Mấy ngày sau đó, Trần Phàm sau khi làm xong mọi việc lại lén lút tới nội phủ để học trộm võ công.
Hắn thực tế không có nhiều thời gian. Công việc hàng ngày rất nhiều. Từ chẻ củi, gánh nước, chăn ngựa, khuân vác đồ,...Tất cả những công việc nặng nhọc này là những việc ngày nào gia nô cũng phải làm.
Có lần vì mải mê xem trộm, Trần Phàm quên không hoàn thành nhiệm vụ, bị tên Trần Phúc đánh cho một trận nhừ tử. Tên này thế nhưng đã là Luyện Thể tầng hai, lực lượng đã vượt xa người bình thường, không phải là kẻ mà Trần Phàm có thể chống lại được.
Thực tế cũng không có gì lạ, những thứ mà hắn học được chỉ là một ít quyền pháp vụn vặt không hoàn chỉnh. Tu luyện Toái Thạch Tam Công hóa ra không hề đơn giản như Trần Phàm đã nghĩ. Các đệ tử của Trần gia hằng ngày đều ngâm tay bằng nước thuốc, sau đó đánh vào mạt sắt liên tục mới có thể luyện thành, cách luyện gần giống với Thiết Sa Chưởng ở thời hiện đại của Trần Phàm. Huống hồ những đệ tử này còn được phục dụng đan dược, buổi sáng có thịt yêu thú bồi bổ, hiệu quả rèn luyện được gia tăng lên rất nhiều. Mấy thứ này một gia nô như hắn làm sao có thể sánh bằng.
Nhưng Trần Phàm quyết tâm không bỏ cuộc. Hàng ngày vẫn dùng tay không đánh vào đá. đánh đến khi chảy máu mới thôi. Sự khát vọng thực lực cộng thêm mong muốn được trả thù tên Trần Phúc kia làm hắn luôn có một ngọn lửa cháy ở trong tim, ngọn lửa của hy vọng.
Ngày thứ . Đã hai tuần kể từ khi xuyên không tới thế giới này. Trần Phàm vẫn không phát hiện cơ thể mình có gì bất thường cả. Lúc này hắn mới chán nản thở dài. Xem ra ta đúng là kẻ xuyên không đen đủi nhất đây rồi.
Nhưng ngày hôm nay, xảy ra một sự việc khiến cho cuộc đời Trần Phàm hoàn toàn thay đổi.
"Toàn bộ gia nô khu số đâu? Tập hợp!".
Một tiếng thét chói tai vang lên. Vinh tổng quản lớn giọng hô.
Khu gia nô số là khu vực mà Trần Phàm đang ở, toàn bộ Trần gia tổng cộng có mấy chục khu gia nô như vậy, mỗi khu có khoảng vài trăm nô bộc. Hôm nay không biết có chuyện gì mà tổng quản lại muốn tập hợp tất cả lại ở đây.
Năm trăm nô bộc đã tập hợp đầy đủ, trong đó có cả Trần Phàm.
E hèm một tiếng, Vinh Tổng quản hắng giọng:
"Hôm nay nhị tiểu thư muốn vào sơn mạch lịch lãm. Các ngươi có biết tiểu thư là ai không? Chính là con gái thứ hai của gia chủ. Ca ca nàng chính là thiếu gia chủ của chúng ta. Địa vị tôn quý hơn các ngươi ngàn vạn lần. Vì vậy, hôm nay một trong số các ngươi phải cảm thấy cực kỳ may mắn khi được chọn làm người đi theo hầu hạ tiểu thư. Ta sẽ chọn trong đám các ngươi năm người. Nhị tiểu thư có gì căn dặn các ngươi chỉ cần nhất nhất tuân theo. Làm tốt thì tương lai các ngươi sẽ thay đổi, làm không tốt thì lấy mạng ra mà đền. Biết chưa?".
"Vâng. Vinh tổng quản!".
"Được rồi. Ngươi...ngươi...ngươi nữa..."
Vinh tổng quản một bộ dạng cao cao tại thượng, chỉ đông chỉ tây. Hắn chỉ vào ai người đó phải đứng ra khỏi hàng không dám có chút chậm trễ.
Đột nhiên ngón tay của Vinh tổng quản chỉ về phía Trần Phàm:
"Ngươi".
Trần Phàm hơi giật mình rồi cũng nhanh chóng bước ra, hắn chính là người cuối cùng được chọn. Thật không nghĩ tới trong số năm người được chọn lại có mình.
Sau khi lựa chọn xong xuôi, Vinh tổng quản mới phất phất tay kêu toàn bộ giải tán.
"Năm tên nô bộc các ngươi đi theo ta!".
Vinh tổng quản sau đó dẫn theo đám người đến một khuôn viên rộng rãi, bài trí khang trang. Trần Phàm chưa bao giờ được tới nơi này. Hắn nhìn thấy lúc này Vinh tổng quản đang bước về phía trước, bộ dáng vô cùng khúm núm đang bẩm báo gì đó với một người. Là một nữ nhân dung mạo thanh tú, khoảng chừng - tuổi, một thân thanh y, hông đeo bội kiếm, dáng hình nhỏ nhắn, da trắng mịn màng, đặc biệt là khuôn mặt tròn trĩnh như trăng rằm mùa thu càng như tôn thêm vẻ diễm lệ.
Đây có lẽ là vị nhị tiểu thư mà Vinh tổng quản kia đã nói. Con gái thứ hai của gia chủ Trần gia, Trần Thu Nguyệt. Nàng chỉ nhẹ gật đầu một cái với tổng quản.
"Các ngươi còn không qua đây bái kiến nhị tiểu thư?".
Vinh tổng quản hất hàm.
Năm người vội vàng bước tới, Trần Phàm cũng hờ hững làm theo.
"Bái kiến nhị tiểu thư".
Cả bốn người đều quỳ xuống hành lễ, duy chỉ có mình Trần Phàm là không, hắn chỉ cúi người xuống chứ không quỳ.
"To gan!".
Vinh tổng quản vội quát:
"Thấy tiểu thư lại dám không quỳ? Ngươi muốn chết sao?".
"Không phải là nói tới bái kiến sao? Ta đã bái kiến rồi còn gì?".
"Ngươi..."
"Được rồi. Không cần đa lễ. Người cũng đã đủ, mau chóng khởi hành thôi".
Trần Thu Nguyệt liếc mắt nhìn Trần Phàm. Trong đôi mắt lóe lên một tia hiếu kỳ nhưng rất nhanh sau đó liền biến mất. Nàng nhẹ nhàng hỏi:
"Ngươi tên là gì?".
"Tiểu nhân là Trần Phàm".
Trần Phàm bộ dạng không xiểm nịnh không phách lối đáp.
"Không tồi!".
Trần Thu Nguyệt nói đúng hai từ. Sau đó mặt không biểu cảm quay lưng bước đi. Có tới mười mấy người đi theo nàng hộ tống, tất cả đều là cao thủ. Theo sau cùng tất nhiên là đám người Trần Phàm.
Nơi vị tiểu thư này tới có tên là Cổ m sơn mạch. Đây là một khu vực rộng lớn tới mức không thể hình dung, bên trong là ngàn vạn ngọn núi lớn nhỏ quy tụ. Hàng năm vẫn thường hay có nhiều người của các thế lực, tông môn tới đây thám hiểm lịch lãm, tìm kiếm cơ duyên. Thành Vân Long so với nơi này chẳng khác nào hạt bụi trên sa mạc. Đoàn người của nhị tiểu thư hôm nay cũng chỉ dám thăm dò phía ngoài cùng của sơn mạch mà thôi, không có khả năng tiến sâu vào. Bởi bên trong là muôn vàn yêu thú hung ác, hàng năm đã có không biết bao nhiêu người táng thân trong miệng chúng. Có thể coi nơi đây là thiên đường của yêu thú nhưng cũng là đầm rồng hang hổ với nhân loại.
Đội của Trần Thu Nguyệt tổng cộng có người. Ngoài năm người nô bộc ra, trong đó có hai thị nữ lúc nào cũng đi sát tiểu thư, tu vi hai thị nữ này là luyện thể tầng . Còn lại có cao thủ, tất cả đều là hư khí cảnh trung kỳ. Tu vi của nhị tiểu thư thực ra cũng vừa tấn cấp hư khí trung kỳ không lâu. Lần này muốn vào trong sơn mạch để tôi luyện bản thân, củng cố thực lực. Tiện thể nếu có thể săn giết được yêu thú thì có thể đem về cho gia tộc không ít lợi ích, nếu như có thể gặp được linh dược thì càng tốt.
Linh dược là thảo dược hấp thu linh khí trong thiên địa mà lớn, có thể dùng để luyện chế đan dược. Ở thành Vân Long, đan dược là thứ cực kỳ xa xỉ, cũng chỉ có những đại gia tộc như Trần gia mới có được, và cũng chỉ những tầng lớp cao cấp với đệ tử tinh anh trong tộc mới được sử dụng mà thôi.
Đường xá xa xôi, từ đây tới Cổ m sơn mạch phi ngựa cũng phải mất khoảng ba ngày đường, nhóm của nhị tiểu thư thuê mấy cỗ xe ngựa, mà Trần Phàm cùng mấy tên nô bộc là những kẻ đánh xe.
Sau khi vào trong sơn mạch. Lần đầu Trần Phàm được tới một khu rừng rộng lớn như thế này. Bên trong cây cối rậm rạp um tùm. Có nhiều cây đại thụ phải mấy người ôm mới xuể, cành lá phủ kín trời xanh, khiến người đi ở dưới luôn có một cảm giác âm u đáng sợ. Xa xa thấp thoáng là những ngọn đại sơn hùng vĩ, cao tới chín tầng mây, uy nghiêm mà trầm lặng.
Trải qua mấy ngày đầu, Trần Phàm đã biết nhiệm vụ của những người như mình là gì.
Ngoài việc khuân vác đồ đạc ra. Tất cả những việc như nhóm lửa, nấu nướng, dựng trại nghỉ ngơi, đều giao cho năm người bọn hắn làm. Nói không chừng nếu như cần thám hiểm một nơi nào nguy hiểm mà nói, bọn hắn có thể bị đem ra làm pháo hôi. Đây cũng là chuyện hết sức bình thường. Bởi lý do rất đơn giản, bọn họ chính là nô bộc.
Thực ra tính cách của vị tiểu thư này đối với Trần Phàm mà nói cũng không phải quá đáng.
Nàng có tính cách hơi lạnh lùng, khi cần mới nói không thì thôi. Cũng không bắt bẻ hay lên mặt gì với đám thấp kém như Trần Phàm. Tóm lại theo như nhận xét của bản thân hắn, Trần Thu Nguyệt này là người không bị mắc bệnh con nhà giàu. Ngược lại tính tình có vẻ ôn hòa nhã nhặn. Nhưng kể từ lúc vào trong sơn mạch đến giờ đã qua hai ngày, nàng chưa hề nói một lời với đám người Trần Phàm. Tất cả mệnh lệnh đều được hai thị nữ của nàng chuyển lời. Cũng phải, nếu như nhị tiểu thư mà trực tiếp mở miệng nói chuyện với nô bộc, đó mới là chuyện kì quái.
Mấy ngày này mọi người chỉ săn được những yêu thú cấp thấp. Tất cả đều là yêu thú có cảnh giới luyện thể. Mỗi khi có yêu thú như vậy xuất hiện, đều là nhị tiểu thư ra tay. Nàng xuất thủ rất nhanh gọn, vũ khí chính là một đôi găng tay trắng muốt, như bạc như vải, lấp lánh ngân quang, mỗi lần gặp nguy hiểm là y như rằng nhiễn kiếm bên hông rút ra, máu vẩy ngang trời, lại có thêm một con yêu thú nằm xuống, không mấy khó khăn, chưởng pháp liên tục biến hóa, xem ra cũng không phải một bình hoa trong kính. Với thực lực đám người nhị tiểu thư thì có gặp yêu thú hư khí trung kỳ cũng có thể tiến hành vây giết, nhưng nếu gặp phải hậu kỳ vậy thì nguy hiểm rồi.
Yêu thú cũng có thể tu luyện như con người, nhưng bởi trời sinh huyết mạch khác nhau nên yêu thú đồng cấp so với con người mạnh hơn không ít. Tu luyện giả lấy năng lượng trong trời đất để đề thăng tu vi thì yêu thú cũng ăn linh dược để tăng cường sức mạnh. Khác với con người phải lĩnh ngộ mới có thể đột phá cảnh giới, nhưng yêu thú lại không cần, trong cơ thể của chúng có cơ chế tự chuyển hóa linh khí có trong linh dược thành tu vi. Nói nghe rất “việc nhẹ lương cao” nhưng trên thực tế là hoàn toàn ngược lại, thiên địa đều có quy tắc bù trừ của nó, vậy nên yêu thú tu luyện sẽ tấn cấp chậm hơn nhân loại rất nhiều, thêm vào đó chúng cũng không được thông minh cho lắm, tỷ lệ yêu thú có thể tu luyện cũng không cao, đây chính là quy luật, chỉ có những yêu thú đã đạt tới cảnh giới cực cao mới phát triển về mặt trí tuệ mà thôi.
Ngày thứ tư, cuối cùng cũng gặp được một con yêu thú hư khí sơ kỳ. Mọi người vẫn để cho tiểu thư chiến đấu một mình. Tuy nhiên mỗi thời mỗi khắc cao thủ của Trần gia đều không rời mắt khỏi cuộc chiến, chỉ cần nguy hiểm là lập tức ra tay ứng cứu. Mất thời gian một chút, con yêu thú cũng bị nhị tiểu thư tiêu diệt. Đối với Trần Thu Nguyệt, ít nhất phải là yêu thú cảnh giới hư khí trung kỳ mới có tính khiêu chiến.
Toàn bộ chiến lợi phẩm thu được đều giao cho năm người Trần Phàm cất giữ. Đây toàn là da, lông, gai, sừng và một số bộ phận có thể bán được trên mình yêu thú. Tất nhiên khi về phải giao hết cho gia tộc, năm người chắc chắn không có một phần nào.
Trên tay Trần Phàm lúc này đang nhìn ngắm một cái gai. Nó to bằng ngón cái, dài khoảng nửa mét và cứng như sắt, có thể xuyên thủng cả đá. Đây chính là lông thu được sau khi giết chết một con yêu nhím.
"Lạ lắm à? Bộ đây là lần đầu tiên ngươi trông thấy gai của Nhím Yêu sao? À, ta quên mất. Dù sao ngươi chỉ là một gia nô, có lẽ đây là lần đầu ngươi được ra ngoài thế này".
Đang mải ngắm nghía, đột nhiên có một vị đại hán bước đến hỏi. Trần Phàm khẽ gật đầu. Vị đại hán này nói tiếp:
"Cẩn thận một chút, có độc đấy. Nếu để dính phải là không ai cứu được ngươi đâu. Ngươi thậm chí còn chưa phải tu sĩ, trúng độc của yêu thú sẽ lập tức chết ngay".
"Đa tạ tiền bối nhắc nhở!".
"Ừm. Thực ra từ đầu ta đã chú ý tới ngươi. Lần đầu gặp tiểu thư mà không quỳ. Tại sao vậy? Bộ ngươi không sợ à?".
Đại hán lân la bắt chuyện với Trần Phàm. Vốn dĩ người như hắn sẽ không bao giờ chủ động bắt chuyện với một tiểu nhân vật ngay đến luyện thể còn chưa đạt tới. Nhưng dù sao hiện tại cũng đang lúc nghỉ ngơi, chẳng có việc gì để làm. Với lại hắn thấy tiểu tử này có chút thú vị.
Trần Phàm thản nhiên đáp:
"Đại trượng phu chỉ có thể quỳ trước trời đất, quỳ trước cha mẹ, há lại có thể khom lưng uốn gối trước người khác. Sợ ư? Ta đương nhiên là sợ. Nhưng dù sợ ta vẫn sẽ làm".
"Ha ha. Hay lắm! Hảo tiểu tử. Rất có chí khí. Nhưng có chí khí là một chuyện, hết thảy vẫn phải dựa vào thực lực mới có thể làm được".
Đại hán chợt phá lên cười, cảm thấy tiểu tử này rất có tiền đồ. Chỉ là hiện tại quá yếu ớt mà thôi.
"Điểm này vãn bối đương nhiên hiểu được".