Oanh!
Tiếng oanh minh cực lớn đột nhiên vang lên, mặt đất mạnh mẽ chấn run lên một cái, đem Mộ Hàn đang đắm chìm trong tu luyện giựt mình tỉnh lại, mạnh mẽ mở mắt nhìn đi, ngoài cửa sổ dĩ nhiên sắc trời sáng rõ.
Vèo! Thân ảnh Mộ Hàn chớp lên, liền xuất hiện ở ngoài sân.
- Lại có người trùng kích Thiên Trụ rồi, đi, đi xem!
Cơ hồ là thanh âm vang lên, thân hình mập mạp của Phó Thần lập tức đã từ bên hông Mộ Hàn lóe lên. Mộ Hàn gật gật đầu, lập tức đi theo.
Chỗ Phó Thần ở cách Thiên Trụ rất gần, chỉ có ngắn ngủn hơn mười dặm. Đối với Hỗn Nguyên Võ Tiên mà nói, điểm lộ trình như vậy không sai biệt lắm là trong nháy mắt tức qua.
Một lát qua đi, Mộ Hàn cùng Phó Thần đứng ở cách Thiên Trụ ước chừng ngàn mét. Đúng lúc này, chung quanh đã tụ tập không ít Võ Tiên, còn có càng nhiều khí tức khổng lồ từ đằng xa hăng hái tới gần, hiển nhiên cũng là bị tiếng vang rung trời động địa vừa rồi kia kinh động.
- Cự Thần Tộc!
Hai ánh mắt rơi vào dưới đáy Thiên Trụ, nhưng trong nội tâm lại Mộ Hàn có chút nhảy dựng.
Bên kia đứng lặng một cự nhân cao ngàn mét, từ trong cơ thể hắn thấu tràn ra khí tức cũng là cực kỳ khủng bố, có lẽ đã đạt đến Thái Vi cảnh đỉnh phong.
Nhìn xem thân thể vô cùng to lớn kia, Mộ Hàn không khỏi sinh ra một tia cảm giác nhỏ bé, tuy nói Mộ Hàn sớm biết Cự Thần Tộc hình thể khổng lồ như vậy, nhưng hôm nay tận mắt nhìn đến, vẫn là cảm thấy rất rung động, cùng Võ Tiên như vậy giao thủ, chỉ là trên khí thế trước hết thua trận rồi.
- Đáng tiếc, vẫn là đến cấp rơi xuống!
Phó Thần lắc đầu.
...
Môi Mộ Hàn khẻ nhếch, còn không có lên tiếng, Cự Thần Tộc Võ Tiên kia liền lần nữa nếm thử.
Hô! Tay phải to lớn mạnh mẽ khoác lên đệ nhất cấp cầu thang, chỉ là nhẹ nhàng nhấn một cái, thân hình hơn một ngàn mét kia đã phóng lên trời, chợt, hai chân giẫm một phát, bày tay trái lên trên dò xét liền đặt ở trên cấp cầu thang thứ hai, thân hình tiếp tục xông lên, không có chút nào đình trệ.
Cự Thần Tộc Võ Tiên kia song chưởng thay phiên đặt trên cầu thang. Động tác lại như nước chảy mây trôi, tốc độ nhanh kinh người, không có một hồi, đã xông lên ba mươi hai cấp cầu thang.
Theo Phó Thần giới thiệu, hai vị Thái Vi Võ Tiên của Cự Thần Tộc kia sống ở chỗ này thời gian đã vượt qua một trăm năm. Trong lúc đó vô số lần trùng kích Thiên Trụ, tuy nhiều lần thất bại, lại làm cho quá trình hắn vượt qua cầu thang trở nên càng ngày càng thông thuận, từ xa nhìn lại, đúng là thiện tâm vui mắt.
- Ồ!
Ngay lập tức qua đi, cự nhân kia đột nhiên điên cuồng hét lên lên tiếng, tay phải cực đại phá toái hư không. Đặt ở trên cấp cầu thang, thân hình lại như đạn pháo bay ra khỏi nòng sung, đột nhiên hướng lên đạn đi, đúng là xuyên thấu áp lực khủng bố từ trên cao che xuống kia, hai chân vững vàng mà rơi vào trên cầu thang.
Võ Tiên chung quanh vốn cho là hắn lại sẽ như lần trước, bị áp lực ở ba mươi ba cấp cầu thang đánh rớt xuống dưới, tiếng thở dài hơi tiếc hận thậm chí đã vọt tới yết hầu, nhưng hình ảnh bên trong dự đoán cũng không có xuất hiện, mọi người trợn mắt há hốc mồm, thở dài sắp ra tất cả đều nuốt trở vào.
Giờ khắc này, ở giữa thiên địa đúng là dị thường yên lặng.
- Ta lên! năm ah. Ta rốt cục lên...
Cự Thần Tộc Võ Tiên kia sau một lát giật mình sững sờ qua đi, đúng là mừng rỡ như điên mà rống to kêu lên, thanh âm điếc tai nhức óc như sóng to gió lớn hướng bốn phía kích động ra, đúng là xa truyền ngàn dặm.
- Cự Bằng... Thành công rồi!
- Hắn thật sự lên rồi? Cái này thật sự là... Thật sự là...
- Mẹ nó! Hắn đi cái vận khí cứt chó gì!
...
Phần đông Võ Tiên như ở trong mộng mới tỉnh, chung quanh Thiên Trụ một mảnh xôn xao, mọi người hoặc ngạc nhiên, hoặc rung động, hoặc chửi bới, nhưng trong ánh mắt lại đều không ngoại lệ mà toát ra vẻ hâm mộ.
Gần năm mươi năm qua, Cự Bằng lại trở thành Võ Tiên thứ nhất leo lên cấp Thiên Trụ.
Chờ hắn một năm sau từ Thần Khuyết tầng một đi ra, rất có thể đã tấn thăng làm Thiên Nhân Võ Tiên!
- Ai, lại để cho hắn trước thành công rồi!
Trên đồi núi, Phó Thần cầm lấy tóc, một bộ bị đè nén cực kỳ. Mộ Hàn không có lên tiếng, ánh mắt sáng quắc mà chằm chằm nhìn vào đạo thân ảnh cự đại chỗ ba mươi ba cấp cầu thang kia, nhưng trong lòng thì rục rịch, hận không thể lập tức đi qua, lần nữa nếm thử trùng kích cấp cầu thang.
Oanh!
Đúng lúc này, Thiên trụ đột nhiên bộc phát ra một hồi tiếng oanh minh y hệt xuyên kim liệt thạch, một đoàn khí tức hơi nước trắng mịt mờ từ trong Thiên Trụ lã lướt mà ra, hướng Cự Thần Tộc Võ Tiên gọi Cự Bằng kia hội tụ mà đi, trong khoảng khắc, sương mù đã bao khỏa thân hình hắn cực kỳ chặt chẽ.
Mấy cái thời gian hô hấp, sương mù đã tiêu tán, mà Cự Bằng trong sương mù cũng biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
- Cự Bằng đã tiến vào Thần Khuyết tầng một!
Gần như mỗi người đều đoán được nguyên nhân Cự Bằng biến mất, đáy lòng càng là cực kỳ hâm mộ.
Mà nỗi lòng Mộ Hàn ở trải qua chấn động vừa rồi, lại dần dần khôi phục bình tĩnh, muốn vượt qua cấp cầu thang, chỉ dựa vào man lực là không có tác dụng gì đấy, nhiều quan sát quá trình Võ Tiên khác trùng kích Thiên Trụ, có lẽ có thể từ đó tìm được một chút quy luật.
- Ta cũng thử xem!
Một đạo thân ảnh khéo léo đẹp đẽ, chỉ lớn bằng đầu ngón tay bỗng dưng hiện thân, đúng là một vị Ma linh tộc Võ Tiên, tu vị Phản Hư cảnh.
Phanh!
Thế nhưng mà hắn đi nhanh, về còn nhanh hơn, vừa mới xông lên hai mươi chín cấp cầu thang, đã bị áp lực cường đại đập rơi trên mặt đất.
- Ta đến...
Lại là một đạo thân ảnh phóng tới Thiên Trụ.
...
Bị Cự Bằng thành công kích thích, đại lượng Võ Tiên hành động.
Bọn hắn hoặc là đến từ Thanh Hư, Thần U, Không Minh Tam đại Thánh Thiên vực, hoặc là dị tộc tới các nơi, càng không ngừng nếm thử vượt qua Thiên Trụ. Đáng tiếc chính là, sau Cự Bằng mười mấy tên Võ Tiên, từ Thái Vi cảnh đỉnh phong, cho tới Giới Không cảnh, đúng là không có một cái nào thành công.
Bất quá, mặc dù là quá trình thất bại, cũng có thể tham khảo.
Mộ Hàn đem tâm thần trong không gian tâm cung bắt đầu điều động, tinh tế cảm ứng đến mỗi vị Võ Tiên trùng kích Thiên Trụ. Tại phiến khu vực này, tâm thần của Mộ Hàn tối đa chỉ có thể đến cấp cầu thang, chỗ cầu thang phía trên tựa hồ ẩn chứa lực lượng bàng bạc mênh mông, đem tất cả lực lượng tinh thần của Võ Tiên đều áp chế ở dưới. May là tâm thần có thể đem cấp cầu thang bao trùm ở bên trong, đối với Mộ Hàn mà nói cũng đã đủ rồi.
- Tử Linh, có ý kiến gì không?
Bất tri bất giác, đã đến lúc giữa trưa, không có người lại đi nếm thử, Võ Tiên chung quanh cũng phần lớn trở về chỗ ở của mình, thậm chí ngay cả Phó Thần cũng không ngoại lệ, chỉ có một số nhỏ Võ Tiên vẫn còn ở phụ cận dừng lại. Đem tình huống chung quanh thu nhập đáy mắt, lực chú ý của Mộ Hàn lại chuyển dời đến trong tâm cung.
- Áp lực chỗ Thiên Trụ, nói trắng ra là một loại lực lượng so với Hỗn Độn Thiên Lực càng cao hơn cấp. Dùng tu vi hiện tại của ngươi, rất khó luyện hóa loại lực lượng này, nếu như đến Thái Vi cảnh mà nói, ngược lại có thể nếm thử.
Tử Linh híp mắt, cười mỉm nói.
- Đúng vậy a.
Mộ Hàn nghe vậy, hơi gật đầu, hắn cũng có được phát hiện cùng Tử Linh đồng dạng, nếu như có thể luyện hóa loại lực lượng chỗ Thiên Trụ kia, muốn leo lên ba mươi ba cấp cầu thang, sẽ không phí bao nhiêu sức lực. Nhưng tu vi hiện tại của hắn còn luyện hóa không được, cũng chỉ có thể nghĩ biện pháp khác rồi.
Nhưng thời điểm đầu óc Mộ Hàn rất nhanh chuyển động, Tử Linh lại cười nói:
- Mộ Hàn, ta ngược lại có một biện pháp có thể thử một lần.