khỏi cần ló mặt ra nữa.

Mà Lục trưởng lão dường như cũng đã nhận ra điều này, cũng may vừa rồi hắn chỉ dùng ý lực để thử xem xem tu vi thực lực của Trần Phàm thế nào mà thôi, người bên ngoài nhìn vào cũng không có phát hiện ra vừa rồi Lục trưởng lão đã tiến hành công kích, nếu không quả thực một trưởng lão như hắn ra tay với tiểu bối lại còn không làm gì được, vậy thì còn mặt mũi nào để đi lại trong tông.

Lục trưởng lão ngay từ đầu đã có tính toán của mình, nếu tiểu tử này khi nãy không đỡ được một chiêu của hắn vậy thì phải chấp nhận số phận làm một kẻ tàn phế, còn nếu vạn nhất Trần Phàm kia có thể tiếp được thì chắc chắn sẽ không khỏi lộ ra thực lực đang che giấu của mình, thế nhưng khiến cho Lục trưởng lão càng thêm khiếp sợ chính là Trần Phàm tựa như là không cần phải đỡ, một kích này đâu phải tầm thường, mà đánh vào tiểu tử này giống như đá chìm đáy biển, gió vào nhà trống, Lục trưởng lão có cảm giác giống như ý lực của mình đã bị tiểu tử này thôn phệ.

"Hừ! Ngươi nói mình đã hoàn thành xong nhiệm vụ, bổn tọa phải kiểm tra cái đã, nếu như ta phát hiện tiểu tử ngươi nói dối vậy thì cứ chờ lấy nhận trừng phạt đi".

Lục trưởng lão hừ lạnh một tiếng, cố gắng nuốt trôi cơn giận vào trong bụng, hắn biết hiện tại có đứng đây đôi co với thằng nhóc này cũng chỉ tổ rước thêm nhục mà thôi, giờ chỉ hi vọng Trần Phàm kia trong nhiệm vụ có sai sót điều gì, vậy thì người làm quản lý như hắn tuyệt đối không thể buông tha, nếu cần ta sẽ thổi phồng sự việc cho tội trạng của ngươi lớn hơn nhiều nữa.

Đáng tiếc lại để cho Lục trưởng lão phải thất vọng rồi!

Hắn lúc này mở ra cuốn sổ của mình, đây không ngờ lại là một món pháp bảo của Lục trưởng lão, nói đúng ra khi trở thành quản lý nơi này sẽ ai cũng sẽ được phát cho một cuốn Giám Sát Thư, gọi là pháp bảo cho kêu, nhưng trên thực tế chỉ là một loại bùa chú được kết nối với tất cả trận pháp của Linh Uyển Phong mà thôi, cho phép quản lý có thể kiểm tra giám sát bất kỳ chỗ nào tại phạm vi nơi này, đồng thời có thể phát động cảnh báo khi khu vực có xảy ra biến cố mà bản thân không giải quyết được.

Lục trưởng lão ánh mắt rất nhanh đã dò đến chuồng của Vân Nham Thạch Giáp Ngưu, hắn lập tức đưa ý lực vào bên trong cẩn thận quan sát, tỉ mỉ vô cùng, dò từng ngóc ngách, vạch lá tìm sâu, bới lông tìm vết, đến một gốc cây ngọn cỏ cũng không hề bỏ qua, chỉ đáng tiếc mặc cho hắn có dò kỹ thế nào đi chăng nữa, trong chuồng của linh thú này cũng đã không còn một cục linh phấn nào.

"Đáng giận! Sao không để lại cho ta cục nào?".

Trong cơn giận dữ, Lục trưởng lão không tự chủ được khẽ lẩm bẩm một câu, sau đó mới chợt nhận ra hình như mình vừa mới nói câu gì đó sai sai thì phải...

Mặc dù âm thanh rất nhỏ, nhưng vẫn lọt được vào tai Trần Phàm, hắn không khỏi nhìn vị trưởng lão bật cười, nói:

"Lục trưởng lão bớt giận, đệ tử không biết người lại có hứng thú với món này, để lần sau dọn chuồng cho linh thú ta nhất định lưu lại mấy cục linh phấn cho người".

"Ngươi..."

Lục trưởng lão thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu tươi, khóe miệng không ngừng run rẩy. Cảm giác như có thứ gì đó uất nghẹn trong cổ, nhưng dù sao thân cũng là trưởng lão nội môn, hắn rất nhanh đã lại nhịn xuống được.

"Trưởng lão chấm công cho ta đi chứ, đệ tử còn phải tới Linh Trang Phong một chuyến nữa mới tính là làm xong nhiệm vụ này. À đúng rồi, trong đây có rất nhiều linh phấn, nếu người không chê thì..."

Trần Phàm làm bộ ngây ngô, từ trong người lấy ra túi trữ vật của mình rồi nói.

"Đưa...linh bài của ngươi đây".

Lục trưởng lão khóe miệng giật giật, giờ chỉ mong cho tiểu tử trước mặt kia mau chóng biến khỏi nơi này.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio