Một nhóm mười chín người, rốt cục lên đường.
Cổ Thương Phong giống như một đạo lưu quang xẹt qua Thương Khung, hướng Bích Không Sơn Mạch Vực Giới chi môn chạy như bay mà đi, về phần mười tám người Mộ Hàn cùng Tiêu Tố Ảnh, thì tất cả đều đứng ở trong không gian Tâm Cung của Cổ Thương Phong. Dùng phương pháp như vậy, chẳng những tốc độ rất nhanh, hơn nữa có thể giảm bớt không ít Tu Di châu.
Khuyết điểm duy nhất, là nhìn không tới hoàn cảnh ngoại giới biến hóa.
Bất quá, giờ phút này mọi người đã hoàn toàn không tâm tư đi chú ý cái này, cơ hồ là trong nháy mắt tiến vào Tâm Cung của Cổ Thương Phong, mọi người liền nguyên một đám líu lưỡi, ngây ra như phỗng, tất cả đều bị không gian Tâm Cung vô cùng khổng lồ kia của hắn chấn trụ rồi, mà ngay cả Mộ Hàn có được Thần Phẩm Tâm Cung cũng không ngoại lệ.
Không gian Tâm Cung hiện tại của Mộ Hàn, ước chừng có phương viên ba nghìn dặm, nhưng không gian Tâm Cung của Cổ Thương Phong lại có phương viên vạn dặm. Về phần Dương Hồ cảnh đệ tử đồng hành khác, không gian Tâm Cung không sai biệt lắm cũng từ phương viên một nghìn dặm đến phương viên hai nghìn dặm tầm đó, cùng Cổ Thương Phong hoàn toàn không thể so sánh.
- Tu vi của Sơn chủ chỉ sợ thật sự đã đạt tới Hư Kiếp cảnh, cũng không biết hắn đã vượt qua mấy trọng Hư Kiếp!
Cũng không lâu lắm, Mộ Hàn trước nhất phục hồi tinh thần lại, nỗi lòng cũng đã khôi phục lại bình tĩnh, tuy không gian Tâm Cung của Cổ Thương Phong rộng lớn, nhưng Mộ Hàn tin tưởng, mình cuối cùng có một ngày cũng có thể đạt tới tình trạng như hắn, hơn nữa khả năng không cần đến Hư Kiếp cảnh, Thần Hải thất trọng thiên có lẽ sẽ không sai biệt lắm.
Sau đó, bọn người Vệ Sơn cùng Yến Thu Mi cũng lần lượt tỉnh dậy, nhưng trong ánh mắt như cũ ẩn chứa rung động nồng đậm.
Lúc này, mọi người đã hoàn toàn không có hào hứng nói chuyện với nhau, tất cả đều lẳng lặng xếp bằng ở trong Tâm Cung của Cổ Thương Phong. Nơi này không ngày không đêm, không phát giác đến thời gian trôi qua chút nào.
- Các tiểu gia hỏa, đã đến!
Cũng không biết qua bao lâu, thanh âm của Cổ Thương Phong đột nhiên không hề dấu hiệu ở trong không gian Tâm Cung quanh quẩn ra, lập tức, mọi người liền cảm giác thân hình bị một cổ lực lượng cường đại bao vây kéo ra bên ngoài, đầu tiên lọt vào trong tầm mắt chính là một mảnh biển cả, sóng xanh bốc lên, triều âm cuồn cuộn.
Mà dưới chân bọn hắn là một đài vuông rộng lớn, đúng là trôi nổi trên mặt biển.
- Thật nhanh! Thật sự là thoáng một phát đã đến!
- Cái này là Bảo Tiên Thiên Vực, thiên địa linh khí thật nồng đậm!
- Cái linh khí này sợ là so với tầng một Chân Vũ các của chúng ta còn mạnh hơn a!
Chỉ là quét mắt nhìn chung quanh, liền có không ít Dương Hồ cảnh đệ tử lên tiếng kinh hô.
Mộ Hàn cùng Tiêu Tố Ảnh trao đổi ánh mắt, cũng đều từ trong mắt đối phương thấy được một tia ngạc nhiên. Linh khí tầng một của Chân Vũ các trình độ nồng đậm không sai biệt lắm là lần Xích Thành Thiên Vực, nhưng mà linh khí ở đây so với Chân Vũ các tầng một còn muốn nồng đậm, đã tương đương với lần Xích Thành Thiên Vực.
Nếu là cùng Thái Huyền Thiên Vực so sánh, cái kia chính là lần rồi.
Quả nhiên không hổ là Thượng Thiên Vực!
Tại Xích Thành Trung Thiên Vực, Dương Hồ cảnh tu sĩ đã là cường giả, mà ở Bảo Tiên Thượng Thiên Vực này, mặc dù Dương Hồ cảnh không thể nói quá nhiều, nhưng nghĩ đến cũng cùng Xích Thành Thiên Vực Vạn Lưu Cảnh tu sĩ đồng dạng bình thường a? Dù sao có hoàn cảnh tu luyện tốt như vậy, Dương Hồ cảnh tu sĩ muốn không nhiều lắm cũng khó có khả năng.
Trong lúc nhất thời, mọi người im miệng không nói.
Không ít đệ tử Chân Vũ Thánh Sơn sắc mặt đều trở nên không vui, mặc dù là Vệ Sơn cũng không ngoại lệ, hiển nhiên là đối với kết quả có càng nhiều lo lắng.
Chỉ có Mộ Hàn, Tiêu Tố Ảnh cùng Tiêu Cố là sắc mặt thủy chung thản nhiên.
Đem thần sắc của bọn hắn thu nhập đáy mắt, Cổ Thương Phong nhẹ nhàng thở dài, nhưng lại không khuyên bảo. Năm đại Trung Thiên Vực chi nhánh Côn Luân Tiên Phủ, mỗi cách năm mươi năm đều tiến cử Dương Hồ cảnh đệ tử trẻ tuổi tham gia Côn Luân Tiên Thử, đối với loại sự tình này năm đại phân tông đều phi thường tích cực, dù sao phân tông đệ tử có thể gia nhập Côn Luân Tiên Phủ càng nhiều, liền càng có khả năng từ chủ tông đạt được càng nhiều tu luyện tài nguyên nữa, cũng có lợi cho tăng lên địa vị của phân tông tại chủ tông.
Chỉ tiếc nguyện vọng là mỹ hảo, sự thật lại phi thường tàn khốc.
Năm đại phân tông cho dù đem tất cả Dương Hồ cảnh đệ tử trẻ tuổi phù hợp điều kiện trong tông phái phái tới, cũng không quá đáng tổng cộng người, mà có thể tham gia Côn Luân Tiên Thử lại không chỉ là phân tông người này, còn có Dương Hồ cảnh tu sĩ bản thổ Bảo Tiên Thiên Vực.
Cuối cùng nhất nhân số tham gia tiên thử sẽ đạt tới mấy ngàn, mà Dương Hồ cảnh tu sĩ có thể thông qua khảo hạch chỉ là không sai biệt lắm một thành. Bởi vì hoàn cảnh cùng tài nguyên tu luyện sai biệt, năng lực cạnh tranh chỉnh thể của năm đại phân tông đệ tử ở bên trong Côn Luân Tiên Thử đều thua kém những bản thổ tu sĩ kia.
Cái này liền làm cho phân tông đệ tử cuối cùng có thể thành công gia nhập Côn Luân Tiên Phủ cực nhỏ, một cái phân tông có thể có ba bốn người là phi thường không tệ rồi. Nếu vận khí không tốt có chút phân tông nói không chừng còn có thể ở trong năm mươi năm một lần Côn Luân Tiên Thử toàn quân bị diệt.
Rất nhiều phân tông đệ tử đều cảm thấy cái này rất không công bình, nhưng tu luyện chi đồ cho tới bây giờ sẽ không có công bình chính thức đáng nói. Tựa như hắn, lúc trước cũng là mang hùng tâm tráng chí mà đến, cuối cùng mặc dù thành công gia nhập Côn Luân Tiên Phủ, nhưng bởi vì hắn xuất thân phân tông vẫn là ở lúc trùng kích Thánh Tử vị thất bại.
- Các tiểu gia hỏa, nên khởi hành rồi.
Một lát qua đi, Cổ Thương Phong khoát tay cười cười, lập tức xông lên không trung, đi ra tòa đài vuông, bọn người Mộ Hàn thấy thế cũng vội thu thập tâm tình đi theo...
- Thánh Tử, bọn hắn đến rồi!
Côn Luân Tiên Phủ, trong sơn cốc Bách Hoa ngạo phóng đột nhiên vang lên cái thanh âm này.
Nói chuyện chính là áo lam nam tử, tuổi chừng ba mươi, khuôn mặt tuấn lãng, phong độ nhẹ nhàng, trên người không có toát ra bất luận khí tức gì, nhưng cái xếp bằng ở kia, thân hình lại giống như hóa thành một mảnh đại dương mênh mông, thâm bất khả trắc. La Phù Thánh Tử ngồi ngay ngắn ở đối diện hắn, khuôn mặt như ngọc, áo bào hồng như lửa.
- Vu Trạch, đưa bọn họ tới là ai?
Nghe vậy, La Phù Thánh Tử cười hỏi.
-Là Cổ Thương Phong.
Nam tử áo lam gọi Vu Trạch kia trầm giọng nói, lúc nói đến bốn chữ Cổ Thương Phong, trên mặt đúng là lộ ra một tia kiêng kị khó có thể che dấu.
- Quả nhiên là hắn!
La Phù Thánh Tử có chút gật đầu, một bộ thần sắc không ngoài sở liệu.
- Lão gia hỏa kia đích thật là nhân vật thiên tử tung hoành, năm đại phân tông, hắn đảm nhiệm sơn chủ Chân Vũ Thánh Sơn cũng không phải là thực lực mạnh nhất, nhưng trong năm đại tiên chủ, lại dùng hắn tu vi cao nhất, vậy mà đã vượt qua tam trọng Hư Kiếp!
Nói xong lời cuối cùng, trong giọng nói của La Phù Thánh Tử cũng đầy sợ hãi thán phục chi ý.
- Tam trọng Hư Kiếp?
Vu Trạch lắp bắp kinh hãi.
- Hắn cư nhiên cường đại như thế rồi? Cho dù toàn bộ Côn Luân Tiên Phủ chúng ta, nhân vật Hư Kiếp cảnh cũng chỉ một bàn tay là có thể tính ra.
- Đúng vậy a!
La Phù Thánh Tử nói.
- Ta cũng là tháng trước mới ở trong lúc vô tình từ trong miệng một vị Thái Thượng trưởng lão biết được tin tức này. Nếu Cổ Thương Phong không phải đến từ Xích Thành Trung Thiên Vực, mà là xuất thân Bảo Tiên Thiên Vực chúng ta, năm đó tuyệt đối có thể trở thành Thánh Tử, nói không chừng còn có thể leo lên tiên phủ Phủ chủ vị, đáng tiếc ah...
Đáng tiếc cái gì, La Phù Thánh Tử cũng không nói ra, nhưng Vu Trạch lại thập phần tinh tường, Côn Luân Tiên Phủ cùng năm đại phân tông tuy biểu hiện ra nói là đồng căn đồng nguyên, nhưng tu sĩ xuất thân phân tông, cho dù tư chất tốt, thực lực có mạnh hơn nữa, cũng không có khả năng trở thành Côn Luân Tiên Phủ Thánh Tử, huống chi là Phủ chủ.
Sau một lúc lâu, La Phù Thánh Tử mỉm cười nói:
- Côn Luân Tiên Thử một tháng sau chính thức bắt đầu... Vu Trạch, thập đại giám sát, ngươi hẳn là thứ nhất, biết rõ đến lúc đó nên làm như thế nào a?
- Biết rõ!
...