Tòa điều khắc kia liền hơi rung rung, lớp bụi dày đến nửa tấc đột nhiên xoay tròn mà lên, lập tức biến mất không thấy đâu nữa, hiển lộ ra diện mục chân thật của điêu khắc. . . Đó lại không phải là điêu khắc, mà là một lão giả ngồi xếp bằng, mi tóc bạc trắng, nếp nhăn trên khuôn mặt trùng điệp.
- Ồ, Huyền Thai thất trọng thiên, lại là một tiểu gia hỏa Huyền Thai thất trọng thiên?
Ngay lập tức sau đó, lão giả thấp hô ra tiếng, hai mắt đột nhiên mở ra, trong khoảnh khắc, cặp mắt kia liền từ đục ngầu trở nên trong vắt như cổ tỉnh u tuyền, trong ánh mắt lộ ra có chút kinh dị:
- Cổ Thần Âm tiền bối lần đầu tiến vào ‘ Cực Chân Giới Vực ’ là Mệnh Tuyền tam trọng thiên, Lâu Tàng Không tiền bối là Mệnh Tuyền ngũ trọng thiên, tiểu gia hỏa này lại mới chỉ Huyền Thai thất trọng thiên. . . Chỉ có tu vị Huyền Thai cảnh, nhưng linh hồn và tâm thần không ngờ lại đạt đến tiêu chuẩn Vạn Lưu cảnh. . .
Trong lúc nỉ non, đôi mắt lão giả lại như gợn sóng.
Trong nháy mắt qua đi, ánh mắt của hắn liền như theo rung động chập chờn kia, xuyên qua cự ly cực xa, nhìn chăm chú lên tên thiếu niên đang đi men theo đường núi kia.
- Xem niên kỷ của hắn, sợ rằng mới chỉ mười sáu mười bảy tuổi.
Lão giả tựa hồ có chút cảm khái, thổn thức nói:
- Nhiều năm như vậy không ra khỏi ‘ Cực Chân Giới Vực ’, không nghĩ tới tông ta lại xuất hiện một hậu bối xuất sắc như thế.
- Năm đó Cổ Thần Âm tiền bối dùng tu vị Mệnh Tuyền tam trọng thiên tiến vào ‘ Vô Cực Thiên Cung ’, đã lấy được một cỗ ‘ Đạo Linh Pháp Thân ’, từ đó về sau tông ta lại có ‘ Đạo Linh Bảo Giám ’ lưu truyền tới nay; Lâu Tàng Không tiền bối dùng tu vị Mệnh Tuyền ngũ trọng thiên tiến vào ‘ Vô Cực Thiên Cung ’, thu hoạch một quả ‘ Thái Tiêu Thần Thạch ’, tốc độ tu luyện vì vậy mà tăng gấp đôi.
- Tiểu gia hỏa này dùng tu vị ‘ Huyền Thai thất trọng thiên ’ tiến vào Vô Cực Thiên Cung, không biết sẽ có thu hoạch thế nào?
Nói xong lời cuối cùng, trong ánh mắt lão giả lại lộ ra một chút chờ mong, nhưng chỉ sau một lúc lâu hắn liền như có chút kinh ngạc nhíu mày:
- Ân? Hắn lại không tới ‘ Vô Cực Thiên Cung ’, mà tiến về hướng ‘ Linh Trì Ngọc Bích ’, hắn đến bên kia làm gì?
- Linh Trì Ngọc Bích? Phong Lưu Vân là ở bên kia bế quan tu luyện
Lúc trông thấy cột mốc đường chỗ ngã ba, Mộ Hàn chỉ chần chờ trong chốc lát liền lựa chọn hướng "Linh Trì Ngọc Bích" cảm ứng được trong lòng, mà không phải "Vô Cực Thiên Cung"
Vô Cực Thiên Cung còn chưa mở ra nhanh như vậy, hơn nữa, trong "Vô Cực Thiên Cung" không nhất định có thể đạt được chỗ tốt, Mộ Hàn vẫn có khuynh hướng trước tiên đi xem đại cơ duyên mà Phong Lưu Vân đưa cho mình trước, nếu quả thật có thể đạt được cực hạn lực lượng Ngũ Hành chi thủy, cho dù ở Vô Cực Thiên Cung không thu hoạch được gì cũng không sao
Trong tâm niệm, tốc độ dưới chân Mộ Hàn lại nhanh thêm vài phần
Bất quá, tốc độ Mộ Hàn mặc dù nhanh, nhưng vẫn thủy chung đi bộ về phía trước.
Có bọn người Yến Minh dặn dò trước kia, Mộ Hàn cũng không muốn vận dụng Chân Nguyên ngự không phi hành, để tránh khiến những cường giả Vạn Lưu cảnh đang bế quan tu luyện kia chú ý.
Gần nửa giờ sau, một mảnh ánh sáng tuyết trắng hoa mắt lọt vào tầm mắt Mộ Hàn.
Híp mắt lại một hồi, Mộ Hàn mới thích ứng được ánh sáng đột nhiên xuất hiện kia.
Ngưng mắt nhìn lại, cặp mắt Mộ Hàn lập tức trừng lớn, chỉ thấy ngoài ngàn mét, một mặt vách đá dốc đứng hiểm trở đột ngột mọc lên từ mặt đất, cao tới vài trăm mét, vách đá kia óng ánh sáng long lanh, tựa như một khối bảo ngọc cực lớn trong suốt vậy, thậm chí rõ ràng phản chiếu lấy cảnh trí dãy núi ở đối diện nữa.
Ở dưới vách đá dựng là một hồ nước khổng lồ.
Nhưng mà, hồ nước kia lại một mảnh đen kịt, phảng phất như dùng vô số mực nước nhuộm thành vậy.
Hồ nước màu đen, vách đá tuyết trắng...
- Đây chính là ‘ Linh Trì Ngọc Bích ’.
Mộ Hàn trong nội tâm hơi động một chút, từ tình huống bọn người Thư Tình lộ ra hắn cũng biết, trong "Cực Chân Giới Vực" tựa hồ có gần phân nửa cường giả Vạn Lưu cảnh đều lựa chọn "Linh Trì Ngọc Bích" để bế quan tu luyện, qua nhiều năm như vậy, cũng không biết có người nào đột phá Vạn Lưu cảnh, đạp vào cảnh giới cao hơn chưa nữa?
Nghĩ xong, Mộ Hàn cách hồ nước như mực đen kia cũng càng ngày càng gần.
Lúc này, Mộ Hàn mới nhìn rõ ràng vách đá dốc đứng kia đúng là bị hồ nước vây vào giữa, mà biến giới hồ nước lại gần m.
Căn cứ vào loại cảm giác chỉ dẫn trong nội tâm, Mộ Hàn có thể kết luận, thứ hấp dẫn mình ở ngay chỗ ngọc bích phía đối diện.
Nhưng Mộ Hàn cũng không lập tức tới gần ngọc bích.
Hắn ẩn ẩn có một loại dự cảm, hồ nước đen như mực kia thoạt nhìn không chút gợn sóng, vô cùng bình tĩnh, không có bất kỳ nguy hiểm nào, nhưng tình huống chân thật lại không nhất định như vậy. Giờ phút này, Mộ Hàn chỉ cần một ý niệm muốn vượt qua trên không hồ nước thôi thì trong nội tâm liền nổi lên một hồi lo sợ.
Tựa hồ, trong hồ nước kia đang có nguy hiểm gì đó chờ đợi mình vậy!
Mộ Hàn cũng không nghĩ đó là ảo giác, linh hồn và tâm thần đã cường đại đến loại tình trạng như hắn, thường thường có thể sớm biết trước được nguy hiểm.
Vèo!
Một lát sau, Mộ Hàn tâm niệm vừa động, khô lâu đạo khí liền lòe ra Tâm Cung, chậm rãi bay tới hồ nước kia.
Biến giới hồ nước như có một tầng bích chướng vô hình chia hồ nước và "Cực Chân Giới Vực" ở chung quanh thành hai thế giới. Cũng may lực cản do bích chướng vô hình kia sinh ra cũng không mãnh liệt lắm, khô lâu rất nhẹ nhàng liền xuyên thấu nó.
Cơ hồ nháy mắt khi đến trên không hồ nước, Mộ Hàn liền phát giác được có một cổ hấp lực kinh khủng từ nước trong hồ cuồn cuộn mà ra, dẫn dắt khô lâu rơi xuống dưới. Giờ khắc này, hồ nước đen như mực trước mắt Mộ Hàn phảng phất biến thành một cái hắc động thật lớn, giống như có thể kéo bất luận sự vật nào trên không xuống vậy.
Biến cố đột nhiên xảy ra khiến Mộ Hàn chấn động.
Bất quá khô lâu kia dù sao cũng là linh vẫndiễn sinh ra linh tính, ngay khi thân thể rơi xuống nó liền lập tức lui nhanh về sau. Gần như đồng thời, Mộ Hàn cũng vận dụng tâm thần tiến hành điều khiển nó, tay phải càng nhanh chóng thò ra, như thiểm điện bắt được cổ chân khô lâu, Chân Nguyên bàng bạc lập tức bao trùm lấy thân hình nó.
Kháng cự từ bản thân khô lâu, sự điều khiển tử tâm thần Mộ Hàn cùng với sự lôi kéo từ Chân Nguyên, ba thử cũng tác động, rốt cục cũng trợ giúp khô lâu khô lâu thoát khỏi hấp kình, kéo nó về từ trên không mặt hồ.
- Cuối cùng cũng hữu kinh vô hiểm.
Tinh tế cảm ứng một lát, thấy khô lâu cũng không tổn thương, Mộ Hàn mới thầm thở một hơi, thu hồi nó vào Tâm Cung. Nhưng tình huống vừa rồi vẫn khiến Mộ Hàn lòng còn sợ hãi, phản ứng của hắn chỉ cần hơi chậm hơn một giây, khô lâu sẽ lập tức bị hồ nước thôn phệ, rất có thể khiến vất vả mấy tháng nay của hắn đều hóa thành bọt nước.