Vũ Trụ Vô Địch Nửa Nông Dân

chương 105

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Với phương pháp đánh nhuyễn thịt bằng chày, có thể sử dụng chày sắt nhưng tốt nhất là sử dụng chày gỗ.

Sử dụng chày sắt đánh thịt thường sẽ làm thịt bị ám mùi tanh của sắt, bởi vì mùi tanh của thịt phần lớn cũng là do sắt trong máu vẫn còn tồn lưu trong các mô của thịt, cho nên bình thường cũng ít người có thể phân biệt ra hai mùi tanh này.

Thịt băm bằng dao cũng gặp vấn đề này nhưng vì sự tiếp xúc của thịt và dao thường ít hơn thịt tiếp xúc với chày sắt nhiều lần cho nên có thể bỏ qua được.

Nhưng nếu có vị giác và thính giác tinh tế hơn một chút liền có thể nhận ra sự khác biệt.

Thời hiện đại hiện nay, có thể thay thế chày sắt bằng các loại chày kim loại không bị ô xi hóa, không gây ám mùi tanh.

Sử dụng chày gỗ đánh thịt vẫn chính là cách tốt nhất để giữ nguyên hương vị cho thịt khi đánh, chưa kể nếu sử dụng một số loại gỗ thơm không độc, có thể lưu một chút hương thơm tự nhiên cho thịt càng thêm thơm hơn.

Lựa chọn thịt cũng không phải là loại thịt nào cũng được, thịt nếu quá nhiều nạc thì sẽ làm thịt khô, khi chế biến cũng không hề giữ được nước.

Thịt nếu quá mỡ, thì sẽ làm cho thịt lỏng lẻo khi chế biến, dẫn đến quá mềm, hơn nữa khi chiên càng làm cho thị bị chảy mỡ ra, thịt sẽ mất đi độ đàn hồi.

Tốt nhất lựa chọn miếng thịt có tám phần nạc, hai phần mỡ, tốt nhất chính là miếng thịt có cả phần thịt nạc và một lớp lá mỡ mỏng dưới da.

Khi sử dụng chày gỗ để đánh nhuyễn thịt, những sợi thịt mặc dù bị đánh nát nhuyễn, nhưng sợi thịt vẫn còn giữ được nguyên hình sợi thịt.

Hơn nữa nhờ có trộn lẫn mỡ bị đánh nhuyễn cùng thịt, sẽ tạo ra một lớp màng mỡ rất mỏng, màng mỡ này sẽ giữ lại nước thịt trong thịt khi chế biến, và cũng bởi vì có lượng mỡ nhỏ trong thịt, làm cho thịt xốp mềm, trong khi thịt vẫn giữ được độ đàn hồi dai ngon.

Lộc Động Đình hai tay không ngừng dùng chày gỗ đánh thịt, đôi chày gỗ này Lộc Động Đình đôi lúc cũng cảm thấy có chút không bình thường.

Bởi vì mỗi lần sử dụng để đánh thịt thì cho dù đánh bao lâu chày vẫn trơn bóng sạch sẽ, không hề có dính một chút thịt hay mỡ, hơn nữa cho dù để bao lâu cũng không bị dính bẩn.

Lộc Động Đình đã từng nhiều lần thử làm bẩn đôi chày gỗ này bằng đủ loại kể cả các loại keo, nhưng không có gì có thể dính lại trên đôi chày gỗ này.

Cho dù có chút gì đó dính được vào trên thân chày, cũng chỉ cần nhẹ nhàng lấy khăn lau một lần liền sạch sẽ.

Lộc Động Đình đánh thịt một lát lại lấy một chút muối vải lên, cũng không nhiều, chỉ nhúm một chút đầu tay mà thôi, sau đó cũng như vậy nhúm một chút bột ngọt, và một chút đường.

Bột ngọt và đường chỉ cần bỏ một lần là đủ, dùng ngón tay nhúm lấy một chút bột ngọt, đường cũng làm như vật nhưng nhúm lần.

Sau khi thịt hoàn toàn bị đánh nhuyễn, bóc một củ tỏi, một củ hành tím đập dập nát, băm thô, rải một ít tiêu rang xay nhỏ, thái thêm hành lá, ngò tàu rồi trộn đều với thịt.

Nếu ai thích ăn cần tây cũng có thể cho thêm một ít cần tây, sau đó cho vào tô, bọc kín bằng màng thực phẩm hoặc giấy bạc, để khoảng hai mươi phút để thịt ngấm đều gia vị, sau đó đem chiên.

Thịt có thể vo thành viên tròn nhỏ hoặc làm thành bánh nhỏ, dày khoảng cm đến ,cm.

Có thể chiên trong chảo ngập dầu cho nhanh hoặc chiên ít dầu đều thơm ngon như nhau, tùy sở thích ăn nhiều dầu hoặc ít dầu.

Lộc Động Đình sử dụng cách chế biến chiên ít dầu, hoặc cũng có thể gọi là nướng thịt bằng chảo.

Sau khi thịt đã thấm đều gia vị Lộc Động Đình bắt đầu chiên thịt.

Đầu tiên đặt chảo đá lên trên bếp, mở lửa lớn nhất để làm cho chảo nhanh chóng nóng lên, sau đó giảm lửa xuống vừa phải, dùng chổi quyét một lớp dầu mỏng trên bề mặt chảo.

Dùng một chiếc thìa xúc lượng thịt vừa với kích cỡ của chiếc thìa, rồi cho thịt vào trong chảo, cứ như vậy cho đến khi diện tích chảo kín hết.

Cần phải chú ý để từng viên thịt không quá gần nhau nếu không thịt sẽ dính nhau.

Kiểm tra từng viên thịt, viên nào đã vàng một mặt thì lật mặt khác cho đến khi vàng đều cả mặt.

Điều cần chú ý là lượng dầu trong chảo, tất nhiên với người không để ý thì cũng không có gì hảnh hưởng lớn.

Nhưng như Lộc Động Đình thích ăn đồ ăn ít dầu, thì phải chú ý lượng dầu trong chảo.

Bởi vì trong thịt được trộn đều một lượng mỡ cho nên khi chiên thịt, dưới tác dụng của sức nóng, một phần mỡ bị chảy ra, đọng ở trong chảo.

Khi thấy lượng mỡ trong chảo có vẻ quá nhiều thì tạm ngừng một chút để đổ lượng mỡ thừa nào vào một chén nhỏ khác.

Chỗ mỡ này có thể sử dụng để chiên nấu các món ăn khác, rất thơm ngon vì đủ hương vị của cả thịt và gia vị.

Trong khi Lộc Động Đình làm đồ ăn, thì Sindragosa đã vào trong phòng đánh thức Nguyễn Linh Trúc.

Cũng không phải là cảnh tượng Lộc Động Đình tưởng tượng, Nguyễn Linh Trúc ngủ cũng không yên tĩnh, mặc dù chỉ một hồi ngủ trưa nhưng bởi vì xoay sở quả nhiều, mỏng manh lỏng lẻo áo ngủ cũng là xộc xệch, nút áo đã buông một nửa.

Hơn nữa vì ở trong phòng ngủ trưa cho nên nửa người trên của Nguyễn Linh Trúc cũng là chân không.

Trên giường Nguyễn Linh Trúc phải gọi là ngang dọc ngọc thể, vì lúc này Nguyễn Linh Trúc tư thế nằm thật khó miêu tả.

Cả người nằm úp sấp, bởi vì nằm ngang giường cho nên phần đầu đều ra bên ngoài giường, cúi gập vào mép giường.

C ặp chân dài miên man trắng muốt váy ngủ đều lận lên tới gần trên mông lộ một chân thẳng, một co lên ép sát vào bên người, hai tay duỗi thẳng sang hai bên như đang muốn tung cánh bay lên.

Nếu Lộc Động Đình giờ này bước vào đôi mắt hẳn sẽ trừng đến rơi ra ngoài, cũng không phải vì cặp chân trăng muốt kia, càng không phải vì chiếc áo ngủ trễ nải bên trên.

Dù sao thì Nguyễn Linh Trúc đang nằm úp sấp, Lộc Động Đình cũng chỉ có thể nhìn đến bờ vai lộ ra khỏi áo ngủ một chút, mà không phải là bán cầu trắng to tròn.

Lộc Động Đình hẳn là sẽ trừng rớt mắt ra vì không ngờ rằng Nguyễn Linh Trúc xinh đẹp khéo léo lại có cách ngủ không yên tĩnh như vậy.

Trong lòng Lộc Động Đình đều cho rằng Nguyễn Linh Trúc tư thế ngủ sẽ là nghiêm chỉnh, cho dù có cử động khi ngủ cũng chỉ là trở mình đổi tư thế, mà không phải xoay vòng vòng trên giường như vậy.

Dù sao mấy lần gặp trước Nguyễn Linh Trúc đều mang cho Lộc Động Đình ấn tượng là một “nữ tiến sĩ” không nói là khắc kỷ nhưng cũng là nghiêm túc, ít vui đùa.

Mặc dù hôm qua và nay Lộc Động Đình có cảm giác Nguyễn Linh Trúc có vẻ như là hơi chút tinh linh cổ quái, nhưng cũng không có quá nhiều để ý.

Dù sao ấn tượng cố hữu hay còn gọi là định kiến chính là khó thay đổi nhất, ấn tượng đầu tiên phần lớn đều trở thành nhãn dán trong lòng mỗi người về một người khác.

Cần phải nói rằng định kiến vốn không phải là để chỉ một thái độ không tốt đối với người khác, mà định kiến ban đầu chỉ là chỉ về một ấn tượng khó thay đổi về một người hoặc việc nào đó.

Nói, đây cũng là Lộc Động Đình sai lầm nhận tri mà thôi, hơn nữa Nguyễn Linh Trúc gặp gỡ Lộc Động Đình cũng không thường xuyên, quen biết cũng chỉ là thời gian ngắn tháng gần đây.

Lúc ban đầu tìm đến gặp gỡ Lộc Động Đình cũng chỉ là vì đồng bệnh tương liên, cũng không phải là cái gì quá thân thiết để bộc lộ bản tính của chính mình.

Hơn nữa thời gian tháng cùng Lộc Động Đình quen biết cũng là trong thời gian vừa mất đi thân nhân duy nhất.

Tâm trạng của Nguyễn Linh Trúc lúc này chính là đau buồn và mịt mờ vô thố, không hề có chỗ dựa để dựa vào, bởi vậy phải bày ra một lớp vỏ bọc nghiêm túc vừa để bao bọc nỗi buồn vừa như lớp bảo vệ cho chính mình khỏi bị tổn thương.

Hơn nữa nói là Nguyễn Linh Trúc cùng Lộc Động Đình quen biết hai tháng nhưng hai người gặp nhau cũng không nhiều, chỉ mỗi lần cuối tuần Nguyễn Linh Trúc lại đến ngồi yên lặng cùng Lộc Động Đình một buổi chiều mà thôi, thời gian đó cả hai người cũng chưa nói với nhau được mười câu.

Không trò chuyện không chú ý quan sát tìm hiểu, cũng chỉ yên lặng ngồi, đừng nói là chỉ một mình Lộc Động Đình hiểu nhầm về tính tình của Nguyễn Linh Trúc.

Chính Nguyễn Linh Trúc cũng tưởng rằng Lộc Động Đình là một người khắc kỷ, trầm mặc, bởi vì nhiều lần gặp gỡ, Nguyễn Linh Trúc đều thấy Lộc Động Đình yên lặng làm việc, từ lau dọn nhà cho đến làm việc ngoài vườn cây, đều không nói một lời.

Cho dù Nguyễn Linh Trúc biết rằng Lộc Động Đình cũng như chính mình, còn đắm chìm trong nỗi đau mất đi thân nhân.

Nhưng Nguyễn Linh Trúc đôi khi vẫn có dục vọng trò chuyện với người khác, như đối với chú Dũng và mợ Oanh, Nguyễn Linh Trúc vẫn rất mở lòng trò chuyện để chia sẽ nỗi buồn.

Nhưng Lộc Động Đình hoàn toàn không nói một lời cho dù là đối với chú Dũng và mợ Oanh, giống như là không để ý cả hai người họ vậy, nhưng Nguyễn Linh Trúc biết rằng Lộc Động Đình cũng rất yêu quý cả hai người bọn họ.

Thật ra Lộc Động Đình không phải là người thích giao lưu, và cũng không phải là người khắc kỷ.

Lộc Động Đình chưa bao giờ quá nghiêm khắc yêu cầu bản thân mình bất cứ việc gì, hắn từ khi mới bắt đầu tự mình nhận thức, phần lớn đều là vì chính mình thoải mái mà thôi.

Tất nhiên Lộc Động Đình cũng không phải là người ích kỷ, nên hắn vẫn là yêu cầu phải suy nghĩ cho thân nhân và những người bên cạnh.

Chẳng qua, một khi không ảnh hưởng gì những người Lộc Động Đình quan tâm thì hắn sẵn sàng thả bay tự mình, thông thường Lộc Động Đình cũng không hiểu hắn vì sao sẽ làm như vậy, chỉ là cảm thấy thú vị liền làm mà thôi.

Còn Nguyễn Linh Trúc là con gái duy nhất của cha mẹ cô, chính cha mẹ của Nguyễn Linh Trúc lại là trẻ mồ côi, bởi vậy đối với Nguyễn Linh Trúc chính là yêu thương cưng chiều hết mực.

Tuy vậy Nguyễn Linh Trúc cũng không vì được yêu thương cưng chiều mà trở thành kẻ ích kỷ hư hỏng, ngược lại Nguyễn Linh Trúc lại là ngoan ngoãn hiểu chuyện.

Nhưng sự yêu thương cưng chiều của cha mẹ, cũng làm cho Nguyễn Linh Trúc có chút cổ linh tinh quái, đôi lúc cũng sẽ có chút đùa dai nhưng không ảnh hưởng đến ai.

Ngược lại bởi vì từ nhỏ đã thông minh lanh lợi lại có vẻ ngoài xinh đẹp đáng yêu, những trò đùa dai cổ linh tinh quái nhưng lại phúc hậu vô hại của Nguyễn Linh Trúc được khá nhiều người cảm thấy hưởng thụ.

Dù sao Nguyễn Linh Trúc trò đùa dai cũng chỉ là để khoe khoang chính mình thông minh xinh đẹp hoặc hấp dẫn chú ý của người lớn mà thôi.

Nguyễn Linh Trúc rất biết giới hạn, bởi vậy cũng không ai sẽ thấy phiền với những trò đùa của cô, ngược lại đều cảm thấy Nguyễn Linh Trúc chính là vui vẻ quả.

Hai tháng thời gian, mặc dù không đủ để Nguyễn Linh Trúc và Lộc Động Đình hoàn toàn hiểu nhau, cũng không đủ để làm cho cả hai người quên đi nỗi đau mất đi thân nhân.

Nhưng cũng đủ thời gian để cho hai người thích nghi và che giấu đi sự đau buồn này.

Bởi vậy ngày hôm nay, sau khi chắc chắn được rằng Lộc Động Đình đã giúp chính mình giải quyết vấn đề áp lực kinh khủng nhất đến từ gia đình của hiệu trưởng.

Nguyễn Linh Trúc trong lòng vui vẻ, đối với Lộc Động Đình cũng là càng thêm thân thiết, cho nên bản tính cũng dần trở về.

Còn Lộc Động Đình thì thực sự là không có quá nhiều thay đổi, mặc dù ở trong thời gian khó khăn nhất phải đối mặt với nỗi đau mất đi thân nhân, nhưng sự im lặng của hắn thực ra cũng chính là để làm cho mình càng thêm dễ chịu mà thôi.

Đối với người khác như là Nguyễn Linh Trúc chia sẻ nỗi đau chính là cách tốt nhất để giảm bớt đau thương.

Nhưng đối với Lộc Động Đình, hắn lại không muốn nhắc lại những chuyện đau buồn, im lặng gặm nhấm nỗi đau và cố gắng chôn sâu nhất, hơn nữa cũng là để cho chính mình càng thêm tốt chống cự với đau thương.

Lại đến ngày hôm qua, cơ duyên xảo hợp Lộc Động Đình trở thành Lỗi vũ trụ, đạt được thực lực cường đại, cường đại đến nỗi cả vũ trụ không ai có thể mạnh hơn hắn.

Điều này càng làm cho Lộc Động Đình có thực lực để đảm bảo cho việc chính mình thích làm gì thì làm.

Cho nên nói Lộc Động Đình cũng chưa từng thay đổi chút nào, mặc dù rất tự mình nhưng cũng không phải là ích kỷ.

Hắn có thể làm nhiều việc chỉ vì chính mình thích, nhưng lại thường cũng sẽ không gây hại cho ai, nếu có cũng chỉ là những kẻ mà Lộc Động Đình cho rằng là kẻ xấu, chính là có chút buồn cười là Lộc Động Đình chính hắn cũng không phải là người tốt.

Hắn thích thả bay tự mình nhưng cũng rất biết tự mình khắc chế, trong lòng Lộc Động Đình luôn có một giới hạn, chính là giới hạn của nguyên tắc làm người.

Điều này khiến cho Lộc Động Đình mặc dù trong thời gian ngắn đạt được thực lực cường đại dẫn đến có chút bành trướng coi trời bằng vung, nhưng lại không hề trở nên cuồng bạo hiếu sát.

++++++++++++++++++++++++

Cũng không mất bao lâu Lộc Động Đình đã chiên xong thịt, dùng lồng bàn úp lại chờ để nguội, sau đó rửa tay và lên nhà trên.

Lúc này Nguyễn Linh Trúc đã được Sindragosa gọi dậy rửa mặt và thay đồ hiện cả hai đang ngồi nói chuyện cười đùa cùng nhau.

Nguyễn Linh Trúc cùng Sindragosa cũng đã thay quần áo mới, không còn mặc đồ ở nhà nữa.

Sindragosa cũng không biết là sử dụng vảy biến thành quần áo hay mặc đồ của Nguyễn Linh Trúc.

Cả hai đều mặc áo dài truyền thống màu trắng, trên áo của Sindragosa điểm xuyết từng chuỗi hoa thêu phía ngực trái và gần eo hông.

Khí chất cả người Sindragosa liền thay đổi, mặc dù vẫn là phập phồng quyến rũ đường cong nhưng đều cảm giác thanh thuần, lại quyến rũ.

Nguyễn Linh Trúc trên áo dài lại thêu hình tre trúc từ dưới chân bên phải men theo mép áo lên đến qua eo một chút.

Đường cong của Nguyễn Linh Trúc mặc dù có chút thua kém với Sindragosa nhưng cũng là phập phồng quyến rũ.

Khi chất người cũng như tên, một cây trúc xinh đẹp lại tràn đầy linh tính, mang theo chút hồn nhiên nghịch ngợm.

Lộc Động Đình đều xem ngây người, một phần là vì cả hai đều thật xinh đẹp, lại có một phần là vì khí chất chuyển biến của Sindragosa.

Lộc Động Đình không ngờ rằng Simdragosa lại có thể thanh thuần đến như vậy.

Cũng không phải là Lộc Động Đình có gì khúc mắc với việc Sindragosa có phong cách quyến rũ gợi cảm.

Mà đổi lại ai cũng sẽ như vậy, bởi vì Azeroth có bối cảnh là phương tây trung cổ, phương tây trước đến nay cũng không cho rằng khoe ra vẻ đẹp cơ thể là điều không tốt.

Thậm chí nếu có một cơ thể đẹp nữ tính càng là muốn khoe ra, đây cũng không phải là vì ong bướm lả lơi, mà chỉ đơn giản chính là khoe ra vẻ đẹp của chính mình mà thôi.

Không những thế tại Azeroth phần lớn nữ tính cường giả đều theo đuổi phong cách gọn nhẹ.

Hơn nữa bởi vì quy tắc bikini armor, áo giáp nữ càng hở nhiều thì sức phòng ngự càng cao, bởi vậy phổ biến ở Azeroth nữ tính cường giả đề là ăn mặc phong cách quyến rũ gợi cảm.

Mà Sindragosa là nữ tính cường giả hàng đầu của Azeroth, trong hiểu biết của hầu như tất cả người Địa cầu.

Sindragosa ở hình dạng người đều là mặc một bộ giáp đầy gai góc, nhưng lại lộ ra từng mảng thịt trăng muốt, với những đường cong phập phồng quyến rũ, vừa cảm tỏa ra cảm giác nguy hiểm, lại đầy hấp dẫn thần bí quyến rũ.

Lộc Động Đình cũng không ngoại lệ, dù sao phần lớn hiểu biết của hắn về Azeroth cũng là từ trò chơi Worl of Warcraft và trò chơi Warcraft III mà thôi.

Bởi vậy việc Lộc Động Đình kinh ngạc trước một Sindragosa thanh thuần cũng là bình thường.

Đây cũng là bằng chứng cho việc Lộc Động Đình thiếu văn hóa ít thấy sự đời.

Nhìn ngây người một lúc Lộc Động Đình mới nói:

“Xinh đẹp! Thật xinh đẹp, cũng không cần mặc như hồi sớm, cứ thế này là đẹp nhất rồi.!”

Nguyễn Linh Trúc nghe vậy cười hỏi ngược lại:

“Ai xinh đẹp? Em hay Sindragosa, anh khen xinh đẹp thì cũng phải nói rõ để khỏi người khác hiểu nhầm chứ.”

Lộc Động Đình vội nói:

“Ai cũng xinh đẹp, quả thật là khó phân cao thấp, em cũng không cần lo hiểu lầm gì hết.

Chờ chút anh vào thay quần áo rồi ra, chắc giờ này Đại Đế cũng sắp đến rồi.”

Nguyễn Linh Trúc nghe nói vậy cũng gật đầu không nói gì thêm, quay sang tiếp tục nói chuyện với Sindragosa.

Đi vào phòng nhanh chóng lấy một bộ quần áo hàng ngày, thay cho bộ quần lửng áo thun đang mặc trên người thành quần tây màu đen và áo sơ mi xanh trứng sáo.

Lộc Động Đình trong tủ quần áo không hề có quần jean, cũng chưa bao giờ mặc quần jean, bởi vì Lộc Động Đình không thích mặc đồ chật, càng là thích mặc quần áo mềm mại thoải mái.

Đối với đồ thô cứng như quần jean, Lộc Động Đình là chưa bao giờ nghĩ đến việc mặc lên người, đến như quần kaki hắn cũng là không vài lần sử dụng.

Gần ba mươi năm, Lộc Động Đình không hiểu được vì sao người ta có thể mặc những bộ đồ chật và thô cứng đến muốn vận động cũng là khó khăn như là quần jean vậy.

Đứng trước gương xoay qua xoay lại, nhìn trên người một chiếc quần tây bằng vải cốt tông % màu đen, một chiếc áo sơ mi cũng là cốt tông %, lại mềm mại lại rộng rãi thoáng mát còn lịch sự, Lộc Động Đình vừa ý gật đầu, cầm lấy lược chải nhẹ đầu tóc liền đi ra ngoài.

Sindragosa và Nguyễn Linh Trúc nghe thấy động tĩnh thì ngừng câu chuyện quay đầu lại nhìn.

Phải nói là quần áo thực sự có thể thay đổi khí chất của con người, Lộc Động Đình lúc này vốn chỉ là dương cương dễ nhìn, thay đổi một bộ quần áo liền trở thành tuấn tú lịch sự, trưởng thành hơn hẳn.

Sindragosa mới chỉ quen biết Lộc Động Đình chưa đến hai ngày nên không có quá nhiều cảm giác.

Chỉ là cảm thấy Lộc Động Đình mặc bộ đồ này trông có vẻ đứng đắn chững chạc hơn, khác hẳn với ấn tượng cà phất cà lơ bất cần đời của Lộc Động Đình ở lần đầu gặp mặt.

Nguyễn Linh Trúc nhìn thấy Lộc Động Đình tuấn tú lịch sự lại ngạc nhiên đến không khép lại miệng.

Cũng không phải là Nguyễn Linh Trúc bị Lộc Động Đình đẹp trai mê hoặc.

Mà là bất ngờ vì khí chất thay đổi, cũng giống như Lộc Động Đình kinh ngạc trước Sindragosa mặc áo dài vậy.

Mặc dù biết Lộc Động Đình cũng đã gần , nhưng trong ấn tượng của Nguyễn Linh Trúc thì hắn cũng chỉ khoảng tầm tuổi của mình.

Bởi vì mỗi lần nhìn thấy Lộc Động Đình phần lớn đều chính là quần lửng hoặc quần đùi áo thun, cộng thêm khuôn mặt mặc dù không gọi là đẹp trai nhưng cũng là dễ nhìn lại trẻ tuổi.

Cũng khó có ai nghĩ đến Lộc Động Đình đều sắp thành một thầy phù thủy, cho nên Nguyễn Linh Trúc cũng không ngoại lệ như vậy.

Nhìn chằm chằm Lộc Động Đình một lát, Nguyễn Linh Trúc bật dậy chạy lại bên cạnh Lộc Động Đình xoay vòng quanh hắn vừa nhìn vừa dùng đầu ngón tay chọt chọt khắp người hắn vừa nói:

“Chà chà! Em cứ tưởng anh muôn đời đều là quần lửng áo thun, không ngờ anh còn có cả quần áo bình thường thế này.

Nhưng mà như thế này giống mấy ông già quá, trông không giống người trẻ tuổi tí nào, mà sao anh không khoác nốt cái áo vét vào cho nó chính thức.”

Lộc Động Đình dùng tay đẩy lấy đầu của Nguyễn Linh Trúc không cho ngón tay của Nguyễn Linh Trúc tiếp tục nghịch ngợm trên người mình.

Sau đó đem hai tay đặt lên vai của Nguyễn Linh Trúc làm cô xoay người đi rồi đẩy Nguyễn Linh Trúc lại sô pha, ấn ngồi xuống sau đó mới ngồi ở đối diện nói:

“Anh không mặc áo vét, có thì anh cũng chỉ khoác áo khoác bình thường mà thôi.

Những thứ đồ quần áo hoặc bó hoặc cứng như vậy thì anh không thích, con người của anh thích rộng rãi thoải mái mà thôi.

Em đến nhiều lần hẳn cũng quan sát thấy anh không bao giờ đi giày chứ, anh cũng không thích đi giày vì giày cũng bó chật như vậy.

Ừm, anh cũng không xài đồ jean nữa, ngẫm lại thì đúng là anh cũng thật sự là già rồi, gần tuổi rồi còn gì đâu mà trẻ.”.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio