Vũ Trụ Vô Địch Nửa Nông Dân

chương 127

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bởi vậy Sindragosa chính là không có lấy một bộ quần áo nào, lúc này vào phòng của Nguyễn Linh Trúc để thay quần áo, thực chất cũng chỉ là một mình nguyễn Linh Trúc thay quần áo mà thôi.

Sindragosa chỉ cần chọn lấy kiểu dáng quần áo, sau đó xem xét cấu tạo rồi sử dụng vảy biến ảo thành quần áo liền có thể được.

Chẳng mấy chốc Lộc Động Đình rửa chén xong, lau khô tay đi vào phòng mặc chiếc quần tây hồi chiều vừa thay ra sau đó khoác lên người một chiếc áo gió mỏng.

Đi ra ngoài phòng khách, Nguyễn Linh Trúc và Sindragosa vẫn chưa thay quần áo xong, Lộc Động Đình hơi sốt ruột, tối nay hắn ý định đi tìm bắt mấy cái ngoại thần làm nguyên liệu nấu ăn.

Chút nữa đưa Sindragosa và Nguyễn Linh Trúc đi chào hỏi hàng xóm cũng sẽ tốn không ít thời gian, tính ra tối nay hẳn cũng đi không được mấy nhà.

Lộc Động Đình hơn nữa mặc dù hắn dẫn đi một khi giới thiệu Nguyễn Linh Trúc và Sindragosa cũng là rất khó xử.

Khác không cần nói đến, chính là Sindragosa và Nguyễn Linh Trúc quá đẹp, hàng xóm phần lớn là người lớn tuổi, Lộc Động Đình cũng không lo lắng có người thấy sắc nảy lòng tham, hơn nữa thấy sắc nảy lòng tham cũng phải có đủ thực lực.

Bởi vì hàng xóm hiện tại phần lớn là người lớn tuổi, cho nên điều làm Lộc Động Đình lo ngại khó xử đó chính có người sẽ hỏi “thế ai là người yêu mi thế hả Đình?”.

Càng đáng sợ hơn chính là không phải là có người sẽ hỏi mà là tất cả mọi người đều sẽ hỏi ai trong số hai người Sindragosa và Nguyễn Linh Trúc là bạn gái của Lộc Động Đình.

Đừng hiểu nhầm, Lộc Động Đình thấy khó xử vì câu hỏi như vậy, nhưng không phải vì sợ Sindragosa và Nguyễn Linh Trúc hiểu lầm, cũng không phải sợ hàng xóm hiểu lầm.

Mà là hắn sợ trả lời sai, hơn nữa cũng không muốn trả lời.

Đầu tiên chính là trả lời sai, nếu trả lời là Nguyễn Linh Trúc hay Sindragosa sau này lỡ chỉ có thể ăn được một người lại không phải là người đã giới thiệu trước đây.

Chẳng phải là thật xấu hổ mất mặt, Lộc Động Đình lúc ấy cũng không dám đưa mặt ra để nhìn làng xóm.

Nếu trả lời cả hai đều là, như vậy hàng xóm sẽ đem Lộc Động Đình suy nghĩ thành hạng người gì.

Không cần phải đoán, Lộc Động Đình đều có thể biết được chính xác nội dung:

“Cha mẹ vừa mới mất đi, liền đem hai thiếu nữ xinh đẹp về nhà nuôi, chắc gì không phải là sử dụng tiền mua mệnh của cha mẹ và anh trai, quả thật là biết mặt mà không biết lòng, cầm thú không bằng.

Hơn nữa, lớn lên ở thời đại internet bùng nổ, các loại manga – anime harem và các loại tiểu thuyết internet hậu cung hun đúc.

Nếu có xinh đẹp thiếu nữ sống chung nhà lại không thu vào trong túi chẳng phải là giống như các loại vai ác trong tiểu thuyết hay giống như vai chính trong ten NTR hay sao.

Nếu như vậy liền có thể chạy sang Jap quốc sau đó nhận đóng vai anh chồng bất lực bị trói trong góc là được rồi.

Tất nhiên Lộc Động Đình là không thể làm vai chính NTR được, vai anh chồng bất lực chắc chắn là không thể diễn.

Chờ một hồi, không xem đồng hồ nên Lộc Động Đình không biết thời gian đã qua bao lâu, nhưng hắn cảm tưởng như là đã chờ cả nửa tiếng đồng hồ.

Thực tế cũng đúng là như vậy, Lộc Động Đình suy nghĩ, cứ đà này thì tối nay chưa chắc đã đi chào hỏi xong một nhà.

Việc chào hỏi hàng xóm cũng không phải là cái gì việc bắt buộc ở thành phố, nhưng ở thôn quê nếu có người nhà hoặc mới chuyển đến, không đi nhà hàng xóm chào hỏi thì thực sự là khó mà sống được.

Cũng không phải là hàng xóm sẽ làm gì, nhưng chắc chắn sau lưng sẽ bị chỉ trỏ, hơn nữa như vậy đều bị coi là thiếu lễ nghĩa, mà ở quê cái gì cũng có thể thiếu nhưng lễ nghĩa là không bao giờ được thiếu.

Thời xa xưa còn có câu “luật vua thua lệ làng” cơ mà, điều đó cho thấy ở nông thông lễ nghĩa là như thế nào quan trọng.

Hơn nữa việc thăm hỏi hàng xóm cũng chính là tạo mối quan hệ tốt đẹp, như vậy những lúc tối lửa tắt đèn chắc chắn sẽ có người giúp đỡ, nhược bằng không đến chết đều không có người thăm hỏi.

Cho dù không phải là tối lửa tắt đèn, hàng xóm láng giềng nếu quan hệ tốt còn có thể giúp nhau nhiều điều, nhất là ở làng quê chủ yếu làm nông thủ công nghiệp.

Ví như mưa bão lúa không kịp gặt, thường thì cũng là người trong làng tập trung giúp đỡ, hoa màu rơm rạ phơi không kịp dọn lúc trời mưa, cũng là hàng xóm láng giềng tới giúp, tất nhiên phải là trường hợp rảnh rỗi, bằng không chính nhà mình lo chưa xong nói gì đến giúp người.

Đến nói nhà Lộc Động Đình hiện tại cũng sẽ không có cảnh tối lửa tắt đèn, mà nếu có cũng không phải là hàng xóm láng giếng có thể giúp đỡ.

Nhưng Lộc Động Đình vẫn là phải đúng lễ nghĩa làm việc, không vì cái gì khác, vì Lộc Động Đình cho rằng hắn vẫn còn là người, hơn nữa là một cái người nhà quê nông dân chân đất chính hiệu.

Điều này cũng không sai mà cũng là không đúng, Lộc Động Đình quả thực là nông dân, hơn nữa mặc dù hiện tại hắn không phải người lắm nhưng chỉ cần Lộc Động Đình vẫn cho rằng hắn là người liền sẽ là người.

Con người không chỉ là cần có hình dạng thân thể của nhân loại, đặc điểm sinh học của nhân loại, càng quan trọng nhất đó là tự mình nhận tri.

Trên đời này không thiếu những kẻ sinh ra dưới hình dạng thân thể của nhân loại, đặc điểm sinh học của nhân loại, tiếp thu giáo dục của nhân loại lại từ đầu tới cuối không cho chính mình là người.

Đại biểu thực rõ ràng là thú quyền cùng chó quyền, những kẻ này sống như loài người, ăn của loài người, thậm chí dùng các loại dụng cụ của loài người để lên mạng của loài người.

Ấy vậy mà thú quyền cùng chó quyền lại đấu tranh cho thú cùng chó, thậm chí cho rằng thú cùng chó lại đáng được bảo vệ hơn đồng loại.

Cho quyền thậm chí vì ngăn cản người khác ăn thịt chó mà không ngại nguyền rủa đồng loại của mình, với cái lý do ngớ ngẩn, chó là bạn của loài người, sau đó thậm chí còn chắc chắn rằng chó là thân nhân của chúng.

Thật đáng buồn cho gia đình của chó quyền và thú quyền, sinh ra nuôi dạy con cháu là người để rồi chúng nhận chó làm cha, quên luôn nguồn gốc.

Lộc Động Đình chờ đợi quá lâu, thực sốt ruột liền đi lại cửa phòng của Nguyễn Linh Trúc gõ cửa nói:

“Cốc cốc ! !”

“ Trúc! Sindragosa ! hai đứa xong chưa nào, anh chờ đến sắp biến thành hươu cao cổ rồi đây.

Chỉ là thay chút quần áo mà lâu thế, không cần phải quá nhiều chú ý đâu, chỉ cần đừng hở hang quá, mặc quần áo thường ngày liền được.

Bên trong phòng Nguyễn Linh Trúc nghe Lộc Động Đình thúc dục hơi bất mãn hừ một tiếng:

“ Hừ !

Chờ chút đi em và Sindragosa vẫn chưa lựa xong.

Làm sao mặc quần áo ở nhà thường ngày được, dù sao đi chào hỏi người khác cũng phải mặc tốt một chút.

Chờ em chút nữa đi.

Lộc Động Đình hơi cười khổ lắc đầu nhìn đồng hồ, đã qua giờ tối rồi, đi đi về về, nhà hắn bởi vì núi lớn lại là cuối làng gần núi sâu nhất, cho nên so với những gia đình khác trong làng thì khá là cách biệt.

Từ nhà Lộc Động Đình đến gia đình hàng xóm gần nhất cùng phải vòng qua một quả núi lớn, sau đó đi nửa chân núi nhỏ hơn mới đến.

Thật ra đất vùng này trước đây phần lớn là của nhà họ Lộc, cả một vùng rừng núi lớn chỉ có duy nhất nhà họ lộc mà thôi.

Nhưng sau khi ông cố của Lộc Động Đình giác ngộ đi theo cách mạnh thì đất đai đã hiến phân nửa, cho đến khi tổ quốc thành lập thì cũng đem phần đất còn lại chia cho những người khác.

Chỉ giữ lại ngọn núi cao nhất lớn nhất cùng đất dưới chân ngọn núi này mà thôi.

Mặc dù nói là núi cao nhưng thực ra vùng này chỉ là một vùng đồi núi thuộc một phần nhỏ của dãy Trường Sơn.

Ngoại trừ ngọn núi của nhà Lộc Động Đình thì những gia đình khác cũng không thể gọi là núi mà là một ngọn đồi mà thôi.

Ngọn núi của nhà Lộc Động Đình nói là cao nhất cũng chỉ là cao nhất trong phần đất sở hữu của nhà họ Lộc trước đây.

Vượt qua núi của nhà Lộc Động Đình mới thực sự là rừng sâu núi thẳm, khu vực này là chính thức đi vào địa giới của dãy núi Trường Sơn hùng vĩ, dãy núi được coi là sống lưng của nước Việt.

So sánh với những ngọn núi trong dãy Trường Sơn, núi của nhà Lộc Động Đình thì chẳng qua là một ngọn đồi hơi cao mà thôi, không hề đáng gọi là núi nữa.

Lộc Động Đình không cần mở cửa nhìn cũng đoán ra bên trong Nguyễn Linh Trúc và Sindragosa đang làm gì.

Dù sao thời đại internets, hầu hết mọi thứ đều có thể có ở trên mạng, kể cả những kiến thức kỳ quái nào đó lại càng là tràn ngập.

Tất nhiên Lộc Động Đình sẽ không cho rằng Nguyễn Linh Trúc và Sindragosa đang làm hoạt động “mài” dễ dàng bị nào đó.

Lộc Đôgj Đình có thể tưởng tượng được Nguyễn Linh Trúc đang từng món từng món quần áo để lên người mình so một chút sau đó để lên người Sindragosa so một chút.

Nguyễn Linh Trúc hẳn sẽ hoặc lắc đầu hoặc vừa lòng gật đầu sau đó lắc đầu, ném xuống món quần áo vừa cầm mà nhặt lên món quần áo khác so lên người mình và Sindragosa.

Cứ như vậy cho tới khi tủ quần áo bị ướm thử sạch sẽ sau đó Nguyễn Linh Trúc hẳn sẽ nhặt lấy bộ quần áo đầu tiên lấy ra khỏi tủ để mặc vào.

Bênh cạnh đó Sindragosa mặc dù không hiểu phong cách ăn mặc của Địa cầu, nhưng hẳn cũng là hứng thú bừng bừng cùng với Nguyễn Linh Trúc ướm thử quần áo.

Thật may đây là ở nhà, quần áo của Nguyễn Linh Trúc tuy nhiều nhưng so với siêu thị hay cửa hàng quần áo đều không thể so sánh.

Bởi vậy Lộc Động Đình thật may mắn, nếu là ở siêu thị thì Nguyễn Linh Trúc và Sindragosa có thể thử đến thiên hoang địa lão.

Bởi vì Lộc Động Đình thực may mắn nên Nguyễn Linh Trúc và Sindragosa trong chốc lát cũng đã ướm thử xong toàn bộ tủ quần áo của Nguyễn Linh Trúc.

.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio