"Được đấy Vu Nhiên, ngày đầu tiên đã không tới đi học, không biết còn bao nhiêu bài tập chưa bù xong."
Đã hai tiết đầu buổi sáng trôi qua, chỗ ngồi của Vu Nhiên vẫn trống không. Phương Chiêu xoay người dùng khăn ướt lau bụi trên bàn ghế giúp cậu, sách vở mới phát cũng để giùm vào hộc bàn.
Ngón tay Sở Miên xoay bút viết, hỏi Phương Chiêu: "Vu Nhiên nói cho cậu là cậu ta ở nhà chép bù bài tập sao?"
"Ừ, vừa gửi tin nhắn tới." Phương Chiêu trả lời, vui sướng khi thấy người gặp họa mà nhìn Sở Miên, "Bài tập nghỉ đông của cậu có phải còn bị thằng ngốc kia giữ không?"
Sở Miên gật đầu cười khổ một tiếng, lộ ra biểu cảm trách cứ. Đến khi cúi đầu nhìn di động, cảm xúc trên mặt tiêu tán toàn bộ, chỉ còn lại mày khẽ khàng nhăn.
Hắn đã gửi vài tin nhắn cho Vu Nhiên, nhưng đối phương không hồi đáp, dường như là làm như không thấy. Sở Miên chỉnh chế độ im lặng thành rung, để sau đó có thể kịp thời liên lạc với Vu Nhiên.
Nhưng cả ngày hôm nay Vu Nhiên cũng chưa từng nhắn lại, Sở Miên đành phải cho rằng cậu đang nghiêm túc chép bài tập, không rảnh để ý tới mình.
Buổi tối về nhà, Sở Miên một mình ở trong phòng gọi điện thoại cho Từ Tứ, lễ phép gọi đối phương một tiếng "Tứ ca", dò hỏi tình huống Ôn Quân Huỳnh với anh ta. Không khác với tin tức trước đó cho lắm, Ôn Quân Huỳnh vay nặng lãi không trả nổi, hiện tại lãi mẹ đẻ lãi con đã lên tới mấy trăm vạn, mỗi tháng trả năm sáu vạn cũng quá sức, thường xuyên chạy trốn tới nơi khác để tránh né đám đòi nợ của Từ Tứ.
Khi Sở Miên hỏi "Vì sao anh ta lại vay tiền", Từ Tứ không buồn để ý, ngáp dài, nói: "Trước kia anh ta có người yêu, khi vay tiền lấy anh ta làm người đảm bảo, nhưng nam cùng nam thì có thể đáng tin cậy sao? Kết quả còn không phải không trả nổi tiền thì lập tức bốc hơi khỏi thế gian, cục diện rối rắm đẩy lại cho anh ta."
Sở Miên ngẫm nghĩ, lại hỏi: "Vậy nghề nghiệp ban đầu của anh Ôn là gì vậy?"
"Trước kia là kiến trúc sư nội thất, tiền tiết kiệm lấy hết cũng không đủ trả bèn đổi nghề."
Cái gọi là đổi nghề đại khái chính là dấn thân vào chợ đen mua bán thú cưng. Tình huống còn lại Sở Miên đều có thể đoán được, bản thân còn phải làm bài tập, không có nhiều thời gian hỏi thăm thêm.
Từ khi chậm rãi chấp nhận sự thật Mã Lệ Gia đã qua đời từ rất lâu, cục đá nhỏ cộm trong tâm trí Sở Miên cuối cùng cũng có thể hóa thành bột phấn tiêu tán theo gió, biết được kết quả của nó dù sao cũng tốt hơn mịt mờ không hay.
Sở Miên không biết loại tâm trạng của bản thân có tiêu tan hay không, nhưng hiện tại hắn nhớ tới thái độ trước đó của Vu Nhiên khi nhắc tới Ôn Quân Huỳnh, thế nhưng lại có chút yên tâm. Ít nhất cũng có thể chứng minh có rất nhiều việc của Ôn Quân Huỳnh mà Vu Nhiên không biết, còn thuận lợi học vẽ tranh, Tết nhận được bao lì xì, hẳn không bị người đàn ông kia đối xử ác ý.
Tiếng chuông di động cắt ngang yên tĩnh trong phòng, Sở Miên nhìn thấy tên Vu Nhiên trên màn hình, nhanh chóng nhấn nút nghe, hỏi cậu: "Chép xong bài tập rồi?"
"Chưa xong."
Sở Miên nghe được tinh thần cùng giọng nói cậu sa sút, đầu bên kia điện thoại còn có tạp âm trên đường.
Vu Nhiên hắng hắng giọng, nói: "Vừa rồi tớ nghe bài hát lần trước cậu hát, nhớ tới hôm nay còn chưa nghe thấy giọng cậu thì gọi nhanh cho cậu một cuộc, nghe xong thì cúp."
Nói xong, cậu chậm nửa nhịp mà cười hai tiếng.
Sở Miên đầu tiên là im lặng chờ đợi, sau đó khóe môi nhếch lên, hỏi: "Hiện tại cậu còn không cúp?"
"A... Lập tức." Vu Nhiên kỳ thật muốn nghe thêm vài câu, nhưng hôm nay cậu hiểu được phải có chuyển biến tốt, vội vàng nói cho Sở Miên: "Ngày mai tớ sẽ đi học, cậu chờ tớ."
Sở Miên buông tâm, không hỏi nhiều, chỉ nói: "Trường học phát móc chìa khóa linh vật mới, tôi lấy cho cậu một cái."
"Được!" Vu Nhiên nắm di động, do dự một chốc lát mới ấn nút ngắt cuộc gọi.
Cậu cất điện thoại, thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu nhìn thẳng tường vẽ bậy trước mặt.
Trên vách tường vẽ vũ trụ cùng hành tinh màu sắc đẹp đẽ, một con tàu vũ trụ phong cách hoạt hình bay giữa trời trăng, đó là kiệt tác của sư phụ. Mà ở bên dưới góc trái chỉ có một người máy hình vuông không bắt mắt, là từ tay Vu Nhiên. Này đã là vẽ từ hai năm trước, Vu Nhiên thật ra còn nhớ rõ rất nhiều chi tiết, chẳng hạn như cậu vẽ sai vị trí ngôi sao, làm hại sư phụ không thể không tô đậm thêm ngọn lửa; sau đó lại không cẩn thận ngồi vào một thùng sơn màu, về nhà bị mẹ mắng một trận, còn vứt cái quần đi.
Đáng tiếc tác phẩm này cuối cùng còn chưa hoàn thành, thời điểm còn thừa nửa mặt tường thì sư phụ có việc rời đi, ngày đó không trở về.
Vu Nhiên cẩn thận nghĩ lại, phát hiện sư phụ thường xuyên biến mất hai ba tháng, sau đó một ngày nào đó lại lặng yên xuất hiện. Vu Nhiên đã sớm quen với phong cách xuất quỷ nhập thần của anh, cũng không hỏi nhiều về hành trình, như vậy sẽ không phá hỏng phần cảm giác thần bí kia.
Quảng trường Lan Loan ban đêm sáng rực đèn ngũ sắc, rất nhiều người dân ăn cơm xong đến đây tản bộ nhảy nhót, thời tiết rét lạnh cũng không gây trở ngại đến quảng trường náo nhiệt.
Vu Nhiên nghe thấy sau lưng có tiếng xe motor, vừa quay đầu lại, tiếng động cơ đột nhiên im bặt.
Ôn Quân Huỳnh treo mũ bảo hiểm trên tay, cởi găng tay xuống xe, lấy một túi giấy từ cốp xe.
Vu Nhiên nhìn anh đi tới chỗ mình, hai người mặt đối mặt, thiếu niên nhỏ giọng gọi một tiếng "Sư phụ".
Ôn Quân Huỳnh cười cười vỗ bả vai cậu, đưa túi trong tay qua. Vu Nhiên cúi đầu, là hộp màu poster, còn có rất nhiều bút vẽ mới tinh.
"Ngày mai phải đi rồi, không rảnh dẫn cậu đi ăn cơm, chỉ có thể chọn cho cậu đồ sau này có thể sử dụng." Ôn Quân Huỳnh tiếc nuối thở dài, thuận tay kéo khóa áo khoác lông vũ của Vu Nhiên lên tận cùng, "Chừng nào cậu đi học?"
"Hôm nay."
"Hôm nay?" Ngón tay Ôn Quân Huỳnh búng trán Vu Nhiên, "Có chuyện gì vậy, lại trốn học?"
Vu Nhiên tránh không đáp, hỏi lại: "Lần sau anh định trở về khi nào?"
"Không biết, đến lúc đó rồi nói sau."
Âm nhạc nhảy múa ở quảng trường gần đó vừa lúc dừng lại, giọng Vu Nhiên đột ngột vang lên: "Có phải anh không tính trở lại không?"
Ôn Quân Huỳnh sửng sốt.
Nhưng anh rất nhanh chóng trấn tĩnh lại, tự nhiên tránh tầm mắt Vu Nhiên.
Vu Nhiên nhìn chằm chằm sườn mặt gầy gò mà kiên nghị của anh, bóng dáng dần dần hợp làm một với người anh trong trí nhớ -
Khi vừa mới lên sơ trung, Vu Nhiên còn hướng tới thiếu niên bất lương làm mưa làm gió như trong phim điện ảnh, tích cực hăng hái theo sát chân bạn cùng lứa đi gây chuyện. Có một lần đùa giỡn bên ngoài, đâm vào một chiếc xe motor dừng bên đường.
Lúc đó Ôn Quân Huỳnh còn đang vẽ lên tường, quay đầu thấy một đám nhóc đang vây quanh chiếc xe bị đổ của mình, lo lắng cơ thể chúng bị va chạm với máy móc, vội vàng đi qua xem tình huống. Anh vừa đi tới, tất cả mọi người đều bị hình xăm trên cánh tay cùng cổ anh làm kinh sợ, hít sâu không dám thở ra, sợ bị đại ca xã hội trước mắt ăn tươi nuốt sống.
Kết quả Ôn Quân Huỳnh không có ý trách cứ bọn họ, chỉ nâng xe dậy, xua xua tay đuổi bọn họ ra chỗ khác chơi.
Vu Nhiên bị vách tường đủ mọi màu sắc sau lưng anh hấp dẫn, không chỉ quanh quẩn nửa ngày không đi mà còn không biết xấu hổ tiến lên nói Ôn Quân Huỳnh dạy cậu vẽ.
"Tôi cho anh tiền!" Học sinh trung học Vu Nhiên vô cùng hào phóng, móc năm tờ ra đưa cho Ôn Quân Huỳnh, "Năm trăm vạn!"
Ôn Quân Huỳnh cầm lấy, nhận ra con số sau tiền mặt là do thiếu niên tự mình dùng bút chì thêm vài số "".
Anh cười nhạo hai tiếng, sau đó giả vờ dùng gương mặt nghiêm khắc nói cho Vu Nhiên: "Có biết vẽ loạn lên nhân dân tệ là phạm pháp không?"
Mặt Vu Nhiên nháy mắt trắng bệch, nhưng cậu còn như cậy mạnh mà lớn tiếng nói: "Vẽ, vẽ bậy lên tường cũng là phạm pháp, biết không?"
Nhìn dáng vẻ ráng phô trương thanh thế của thằng nhóc, Ôn Quân Huỳnh cười ha hả, nhuệ khí trong mắt tiêu tan.
Sau ngày hôm đó, Vu Nhiên thường xuyên đi theo Ôn Quân Huỳnh vẽ lên tường, thằng nhóc luôn thích đọc truyện tranh rốt cuộc bắt đầu có hứng thú với vẽ tranh, học thêm kỹ xảo vẽ, rất nhanh đã lập chí trở thành họa sĩ. Ôn Quân Huỳnh chỉ cần có thời gian rảnh thì liền dẫn cậu tới cửa hàng thức ăn nhanh, kiên nhẫn dạy cậu kiến thức phác họa cơ bản.
Bọn họ không nhớ rõ xưng hô "sư phụ" bắt đầu từ khi nào, có lẽ ban đầu là vui đùa, sau đó lại gọi thành quen. Vu Nhiên không chút che giấu tín ngưỡng trong lòng, Ôn Quân Huỳnh cũng không keo kiệt dạy học cho cậu.
"Vu Nhiên, cậu tuổi còn nhỏ thì đừng có ham đánh nhau, loại tâm lý này không tốt, bạo lực sẽ thay đổi bản tính một người. Đương nhiên, nếu có người chèn ép cậu hoặc bạn cậu thì nhất định phải đánh trả."
Ôn Quân Huỳnh có đôi khi sẽ dạy cậu chuyện khác: "Còn nữa, không phải mỗi người học mỹ thuật đều nhiệt tình thích thú như cậu, có rất nhiều người thuần túy không muốn học tập, về sau nếu cậu gặp được loại người này thì không cần theo chân bọn họ, hiểu chứ?"
Sư phụ mỗi lần nói chuyện với mình đều như giáo viên nói chuyện, cuối cùng luôn là một câu "biết không", "hiểu chứ", Vu Nhiên nghe nhiều thì mất kiên nhẫn, gật đầu vâng dạ có lệ. Nhưng những gì sư phụ nói cậu đều nhớ kỹ, không đánh nhau vì chuyện nhàm chán, cũng học tập nghiêm túc chuẩn bị thi cao trung.
Nửa năm gần đây, cơ hội Vu Nhiên gặp mặt anh càng ngày càng ít, không biết khi nào bọn họ mới có thể cùng nhau vẽ bậy giống như trước, ở bên vách tường một buổi trưa.
Có đôi khi Vu Nhiên cũng mơ hồ cảm giác được: Sẽ không có cơ hội như kia nữa.
Từng trận gió lạnh thổi qua quảng trường Lan Loan, câu hỏi của thiếu niên lại vang lên một lần nữa: "Có phải sau này anh không trở lại Dung Cảng không?"
Ôn Quân Huỳnh ngậm miệng không nói, chỉ bình tĩnh liếc Vu Nhiên một cái.
Vu Nhiên chỉ vào mặt tường vẽ bậy bên cạnh, hỏi: "Vì sao mặt tường này chúng ta còn chưa vẽ xong mà anh đã đi rồi?"
Thấy Ôn Quân Huỳnh trước sau im lặng, Vu Nhiên mới chậm rãi nói: "Em thấy lịch sử trò chuyện của anh."
Sắc mặt người kia cuối cùng cũng có cảm xúc lên xuống, anh kinh ngạc hé miệng, lại ngậm lại vài lần.
Đại khái không tính lừa gạt người trước mắt, cuối cùng anh lẩm bẩm: "Anh cho rằng anh đã xóa sạch sẽ."
Hô hấp của Vu Nhiên khựng lại vài giây, bỗng nhiên bước một bước dài đến, tay nắm lấy cổ áo Ôn Quân Huỳnh.
Cổ họng cậu khô khốc, không thể tin nổi mà khàn giọng nói: "Thấy trên di động của bạn em... Anh từng ức hiếp cậu ấy."
Ôn Quân Huỳnh hoang mang nhíu mày, nhưng không phủ nhận cái gì.
"Vu Nhiên, chăm chỉ vẽ tranh." Anh đưa tay bóp cổ tay Vu Nhiên, dùng sức bẻ khỏi cổ áo mình, "Chú ý thân thể, uống nhiều nước, đừng để cảm mạo..."
"Đi xin lỗi cậu ấy."
"Ôn Quân Huỳnh tiếp tục nói: "Các môn văn hóa cũng phải học chăm chỉ, không được lơ là, nếu không lớp mười hai rất khó đuổi kịp..."
"Anh mẹ nó –" Vu Nhiên bắt lấy cánh tay rắn chắc của anh, giọng đã run rẩy, "Anh có nghe thấy tôi nói anh xin lỗi bạn tôi không? Việc khác anh không muốn nói thì không nói, nhưng anh không thể... không thể ức hiếp cậu ấy."
Trong đầu một khi hiện ra mặt Sở Miên, hốc mắt Vu Nhiên nhịn không được nóng lên: "Tôi đã nói phải bảo vệ cậu ấy."
"Vu Nhiên." Ôn Quân Huỳnh hít sâu, bình thản nhìn thẳng cậu, "Anh không có cảm giác áy náy với người xa lạ, nếu phải nói xin lỗi thì anh chỉ cảm thấy rất xin lỗi cậu, về sau có khả năng không dạy cậu vẽ tranh được nữa."
Ôn Quân Huỳnh cầm tay Vu Nhiên, ấn năm ngón tay cậu thành một nắm tay, đặt lên gương mặt mình: "Trước khi đi thì tùy cậu lấy anh trút giận."
Vu Nhiên đứng sững tại chỗ.
Một lát sau, cậu ném tay Ôn Quân Huỳnh, nắm tay đấm thật mạnh vào tường vẽ bậy. Xương khớp tay lập tức bị cọ tới trầy da chảy máu.
Không tới rất đau, xung quanh miệng vết thương có chút ngứa. Vu Nhiên cúi đầu, chậm rãi nói: "Anh không cần phải ức hiếp người khác... Sư phụ."
Cậu đặt túi bút vẽ cùng màu trên mặt đất, lại lấy bao lì xì từ trong túi áo khoác đặt lên.
Sau đó cậu xoay người, quên liếc mắt người kia một cái, đại não trống rỗng, từng bước từng bước hướng tới ga tàu điện ngầm.
Ôn Quân Huỳnh nhìn thật kỹ bóng dáng thiếu niên, phát hiện trưởng thành cao lớn hơn trong trí nhớ không ít.
Đầu xuân Dung Cảng gió vẫn se lạnh như cũ, ánh mặt trời mỗi ngày đều đễn trễ nửa buổi sáng.
Sở Miên nhìn chỗ ngồi trống không đằng trước, đầu ngón tay thon dài không kiên nhẫn gõ lên mặt bàn. Tối hôm qua Vu Nhiên rõ ràng đã nói hôm nay sẽ đi học, nhưng tới giữa trưa còn không thấy bóng người, nếu hôm nay cậu ta không tới thì bài tập nghỉ đông của mình cũng coi như không làm.
"Êu? Này, tớ đến rồi, đang ở bên ngoài cổng chính." Vu Nhiên đầu bên kia điện thoại nói, "Cậu ra cổng một chút."
"Bảo vệ không cho cậu vào?"
"Ai, cậu ra là được, đừng hỏi."
Sở Miên đi ra khỏi phòng học, một mình đến cổng chính trường học, thấy được dáng người cao ráo đứng lặng lẽ ở bên ngoài lan can.
Vu Nhiên hôm nay chỉ mặc một bộ áo thể thao Adidas, ống quần xắn lên, dưới chân là giày thể thao cao cổ trắng tinh. Cậu không mang cặp sách, tay đút túi quần sưởi ấm, tùy tiện đứng ở nơi đó, cả người nhìn vừa gọn gàng vừa tiêu sái.
Cậu thấy Sở Miên liền nở nụ cười, chậm rãi bước tới hai bước ghé sát vào lan can, đưa hai tấm vé tàu qua: "Băng tan rồi, chúng ta đi thôi."
Thời gian lên tàu là hai giờ chiều, Sở Miên khó hiểu, nhìn Vu Nhiên: "Còn phải đi học."
"Học cái gì mà học, cậu không nghe cũng vẫn giỏi mà." Vu Nhiên với một bàn tay qua lan can, túm chặt ống tay áo đồng phục của Sở Miên, "Cậu đồng ý với tớ rồi."
Sở Miên suy tư một chút, hạ quyết định: "Vậy cậu từ từ."
Hắn tìm chủ nhiệm lớp xin giấy nghỉ học, sau đó trở lại lớp thu dọn cặp sách. Phương Chiêu thấy hắn không nói nguyên nhân mà đột ngột rời đi bèn đùa giỡn nói: "Làm gì, đi hẹn hò à?"
Người bên cạnh cũng ồn ào hai câu, mặt Sở Miên có chút ngượng ngùng, xấu hổ cười cười nói tạm biệt bọn họ. Hắn không nói cho mọi người Vu Nhiên ở bên ngoài, vì thế tin tức này bị hắn chiếm làm của riêng.
Vu Nhiên thấy Sở Miên không ngờ lại đeo cặp sách quang minh chính đại ra cổng, nhất thời vừa bực bội vừa bất đắc dĩ: "Ai, cậu xảy ra chuyện gì vậy, xin nghỉ cái gì chứ, hai ta cùng nhau trốn học không được sao? Như vậy kích thích hơn nhiều!"
"Cậu còn trốn học sẽ bị xử phạt, còn nữa, ngày mai trả tôi bài tập nghỉ đông." Sở Miên quét người cậu một cái, chú ý tới trên tay dán hai miếng băng dán cá nhân: "Bị làm sao vậy?"
Vu Nhiên không buồn để ý sờ sờ: "À, làm bài tập quá liều mạng."
Cậu giơ tay đến trước mặt Sở Miên: "Nếu không thì cậu thổi thổi cho tớ?"
"Cút." Sở Miên cười khẽ, đẩy đầu cậu một cái.
Hai người bắt taxi tới bến tàu, lên du thuyền sớm, đứng trên boong tàu hóng gió.
Đây cũng là lần đầu tiên Sở Miên lên du thuyền Lan Giang, dù sao bản thân ở khu đô thị Hãn Ninh ở trung tâm thành phố, mỗi ngày ra ban công đều có thể thu hết sông Lan Giang vào đáy mắt, từ trước đến nay chưa từng sinh ra hứng thú với nó. Không nghĩ tới khi mình lên mặt trên sông, phong cảnh lại có chỗ khác biệt với trong trí nhớ.
Vu Nhiên dựng thẳng cổ áo thể thao, che khuất cổ mình, sau đó hỏi Sở Miên: "Lạnh không?"
Sở Miên lắc đầu, xoay mặt thấy đầu tóc Vu Nhiên bị gió thổi bay lung tung, không nhịn được cười.
Vu Nhiên nhìn mặt sông xa xa, mở miệng hỏi: "Sở Miên, tớ nhớ rõ lần đầu tớ theo cậu đến "Đài Đồng Tước", cậu nói với tớ nếu cậu không bị mất rắn thì sẽ không khổ sở như vậy, cũng có thể không mắc phải bệnh ngủ rũ. Nếu như vậy, hiện tại hẳn cậu sẽ thuận lợi thi được vào ba trường đứng đầu thành phố, thành tích sẽ càng tốt nhỉ?"
Nghe thấy Vu Nhiên bỗng nhiên nhắc tới một việc trước đó rất lâu, Sở Miên chần chừ nhìn cậu, sau đó trầm giọng trả lời: "Không phải."
"Không phải." Sở Miên lặp lại một lần, thở dài: "Cơ chế phát bệnh của bệnh ngủ rũ không có quan hệ trực tiếp với kích thích tình cảm. Tôi không nhớ rõ lần đó nói với cậu như thế nào, khả năng là lúc đó tôi không muốn thừa nhận với cậu là tôi bởi vì xui xẻo nên mới bị bệnh."
Gió thổi khiến bọn họ không tự giác mà nheo đôi mắt lại, Sở Miên tiếp tục nói: "Nhưng hiện tại tôi cảm thấy vận khí của mình không tồi, hoàn cảnh với tôi mà yếu tố giảm bớt bệnh tình hàng đầu, giáo viên cùng bạn học ở Thành Tuấn đều nhiệt tình săn sóc hơn những người tôi biết ở Cảng Ngoại, đối xử với tôi rất tốt, hơn nữa..."
- Nhất là cậu.
Sở Miên giấu trọng điểm này trong miệng không nói ra, hắn rũ mắt xuống, sửa lời: "Lần đó không phải tôi đã nói cho cậu sao, tôi tin tưởng vòng xoay vận khí, trước kia xui xẻo thì về sau chắc chắn sẽ may mắn. Tôi cảm thấy... hiện tại sinh hoạt ở Thành Tuấn rất vui vẻ."
Hắn nói xong, nửa ngày không nghe thấy Vu Nhiên đáp lại. Ngẩng đầu nhìn qua, vừa lúc nhìn thấy dưới mí mắt Vu Nhiên có giọt nước mắt đang lăn xuống, tích trên cổ áo màu đen, thấm thành một vùng nhỏ.
Phát hiện Sở Miên đang nhìn mình, Vu Nhiên lập tức giơ tay lau mắt, thở ngắn than dài, chủ động nói ra nguyên nhân: "Tớ rất nhớ chú Vu Lặc của tớ! Chú ấy đã chết trên du thuyền ba lần rồi."
Lời thình lình này khiến Sở Miên cười ra tiếng, nhẹ nhàng đá gót giày Vu Nhiên: "Sao cậu lại không nghĩ tới em trai mình, tóc thằng bé cũng bị cậu kéo đứt hai lần."
Vu Nhiên cũng cười theo, nhưng nước mắt vẫn rơi liên tiếp không ngừng, cậu đành phải giơ tay che trước hai mắt, làm bộ che ánh nắng mặt trời.
Cậu hít thở nặng nhọc, bỗng nhiên cảm giác sau lưng bị người ấn, giây tiếp theo, gió trước mặt bị chặn.
Sở Miên không biết bản thân mỗi lần ngủ được Vu Nhiên ôm vào lồng ngực như thế nào, hiện tại hắn chỉ có thể theo trực giác mà nhẹ nhàng ôm lấy bả vai Vu Nhiên, nhỏ giọng nói: "Cậu cũng rất nhớ chú ấy() đi."
() Xưng hô bên Trung Quốc chỉ có "hắn"
Vu Nhiên không nói hai lời, đầu trực tiếp ngả vào lồng ngực ấm áp của Sở Miên, hoàn toàn tránh gió thổi.
Hai nam sinh cứ duy trì tư thế ôm như vậy, Sở Miên không thể thuyết phục bản thân rằng tình huống trước mắt là bình thường, nhưng hắn vẫn lựa chọn mặc kệ bầu không khí, chỉ xác nhận với Vu Nhiên một vấn đề: "Trái tim cậu có gặp phải loại... có thời điểm bỗng nhiên hoảng loạn một chút không?"
Vu Nhiên lắc đầu: "Làm sao vậy?"
"Không có việc gì." Yết hầu Sở Miên lên xuống, "Vậy có thể là vấn đề của tôi."
- Đại não bản thân nhất định là có lệch lạc ở đâu đó, nên khi tiếp xúc tứ chi với Vu Nhiên mới sinh ra phản ứng xúc động.
"Không thoải mái sao?" Vu Nhiên ân cần ngẩng đầu, bàn tay đè lại ngực Sở Miên, "Ui, giống như không đập!"
"Vô nghĩa, cách nhiều lớp quần áo như vậy."
"Cậu nói là cảm giác gì? Nghiêm trọng không? Có đau không?"
"Còn tốt, đại khái là cảm giác trái tim bị hẫng mấy nhịp."
"Hả?!" Vu Nhiên đại kinh thất sắc, thẳng người đỡ lấy Sở Miên, "Hẫng như thế nào? Hẫng có nghiêm trọng không? Cậu mẹ nó tại sao lại không nói sớm!"
Cậu gấp gáp lấy di động ra muốn gọi , lại bị Sở Miên cười cười đè tay lại.
"Không cần gọi cứu thương." Sở Miên cảm giác lời này bản thân từng nói qua.
"Thật sự không sao chứ?"
"Không sao. Tự tôi điều chỉnh một chút là được rồi."
Sở Miên như là trấn an mà vỗ vỗ sau lưng Vu Nhiên hai cái, càng giống như mượn lời này trấn an chính mình.
Hắn không biết nên bắt đầu "điều chỉnh" như thế nào, chỉ biết nếu không khống chế một chút...
Nhịp tim đập sẽ bị người trong lồng ngực quấy rầy.