"Không ngờ cái hệ thống này lại khủng bố tới như vậy!".
Trần Phàm có chút kích động nói, trong lòng cảm thán không thôi, sáu đội quân này nếu như kết hợp chung một chỗ vậy chẳng phải là bất tử bất diệt, không gì cản nổi rồi sao.
Đặc biệt là khi nhìn đến thực lực của vị tướng quân kia, Trần Phàm có thể ẩn ẩn cảm giác được, mặc dù tu của hắn chỉ là kết đan sơ kỳ, nhưng coi như kết đan đại viên mãn cũng chưa chắc đã làm gì được hắn, ngoài loại quái thai như Trần Phàm ra có lẽ không còn ai có thể đem lên so sánh được, quả thực vô cùng đáng giá, xem ra triệu điểm năng lượng vừa rồi hắn bỏ ra không hề lãng phí chút nào.
"Đứng lên đi".
Trần Phàm đưa tay ra hiệu cho vị thống lĩnh kia đứng dậy.
"Vâng".
"Ngươi thực sự coi ta là chủ thượng sao?".
"Đúng vậy, vì chủ thượng, nguyện vào sinh ra tử, vạn chết không từ".
Vị tướng quân sắc mặt lạnh lùng mà chân thành nói.
"Tốt! Ngươi chắc phải có một cái tên chứ hả?".
"Chưa có".
"Ừm...nếu vậy từ nay gọi ngươi là Lữ Bố đi".
Trần Phàm đưa tay lên xoa cằm, nhìn vị tướng này cộng thêm thanh đại kích kia, quả thực rất giống với nhân vật đó.
"Tạ chủ thượng ban tên".
Lữ Bố cúi người thật sâu thi lễ, nhìn không ra hắn có cái gì biểu cảm, nhưng huyết kỵ đoàn chính là như vậy, lãnh huyết và vô tình, chỉ có chấp hành nhiệm vụ và trung thành tới hơi thở cuối cùng, đây là những gì tận sâu trong linh hồn của hắn đã được hệ thống khắc ghi.
"Được rồi, dù gì ngươi cũng là một vị tướng, cũng không nên để ngươi làm một cái không quân tư lệnh được".
Đoạn Trần Phàm tâm thần khẽ động:
"Tiểu Hồ Đồ, ta muốn triệu hồi tên binh sĩ chân khí cảnh”.
"Mười binh sĩ huyết kỵ đoàn, tu vi chân khí cảnh sơ kỳ, tổng cộng năm triệu điểm năng lượng, phải chăng triệu hồi?".
"Đúng!".
Ngay sau đó, quang mang lóe lên, đất đã bụi bay mù mịt, chỉ một loàng liền hiện ra trước mặt Trần Phàm vị binh sĩ, ai nấy trên tay lăm lăm một thanh trường thương, cặp mắt tinh anh lạnh lẽo, chiến giáp đều một màu thẫm đỏ, có chút tương tự như của Lữ Bố, chỉ khác là không có áo choàng.
"Tham kiến chủ thượng, tham kiến đại tướng quân!".
Mười người như một cùng nhau quỳ xuống, đầu gối co lên, hai tay chắp lại, sắc mặt đều là một vẻ cung kính.
"Đứng lên đi!".
Trần Phàm phẩy tay một cái.
Đám người đồng loạt đứng dậy, mỗi binh sĩ chiến lực đều phi thường khủng bố, có lẽ chỉ dưới thống lĩnh của bọn họ mà thôi, ai nấy đều tinh thông Liệt Thiên Thương Pháp, mỗi người một đầu Xích Huyết Bảo Mã làm tọa kỵ, mà phàm là thuộc binh đoàn huyết kỵ tất cả đều mang trong mình nội tại huyết tử thần, càng là cận kề cái chết lại càng trở nên đáng sợ kinh khủng. Tuyệt vọng, sợ hãi hai loại tâm tình tiêu cực, chưa bao giờ sẽ ở trên những con người này sinh ra.
"Tiểu Hồ Đồ, hỏi ngươi cái này, ta có thể dùng đội quân của mình đi săn giết yêu thú kiếm điểm năng lượng về cho mình không?".
Chợt nghĩ tới một vấn đề, Trần Phàm liền câu thông hỏi hệ thống, đây dù sao cũng là quân đội của hắn a.
"Có thể, bất quá giá trị đổi chỉ bằng một phần mười so với ký chủ mà thôi".
Tiểu Hồ Đồ hiện ra đáp.
"Công pháp võ kỹ những người này tu luyện là ở cấp bậc gì, muốn tăng lên tu vi cho bọn họ không lẽ chỉ có thể dùng điểm năng lượng thôi sao?".
"Là những bí kíp hệ thống chế định cho, không có đẳng cấp, sẽ tùy theo tu vi của họ tăng lên mà mạnh lên".
"Đương nhiên là chỉ có thể dùng điểm năng lượng để tăng lên tu vi cho binh đoàn rồi, nếu không thì hệ thống có mà ăn cám".
Trần Phàm im lặng không nói, cũng không muốn hơn thua với tên tiểu tử gian thương này làm gì, như vậy cũng tốt, nếu quân đội đã có thể vì hắn kiếm điểm năng lượng, dù chỉ là một phần mười so với hắn, nhưng nếu này là hàng trăm hàng ngàn người thì sao, nói như vậy sau này hắn sẽ không còn phải vì điểm năng lượng mà phát sầu nữa rồi.
Nghĩ tới đây, Trần Phàm không hề do dự, dùng hết triệu điểm năng lượng còn lại của mình đổi lấy thêm tên binh sĩ chân khí cảnh nữa, cộng lại số vừa rồi là người, còn có thêm một vị tướng quân, đội hình này trừ phi là gặp phải cường giả hư không cảnh, nếu không từ hư không trở xuống hoàn toàn có thể quét ngang.
"À đúng rồi, không phải nói các ngươi là kỵ binh sao, sao ta không có nhìn thấy một con ngựa nào vậy?".
Trần Phàm hướng về phía trước người mà hỏi.
"Bẩm chủ thượng, ngựa của chúng ta hiện tại đều đặt ở trong quân doanh cả, nếu ngài muốn chúng ta có thể triệu hoán chúng ra".
Lữ Bố đáp, quân doanh trong miệng của hắn chính là không gian trong hệ thống đại quân đoàn.
"Vậy gọi là đi, cho ta xem một chút phong thái của huyết kỵ đoàn".
Đám người Lữ Bố gật đầu, ngay sau đó từng người đưa hai ngón tay lên miệng làm một hồi tiếng huýt, âm thanh chói tai vang dội cả góc rừng, gần như ngay lập tức sau, một màn kỳ diệu đến khó có thể tin được xuất hiện.
Chỉ thấy từ trong hư không đột ngột xuất hiện một đàn ngựa lớn, đang phi nước đại mà qua, tựa như từ hư không sinh ra, nhìn như những con chiến mã, toàn thân màu xích hồng, so với ngựa bình thường cao lớn hơn không ít, khí thế cũng dũng mãnh hơn rất nhiều, nhất là đi đầu bọn chúng là một con ngựa khác hẳn, bởi trên đầu nó mọc một chiếc sừng nhọn hoắt, chĩa thẳng về phía trước, đây không thể nghi ngờ chính là tọa kỵ của Lữ Bố - Xích Huyết Kỳ Lân.
Đàn ngựa con trong chốc lát chạy đến chỗ đám quân binh đang đứng, Xích Huyết Kỳ Lân dừng lại ở trước mặt Lữ Bố, cái đầu hơi cúi xuống biểu thị sự thuần phục, vị tường quân hại lòng đưa tay lên vuốt vuốt lấy bờm của nó, sau đó một tay giữa chặt dây cương, thân hình nhoáng cái đã yên vị trên lưng ngựa, những binh sĩ khác còn lại cũng đều đồng loạt làm theo như vậy, mỗi người một ngựa, giờ phút này huyết kỵ đoàn chính thức hiển uy.
"Không tồi! Tiện đây ta cũng có nhiệm vụ giao cho các ngươi".
Nhìn đám huyết kỵ quân trước mặt, Trần Phàm gật đầu hài lòng, sau đó liền nói.
"Mời chủ thượng phân phó!".
"Thấy sơn mạch bao la đằng sau các ngươi không? Nhiệm vụ rất đơn giản, vào trong đó thu thập bất cứ cái gì gọi là linh dược, giết bất cứ cái gì gọi là yêu thú, phạm vi giới hạn là một ngàn dặm phía ngoài, đừng có tiến sâu hơn. Gặp những người khác cũng không cần sinh sự, tuy nhiên nếu đối phương không biết điều vậy thì không cần phải nương tay với chúng. Đã rõ cả chưa?".
"Rõ!".
"Chờ chút hãy đi, để ta gọi thêm vài người".
Trần Phàm nói xong cũng nhanh chóng dùng truyền tấn phù liên lạc với đám huynh đệ của mình, không biết giờ này mấy người đó ra sao, cũng nên gọi cho họ báo một tiếng rằng mình đã an toàn.
Nửa giờ sau, đám người Dương Khôi nghe thấy Trần Phàm gọi liền vội vã chạy tới chỗ này, bọn họ trong ngồi trú sơn cốc cũng rất sốt ruột, vì biết hắn ở ngoài đại chiến với Hấp Huyết Độc Văn nên không ai dám dùng truyền tấn phù liên lạc, sợ làm ảnh hưởng đến hắn, bây giờ nghe lão đại gọi tới tất cả đã có thể thở phào nhẹ nhõm được rồi.
Thế nhưng khi đến nơi, đám người Dương Khôi lại không thể không khựng lại, trợn mắt há hốc mồm, bởi trước mặt mình là một đám binh sĩ tay lăm lăm vũ khí, ánh mắt lạnh lùng đang nhìn lấy bọn họ, tên nào tên nấy đều rất hung thần ác sát, nhất là cái người đi đầu kia, chỉ khẽ liếc qua thôi cũng mang tới cho bọn họ áp lực kinh khủng.
"Chúng ta đến nhầm chỗ rồi sao?".
Hạ Hoài An bộ dạng dè chừng hỏi.
"Không thể nào, lão đại nói là ở chỗ này mà, ta tuyệt đối không có nghe nhầm".
Dương Khôi sắc mặt ngưng trọng nói.
"Có khi nào huynh ấy bị đám binh sĩ kia giữ lại rồi không?".
Đỗ Mậu rụt rè nói.
Ngay lúc năm người đều đang rất kinh nghi bất định, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, vừa kỳ quái lại vừa không khỏi lo lắng, âm thanh của Trần Phàm bất chợt vang vọng ra từ trong sơn động:
"Các ngươi đứng đó làm gì, đều là người mình cả, vào đây đi".
Đám người nghe vậy, sau khi xác định đúng là giọng nói của Trần Phàm, lúc này mới có thể buông lỏng tinh thần, nhanh chân bước tới, vừa vào đến nơi Dương Khôi đã không nhịn được tò mò mà hỏi:
"Lão đại, những người này là..."
"Ta có nói các ngươi cũng hiểu đâu, cứ biết đây là thuộc hạ của ta là được, hắn gọi Lữ Bố".
Trần Phàm hất hàm về phía trước, nói.
Mọi người lại là hai mặt nhìn nhau, chỉ cảm thấy lão đại càng ngày càng thần bí, cực độ thần ký, vừa mới một ngày một đêm không gặp mà hắn đã có nhiều như vậy thuộc hạ, đã thế ai nấy đều như là tinh binh lợi tướng, sát khí đằng đằng, rốt cục lão đại ở đâu thu phục đến những người này, cái này không hỏi cũng quá mức dọa người a, nhưng nếu Trần Phàm đã nói như vậy họ cũng không đi hỏi nhiều, ai trên đời mà chẳng có bí mật của mình.
"Yên tâm, thuộc hạ của ta là tuyệt đối trung thành".
Trần Phàm dường như biết được suy nghĩ của đám người Dương Khôi, hắn lên tiếng trấn an mọi người, sau đó tiếp tục nói:
"Ta muốn bế quan một đoạn thời gian, nhanh thì hai ba tháng, chậm thì nửa năm, trong khoảng thời gian đó các ngươi hãy theo Lữ Bố vào trong sơn mạch rèn luyện, hi vọng sau khi ra ngoài sẽ thấy được mọi người đều tiến bộ".
"Nhưng mà lão đại, huynh tính ở nơi này bế quan sao, ta thấy vẫn là nên để mọi người hộ pháp cho huynh thì hơn".
Dương Khôi hơi giật mình hỏi.
"Không sao, ta tự có biện pháp đảm bảo an toàn cho mình".
Trần Phàm khoát tay nói:
"Lữ tướng quân, ngươi hãy chiếu cố tốt cho bọn họ".
"Được".
Lữ Bố gật đầu, hắn lúc này đã cho ngựa về lại quân doanh, con người băng lãnh huyết tinh đứng đó, khiến cho đám người Dương Khôi trong lúc nhất thời cảm giác có chút không dám lại gần.
"Chư vị, mời!".
Thấy thanh niên thiếu nữ ở kia còn có chút đề phòng, Lữ Bố tiến lên, sắc mặt vẫn là lãnh huyết như thế, hắn xoay người đưa tay ra nói, giọng điệu mấy phần khách sáo, nhưng lại không có mang theo bao nhiêu tình cảm. Nói thật, hệ thống đã lập trình cho hắn như thế, thì trước sau trong mắt chỉ có chủ thượng là Trần Phàm mà thôi, những người khác nếu như không phải địch nhân thì đều là bèo nước gặp nhau cả, không thân thiết cũng sẽ chẳng quá lạnh nhạt.