Vốn là Mộ Hàn còn tưởng rằng Vực giới chi môn là ở bên trong Tu Di châu, chỉ cần dùng Tu Di châu liền có thể tùy thời mở ra Vực giới chi môn.
Chỉ là khi hắn đem ý nghĩ của mình nói cho Lôi Động thì khiến cho đối phương cười lớn không ngừng.
Sau khi nghe Lôi Động giải thích, Mộ Hàn mới hiểu ra, Vực giới chi môn kia là tồn tại cố định ở bên một địa phương ở Thiên Vực này. Bình thường thì nó sẽ luôn đóng, chỉ có khi dùng một viên Tu Di Châu khảm lên thì mới có thể mở ra được cánh cửa kia.
Mà chưởng quản Vực giới chi môn đều là nơi ở của Vực chủ Thiên Vực.
Mỗi một vị Vực chủ đều là do Võ Minh Vạn Giới giao cho nhiệm vu. Mà thế lực Vạn Giới Võ Minh kia là do ngàn vạn thế giới Thiên Vực tọa thành. Minh chủ từ trước nay đều là do ba vị Đại Thánh Thiên vực luân phiên đảm nhiệm. Trong cả liên minh liền tạo ra một dạng hình dạng tựa như là kim tự tháp vậy.
Ở tầng chót đó chính là Hạ thiên vực, sau đó là Trung thiên vực, sau đó là Thượng thiên vực, rồi đến Thánh thiên vực cao cao tại thượng.
Càng là Thiên vực cao cấp thế thì tài nguyên tu luyện lại càng thêm phong phú, ngược lại thì vô cùng thê thảm.
Hạ thiên vực tu sĩ đều muốn đi ra các thế giới khác, nhất là thiên vực thế giới càng thêm cao cấp hơn, có thể nói là khó khăn muôn ngàn. Không nói tới ố lượng người biết được vị trí của Vực giới, cho dù có biết thì cũng khó có thể đạt tới được một khỏa Tu Di châu đây.
- Đa tạ Lôi huynh đã giải thích nghi hoặc cho ta rồi.
Mộ Hàn cảm khái vô cùng, bởi nếu như theo lời Lôi Động thì ở trong trí nhớ của Thái Thanh lại không có. Dù sao đây chỉ là một dạng tàn niệm, có được trí nhớ cũng không coi như toàn vẹn. Nếu như không phải là nghe Lôi Động giải thích thì hắn thực sự không biết được Thiên vực thế giới còn có Vực chủ tồn tại.
Mỗi thiên vực đều có Vực chủ, vậy thì Huyền Thiên vực kia cũng không có ngoại lệ rồi.
Lúc này Mộ Hàn đột nhiên nghĩ tới vị Mặc Đan Thanh sư tỷ, tuy là đệ tử Vô Cực Thiên Tông, nhưng thân phận lại vô cùng tôn quý. Hơn nữa cũng không phải tuân thủ quy củ của Vô Cực thiên tông, tựa như Thiên Tông võ hội, toàn bộ chính thức đệ tử phải tham gia, nhưng chỉ nàng là ngoại lệ mà thôi.
Nghĩ lại thì hắn cũng đang hoài nghi, không biết Mặc Đan Thanh là con gái của Huyền Thiên vực chủ hay là thân thích?
- Mộ Hàn huynh đệ, cho dù ta không có nói ra thì ngươi sớm muộn cũng sẽ biết mà thôi.
Lôi Động khoát tay nói, cười cười:
- Đại Hạc Thiên vực cùng với đám thế giới xung quanh có kết nối, mà Huyền Thiên Vực của ngươi chirl à một trong số đó. Mà Xích Thành thiên vực cũng là một trong đó, cũng coi như là may mắn, chỉ cần hai quả Tu Di châu là đủ rồi, nếu như mà đi xa thêm vài Thiên vực thì cho dù gia tộc có gom góp cũng không đủ Tu Di châu cho ta đi tới Thiên Lôi tuyệt vực tu luyện đâu.
Mộ Hàn kìm lòng không được mà gật đầu, nghe Lôi Động nói nhiều như vậy thì hắn cũng đã hiểu ra được sự quý hiếm của Tu Di châu. Trong lòng hơi cảm khái một chút rồi hắn chợt hỏi:
- Lôi huynh, ngươi có biết Không Minh cùng Thần U hai Thánh thiên vực cách chúng ta bao xa không?
- Thánh Thiên Vực?
Lôi Động khẽ giật mình, hắn cười khổ rồi nói:
- Mộ Hàn huynh đệ, vấn đề này thì không chỉ ta mà đến cả Chan Vũ thánh sơn sơn chủ cũng không thể trả lời cho ngươi được. Đối với Thiên Vực tu sĩ mà nói, Thánh Thiên vực chỉ tồn tại trong truyền thuyết chỉ swoj là cả Xích Thành thiên vực chưa có ai đến được Thánh thiên vực,
Có chút ngừng lại một chút, Lôi Động lại nói:
- Nghe nói, Chân Vũ Thánh sơn tiền nhậm sơn chủ đã bỏ hết hơn khỏa Tu Di châu, cũng khôn thê đi ra khỏi Tây Nam vực thế giới này của chúng ta, mà Thánh Thiên vực là ở trugn tâm, cách xa tới ngàn vạn thế giới.
Mộ Hàn nghe thế thì không nhịn được hít một hơi khí lạnh, lúc này hắn càng thêm hiểu ra, đi Không Minh thánh thiên vực giúp Thái Thanh giải trừ phong ấn linh hồn cho Chiêu Nghi, cùng với tiến về Thần U thánh thiên vực để giúp Hồng Nguyệt Phượng Hoàng hồn ấn mang về Phượng sào, hai chuyện này gian nan tới độ nào.
Cũng không biết lúc trước Thái Thanh và Nguyệt Phượng Hoàng là làm sao tới được nơi này, hẳn là đúng như theo lời Lôi Động mà không ngừng xé rách vách giới của Thiên Vực, mà vượt qua không gian sao?
- Mộ Hàn huynh đệ, ngươi đừng nghe ta nói mà bị hù, Sau khi thấy Mộ Hàn không lên tiếng, Lôi Động không nhịn được cười lớn. Đối với chúng ta thì hiện giờ có quá nhiều bí mật, chỉ là theo tu vi chúng ta tienesl ên thì sẽ càng có thêm nhiều bí mật sẽ không còn là bí mật nữa.
- Lôi huynh yên tâm, ta cũng không như vậy yếu ớt.
…
Chỉ cần bất tử, Không Minh với Thần U hai Thánh Thiên vực này dù xa thì Mộ Hàn cũng phải đi tới một lần.
Hấp thụ trí nhớ của Thái Thanh, khiến cho Mộ Hàn kiên định được mục tiêu sau này của mình, mà từ chỗ Lôi Động biết được tin tức này thì khiến cho hấn càng thêm rõ ràng… Đầu óc không ngừng chuyển động, hai mắt Mộ Hàn không ngừng phát ra ánh sáng rực rõ, tựa như tinh thần.
Vèo! Vèo!
Hai thân ảnh nhanh như lưu tinh, mạnh mẽ lao về phía bắc.
Theo như lời của Lôi Động, Đại Hạc thiên vực, Vực giới chi môn là nằm ở phía bắc. Mộ Hàn với Lôi Động hai người cơ hồ không ngừng nghỉ mà hướng thẳng phía bắc mà đi, hai ngày sau đó cuối cùng cũng tiến vào một mảnh thế giới lạnh như băng, vô biên vô hạn, đưa mắt nhìn qua thì trong toàn bộ thiên địa này chỉ có một màu trắng như tuyết mà thôi.
- Mộ Hàn. Vực Giới chi môn sắp tới rồi.
Lôi Động chỉ ngón tay tới trước, tinh thần vô cùng phấn chấn, hai ngày qua, hắn với Mộ Hàn cũng nói chuyện không ít, giữa hai người liền gọi dang tự rồi, càng thêm vẻ thân cận hơn.
Ở bên người Lôi Động, Mộ Hàn liên tục di động, hai mắt nhắm lại tựa như một sợi tơ thô, bị hắn xuyên qua hư không, bên trên toàn là kình phong đánh về phía trước.
- A? Nhanh như vậy!
Mộ Hàn giương mắt lên nhìn, trong đó có một chút vui vẻ, hai ngày nay cùng đi cùng với Lôi Động, hắn được lợi khá nhiều, hắn cũng thấy tên Lôi Động này không tệ chút nào, tuy tích cách như dung mạo, tục tằng cời mở, nhiệt tình lại chân thành, không có tâm cơ, đáng giá làm một bằng hữu tương giao rồi.
Trong lúc đang nói chuyện thì một toàn Thiên Nhận truyết sơn hiện ra trong mắt hai người.
Trong tiếng gió thổi, tòa tuyết sơn tựa như mọc lên từ mặt đất, tuy không lớn lắm, nhưng lại cao vút lên hư không, xa xa nhìn lại tựa như một trụ băng to lớn vô cùng.
- Chính là chỗ đó!
Lôi Động cười một cái, đang muốn tăng tốc lên thì nghĩ tới cái gì đó, liền có một âm thanh mỏng manh truyền vào bên trong tai Mộ Hàn:
- Quên không nói cho ngươi biết một chuyện vô cùng trọng yếu, Đại hạc thiên vực vực chủ là tới từ Nguyên Cực thiên vực. Đó là thượng thiên vực duy nhất ở phía tây nam chúng ta, tu vi chừng là Linh Trì nhị trọng thiên. Thực lực như thế ở thượng thiên vực thì không nói, nhưng hắn có một cái bối cảnh mạnh mẽ, cho nên mới được Nguyên Cực thiên vực phân tới vị trí Đại Hạc Thiên vực vực chủ này.
- Tên kia chẳng những ngạo mạn mà còn tham lam vô cùng, chúng ta tuy có Tu Di châu, nhưng nếu muốn đi vào Vực giới chi môn thì còn phải cho hắn chút điểm tốt mới được. Mộ Hàn, ta hiểu tính của ngươi, nhưng kẻ nọ chúng không thể nào đắc tội được, cho nên ta nghĩ không nên xúc động. cho dù hắn muốn cái gì thì cứ đáp ứng trước rồi tính sau. Đường nhiên nếu hắn không có ở đây thì chúng ta nhẹ nhõm rồi.