Tiếng chuông tiết tiếng Anh vang lên, Vu Nhiên thấy một người đàn ông xa lạ đeo kính đen mặc áo sơ mi kẻ sọc đi vào phòng học. Người đó tự nhiên đứng trên bục giảng, phân phó mọi người lấy tuần báo tiếng Anh ra.
"Ai đây? Vào nhầm lớp à?" Vu Nhiên nghi hoặc hỏi Phương Chiêu.
"Chủ nhiệm tạm thời, thầy Đới. Cô Bạch ngày đó không phải nói với chúng ta rồi à, cô bị trường phái đến trung học ở Mỹ giao lưu hai tuần, bắt đầu từ hôm nay là giáo viên khác dạy thay." Phương Chiêu nhỏ giọng nói cho cậu: "Chuyện quan trọng như vậy mày cũng không nghe à?"
"Nói hôm nào vậy? Sao tao không có ấn tượng gì."
Phương Chiêu nhớ lại một chút: "Hôm Sở Miên không tới."
"À, bảo sao." Vu Nhiên bừng tỉnh. Hôm Sở Miên xin nghỉ, bản thân dường như không nghe vào một tiết nào.
Thầy Đới chỉ đi cùng hai tuần, sau đó thì không có liên quan gì tới bọn họ nữa, bởi vậy có rất nhiều người lơ là việc nghe giảng. Nhưng mọi người rất nhanh đã phát hiện ra tính cách thầy Đới nghiêm khắc hơn cô Bạch rất nhiều, khi điểm danh trả lời câu hỏi mà đáp sai, những câu tiếp theo sẽ phải trả lời tiếp; phiên dịch không lưu loát thì sẽ bị thêm vào bài tập; càng nghiêm khắc hơn chính là đến cả dáng ngồi nghe giảng thầy cũng phải quản.
"Mùa hè vốn dĩ đã nóng, các em nằm bò ra thì chắc chắn sẽ ngủ, ngồi hết lên." Thầy Đới nhìn quanh bốn phía, chú ý tới Sở Miên đang vùi đầu ngủ gà ngủ gật, "Nam sinh kia không cần ngủ, bạn học ngồi trước gọi cậu ấy dậy."
Vu Nhiên không làm theo lệnh của thầy, thay Sở Miên giải thích tình trạng thân thể. Nhưng thầy Đới nghe xong thì lập tức đến gần, ngón tay dùng sức gõ gõ mặt bàn, gọi Sở Miên dậy.
"Nếu quá buồn ngủ thì đứng nghe, hoặc đi ra ngoài rửa mặt để tỉnh táo một chút." Giọng thầy Đới dày nặng, lực xuyên giáp mười phần.
Sở Miên vừa mới tỉnh, còn chưa hiểu tình huống ra sao, chỉ nghe thấy Vu Nhiên ngồi trước bất mãn nói: "Cậu ấy đứng cũng có thể ngủ, để cậu ấy nghỉ một lát thì có làm sao đâu ạ?"
"Muốn nằm bò thì về nhà mà nằm, ở trong lớp của tôi không ai được đối xử đặc biệt, hơn nữa đây cũng không phải khuyết điểm gì lớn." Giọng thầy dứt khoát, quay đầu liếc Vu Nhiên một cái, "Nếu em cũng muốn đứng thì đứng theo bạn."
Sở Miên chỉ nhìn thấy sườn mặt Vu Nhiên, nét mặt kia tựa như còn đang muốn phản bác, hắn bèn duỗi tay đè bả vai Vu Nhiên lại, ý bảo không cần nhiều lời. Sau đó hắn chủ động đứng lên, uống hai viên thuốc, miễn cưỡng duy trì tỉnh táo.
Thời tiết nóng bức dễ khiến người ta bứt rứt khó chịu, trong lòng Vu Nhiên nghẹn lửa, dùng sức giẫm xuống mặt đất, cùng Sở Miên đứng nghe giảng bài.
Sở Miên nhìn chăm chú tấm lưng mảnh khảnh của Vu Nhiên hồi lâu mới rũ mắt xuống nhìn sách. Hai người cứ cúi đầu đứng như vậy bốn mươi phút, đến khi kết thúc tiết học thì cổ cũng đau nhức.
"Thầy dạy thay thì nghiêm khắc với chúng ta làm gì chứ, dạy cũng không phải quá tốt, để ý quá nhiều chuyện." Thời điểm ăn cơm trưa Vu Nhiên cũng không quên oán giận vài câu, chủ yếu là bởi vì thầy Đới không thông cảm bệnh ngủ của Sở Miên, "Còn nữa, dù Sở Miên có ngủ hết tất cả tiết tiếng Anh thì không phải vẫn sẽ thi được hạng nhất sao."
Vu Nhiên làu bàu đến cuối cùng, trong giọng nói mơ hồ có vài phần đắc ý.
"Không có việc gì, thầy ấy là tổ trưởng lớp mười một, quen nghiêm khắc mà thôi. Huống chi không phải giáo viên nào cũng có nghĩa vụ phải hiểu rõ tôi." Sở Miên dùng muỗng nhựa quấy cà chua trong chén một chút, múc một miếng đưa vào miệng, lành lạnh chua ngọt.
Hắn ngẫm nghĩ, dặn dò Vu Nhiên: "Mấy ngày nay cậu nhớ làm bài tập tiếng Anh đầy đủ, đừng để cho thầy bắt lỗi là được rồi."
Vu Nhiên gật đầu có lệ, sau đó trở về viết loạn lên tuần báo tiếng Anh một hồi, chợt thấy giống như hoàn thành bài tập.
Đại biểu môn Hóa học đã phát một chồng đồ vật qua từng tổ, chuyền từ trước ra sau. Phương Chiêu cầm trên tay, thấy là tư liệu học thêm cùng đĩa CD. Cậu ta ôm hai phần vào ngực, xoay người cười thần bí nói: "Vu Nhiên, muốn đĩa không?"
"Làm sao, tự mày chụp à?" Vu Nhiên lập tức cố ý trưng vẻ mặt chán ghét, kháng cự lắc đầu xua tay: "Không muốn không muốn không cần, quá bẩn, Sadako nhìn cũng muốn đập TV."
Hai người làm bộ làm tịch mà từ chối lẫn nhau, cuối cùng đĩa CD cũng trở về tay từng người.
Vu Nhiên ngay từ đầu đã không để sách học thêm cùng đĩa CD vào trong mắt, chơi đùa với Phương Chiêu xong thì tùy ý nhét vào hộc bàn. Không nghĩ tới sáng hôm sau lớp trưởng thông báo với mọi người thu phí tám mươi tệ.
Rất nhiều bạn học kinh ngạc "Tại sao lại lấy tiền", hỏi ra mới biết đĩa CD cùng với sách phụ đạo đã phát trước đó là một bộ chứ không phải là vật tặng kèm.
"Cái đĩa rách này mà tận tám mươi?" Vu Nhiên khinh thường nhìn lại, giơ lên, "Ai nhàn đến mức dùng đĩa CD này ôn tập đâu, hơn nữa lần trước mua sách luyện tập hết một trăm hai, thầy cũng nói bài tập trong đó không tốt, không cần phải làm, chứng tỏ căn bản không đáng giá như vậy. Tại sao hiện tại chúng ta phải tiêu tiền cho vật không cần thiết?"
Cậu nói xong lời này, trong lớp có rất nhiều người phụ họa theo. Hướng Tuyết Hoa lộ vẻ khó xử, chỉ nói: "Bởi vì đồ đã chia cho mọi người rồi..."
Vu Nhiên nói theo lẽ thường: "Chúng tớ trả lại vậy."
"Cái này... không có khả năng." Hướng Tuyết Hoa nắm chặt một xấp tiền trong tay, "Khối đã thống nhất rồi, những lớp khác đều đã thu tiền xong, thầy Đới đang giục chúng ta nhanh lên."
"Đệch, đĩa CD còn ép mua ép bán." Phương Chiêu ngoài miệng thở dài oán trách nhưng vẫn giống phần lớn mọi người ngoan ngoãn lấy tiền nộp lên. Dù sao đây cũng là yêu cầu cứng nhắc của trường học, tài liệu phụ đạo đã tới tay, không ai có lý do từ chối trả tiền.
Vu Nhiên suy tư một lát, quay đầu nghiêm túc hỏi Sở Miên: "Giáo viên hóa học có nói trước hội khảo sẽ không lấy nó ôn tập, chúng ta có quyền không mua, đúng không?"
"Ừ."
Nhận được lời khẳng định của Sở Miên, tự tin từ chối đưa tiền của Vu Nhiên càng thêm dồi dào, nhưng rất nhanh cậu đã thấy Sở Miên viết tên lên giấy thu tiền, đưa cho lớp trưởng.
Vu Nhiên nhịn không được, mở miệng: "Tại sao cậu lại đưa tiền?"
"Đây là quy định."
"Nhưng quy định có vấn đề, mua không dùng được, dựa vào cái gì mà mọi người không thể cùng nhau từ chối?" Vu Nhiên nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Trường học không thể cố ý bán cho chúng ta một mớ giấy lộn, còn cả đĩa CD này nữa."
Sở Miên gật đầu, đồng ý với lời cậu nói, nhưng vẫn là bất đắc dĩ nói: "Bởi vì cho dù trường học thu bừa phí nhưng phần lớn mọi người cũng đều tình nguyện tuân thủ quy định, tránh dính phải phiền toái."
Vu Nhiên suy nghĩ hai giây, nghiêm túc nói: "Tớ không sợ phiền toái, tớ phải trả lại, nên đi tìm ai bây giờ?"
Sở Miên ngồi xuống, đỡ cánh tay Vu Nhiên, khuyên cậu: "Sắp thi rồi, đừng lãng phí thời gian."
Vu Nhiên muốn nói lại thôi, nhìn thẳng hai mắt Sở Miên, một lát sau vẫn kiên trì: "Không cần."
Phản ứng này ở trong dự kiến của Sở Miên, hắn hiểu rõ tính cách của Vu Nhiên sẽ rất khó nén giận nổi, đành phải nói: "Nếu cậu có biện pháp để tất cả các bạn học trong khối đều từ chối trả tiền, như vậy trường học hẳn sẽ suy xét đến ý kiến của chúng ta."
Phát động tất cả bạn học cùng khối chống lại loại phụ phí này... Vu Nhiên biết chuyện này không có khả năng làm được, những lớp khác đã thu tiền xong, mà lớp mình cũng sắp thu đủ, mọi người hẳn đều cảm thấy thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện.
Nhưng biết rõ con đường phía trước có hố, Vu Nhiên thực sự không tính nhắm mắt nhảy vào, cho nên khi lớp trưởng đến thu tiền, cậu vẫn lựa chọn từ chối.
Hướng Tuyết Hoa khuyên nhủ mãi không lay chuyển được cậu, rơi vào đường cùng, chỉ có thể tìm chủ nhiệm tạm thời thông báo tình hình.
Vu Nhiên rất nhanh đã bị thầy Đới kêu tới văn phòng nói chuyện.
Cậu vừa đi, Thôi Hà bèn nhỏ giọng hỏi Sở Miên: "Vu Nhiên chắc chắn sẽ bị thầy mắng, vừa rồi tại sao cậu không nói thêm vài câu cản cậu ta? Cậu ta bị thầy mắng xong chắc chắn còn phải đưa tiền, quá mệt."
Sở Miên nhìn chỗ ngồi trống không phía trước, trả lời đúng sự thật: "Bởi vì suy nghĩ của Vu Nhiên không sai, tôi không có lý do nào có thể thuyết phục cậu ấy."
"Thì không sai, nhưng mà – "
"Tôi cảm thấy, cậu ấy thà rằng bị giáo viên mắng, cũng không hy vọng chúng ta phản đối cậu ấy."
Sở Miên xoay mặt nhìn thẳng Thôi Hà: "Cho nên tôi không muốn làm cậu ấy thất vọng."
Thôi Hà ngẩn người, cuối cùng gật đầu, không nói thêm gì.
Trong văn phòng, không khí dần dần nồng nặc mùi thuốc súng.
Từ khi Vu Nhiên bắt đầu vào cửa, cuộc tranh luận giữa cậu và thầy Đới vẫn chưa hề dừng lại, mặc kệ thầy có nói tầm quan trọng của quy củ với cậu như thế nào, Vu Nhiên đều tìm đủ mọi góc độ để phản bác lại lỗ hổng trong quy định.
Xét đến cùng, trọng điểm của Vu Nhiên là bốn chữ - dựa vào cái gì.
Giằng co với cậu nửa ngày, thầy Đới miệng khô lưỡi khô, không kiên nhẫn nói: "Người khác đều giao tiền xong rồi, chỉ còn một mình em, em đừng khác người, không muốn đưa thì tôi gọi điện thoại cho cha mẹ em, để mẹ em tới đây đưa tiền giúp em."
"Em ăn ngay nói thật mà thôi, vốn dĩ là trường học mua loạn, còn ép chúng em đưa tiền, lãnh đạo như vậy mới là khác người." Vu Nhiên không chút yếu thế nào, "Dù thầy có gọi mẹ em tới thì mẹ em cũng sẽ không đưa. Mẹ em kiếm tiền vất vả như vậy, dựa vào cái gì mà tiêu uổng tiền cho em."
Thầy Đới xoa xoa ấn đường, thật sự không muốn nhiều lời với người trước mặt, hai người vì hai trăm tệ này mà tranh cãi đến khi chuông đi học vang lên.
"Được rồi, tôi đưa tiền thay em!" Thầy Đới xua tay đuổi cậu về phòng học.
Vu Nhiên lúc này lâm vào thế khó xử, cậu không muốn thua giáo viên. Nhưng nếu đưa tiền thì có nghĩa là cậu đồng ý mua tài liệu phụ đạo hóa học kia.
Nghĩ tới nghĩ lui, cậu vẫn là lấy tám mươi tệ ra, đặt lên bàn làm việc của thầy Đới.
Vu Nhiên trở lại phòng học rầu rĩ không vui nửa ngày, áp lực rất rõ ràng.
Cậu không cam lòng mà bắt đấy Sở Miên, nghiêm túc lạ thường: "Không được, tớ muốn tố cáo trường học, nên gọi điện thoại cho ai, () sao?"
() : có vẻ là cơ quan tiếp nhận khiếu nại, tố cáo, bảo vệ người tiêu dùng của Trung Quốc
Sở Miên lắc đầu: "Vô dụng, tôi vừa kiểm tra rồi, bộ sách luyện tập hóa học kia là được sở Giáo dục thành phố đấu thầu, dựa theo chính sách, trường học có thể trực tiếp mua thay chúng ta."
Một bộ tài liệu giá hai trăm tệ, nếu tính cả khối thì vượt qua sáu vạn, nếu tính toàn trường thì số tiền vô cùng lớn.
Phương Chiêu cũng nhịn không được mà xoay người khuyên cậu: "Thôi bỏ đi, Vu Nhiên, đừng phân cao thấp với việc này, rất nhiều trường học khác cũng là loại này."
Vu Nhiên hít sâu, ủ rũ cụp đuôi nằm sấp xuống, nhỏ giọng nói: "Nhưng tao không nghĩ Thành Tuấn cũng là loại này..."
Đây là nơi cho cậu cuộc sống vườn trường lý tưởng, giúp cậu kết bạn với rất nhiều bạn học thân thiện, các giáo viên cũng có nhiều ưu điểm, còn có cả linh vật siêu đáng yêu. Đúng là vì Vu Nhiên thích Thành Tuấn nên cậu mới không muốn ấn tượng về trường học trong lòng mọi người bị việc nhỏ này phá hỏng.
Nếu các bạn học lúc này đều ngầm đồng ý quy tắc cưỡng chế thu phụ phí, như vậy sẽ sau nhất định sẽ gặp tình huống tương tự. Rõ ràng trong lòng mọi người đều không tình nguyện, nhưng lại mở một mắt nhắm một mắt, nhiều lần như vậy sẽ tập thành thói quen, cuối cùng không có cơ hội phản kháng.
Ngực Vu Nhiên khó chịu, khó có thể giải sầu, chỉ có thể xoay người nhìn Sở Miên, như vậy tâm trạng sẽ khá lên một chút.
"Làm sao vậy?" Sở Miên bị cậu nhìn chằm chằm như vậy, có chút khó xử.
"Có biện pháp nào mới có thể khiến trường học lần sau không tùy tiện thay chúng ta mua những đồ vô dụng như vậy?" Vu Nhiên mười phần rầu rĩ, "Chỉ có cách khiến tất cả học sinh trong khối phản đối giống lời cậu nói sao?"
"Làm không được đâu."
"Tớ cũng cảm thấy vậy."
Sở Miên nhẹ nhàng cười một chút, bỗng nhiên cảm thấy Vu Nhiên có thể nhận ra điều này thì đã lý trí hơn trước kia rất nhiều.
"Vu Nhiên, có sai lầm không thay đổi được." Sở Miên trầm giọng nói, "Chỉ cần chúng ta luôn nhớ kỹ những việc sai đó là đủ rồi."
Vu Nhiên chống cằm, lòng bàn tay kéo căng khóe miệng một chút.
Cậu nhìn mặt Sở Miên nửa phút, bỗng nhiên mở miệng: "Chỉ có chúng ta nhớ kỹ thì chưa đủ."
Sở Miên nhìn cậu.
Vu Nhiên lập tức buông tay, ngồi thẳng người, ánh mắt lại khôi phục sáng ngời: "Cậu nói đúng, nếu không thay đổi được sai lầm thì phải nhớ kỹ, tất cả mọi người phải nhớ kỹ."
Chỉ có như vậy, lần sau nếu gặp phải tình huống tương tự, mới có nhiều người sẵn lòng truy hỏi một câu "Dựa vào cái gì".
"Cậu muốn đi đâu vậy?"
Vừa tan học, Sở Miên thấy Vu Nhiên vội vã rời khỏi phòng học, một hồi lâu mới trở về, ôm một chồng đĩa CD phụ đạo hóa học trong lòng.
Vu Nhiên đặt chỗ đó vào chỗ ngồi, lại ra cửa một lần nữa, tìm những bạn học lớp khác hỏi xin sau đó cũng hỏi các bạn trong lớp, có ai tình nguyện vứt đĩa CD thì có thể đưa hết cho cậu.
"Nhiều đĩa như vậy, mày cầm đi bán à?" Phương Chiêu ngạc nhiên nhìn cậu.
Vu Nhiên không trả lời, ngồi vào chỗ xé giấy bọc đĩa CD, ném hết vào một thùng giấy.
Sở Miên có loại dự cảm xấu, bắt lấy bả vai Vu Nhiên hỏi: "Cậu muốn làm gì?"
Vu Nhiên tránh không đáp, hỏi lại: "Làm sao để chia chỗ đĩa CD này thành nhiều mảnh? Bẻ hết thì quá lao lực."
"Đập vỡ hoặc cưa ra...." Sở Miên nói, "Nếu cậu có việc muốn làm thì có thể nói cho tôi trước."
"Ừ, vậy cậu sẽ cùng tớ làm sao?" Vu Nhiên cười cười, thuận miệng hỏi.
"Có lẽ." Sở Miên quay mặt đi, "Cậu nói trước đã."
Vu Nhiên nói "Được", quỳ gối lên ghế, bám vào người Sở Miên ghé vào tai, nói kế hoạch của mình ra: "Tớ muốn nửa đêm lén trèo tường vào trường..."
Sở Miên vốn định lắng nghe chăm chú, nhưng lỗ tai bị hơi thở của Vu Nhiên dán thật chặt, lực chú ý của hắn đều bị bản thân Vu Nhiên kéo ra.
Nghe xong, Sở Miên do dự vài giây, nói "Được."
...
Sáng sớm mùa hè, ánh mặt trời đã rất độc ác.
Nhiều học sinh của trung học Thành Tuấn đến trường giống như ngày thường, tầm bảy giờ đã rảo bước tới cổng lớn trường học. Nhưng hôm nay, tất cả mọi người đến trường đều bị vật trước mắt làm kinh hãi.
Pho tượng ngựa đồng đặt đối diện cổng trường hôm nay bất ngờ thay đổi sang một diện mạo mới, thân hình kiện mỹ không còn là ánh đồng vàng trầm mà lóng lánh bảy sắc cầu vồng dưới ánh mặt trời, vô cùng chói mắt.
Mọi người đến gần mới phát hiện trên pho tượng dính đầy mảnh nhỏ bất quy tắc của đĩa CD, khiến cho đường cong con ngựa cũng dị dạng theo.
Không hề nghi ngờ gì, đây là hành vi phá hoại tài sản của trường học vô cùng nghiêm trọng, hơn nữa pho tượng này còn là vật biểu tượng của trường.
Khi Thôi Hà đến cổng trường, cô bị ánh sáng lấp lánh trước mặt làm lảo đảo vài bước, tập trung nhìn kỹ thì trong nháy mắt liền đoán ra đây là tác phẩm của Vu Nhiên.
Nhân lúc còn chưa tới tiết tự học, cô nhanh chóng tới nhà vệ sinh gọi điện thoại cho Vu Nhiên, muốn nói cho cậu hôm nay tốt nhất đừng tới trường, chắc chắn sẽ khiến ban giám hiệu giận tím mặt.
Việc cô không nghĩ tới, chính là người nhận điện thoại là Sở Miên.
Nam sinh lời ít ý nhiều: "Vu Nhiên đang tắm rửa."
"Hả?"
Sở Miên nhanh chóng bổ sung: "Chúng tôi ở khách sạn."
Thôi Hà không ngờ sáng sớm đã nghe thấy tin tức bất ngờ như vậy, cô đã quên bản thân đang muốn nói gì, nhỏ giọng cảm thán: "Cậu, hai cậu nhanh như vậy đã thuê phòng..."
Sở Miên ở bên kia điện thoại tặc lưỡi: "Nửa đêm hôm qua cùng Vu Nhiên dính xong đĩa CD thì quá mệt, cho nên tạm thời chấp nhận ở ngoài một đêm."
"À... Hả? Nửa đêm hôm qua?" Thôi Hà khó có thể tin, "Pho tượng của trường là hai cậu cùng nhau làm?"
"Ừ." Sở Miên hiện tại rất buồn ngủ, giọng nói cũng để lộ ra trạng thái mơ màng sắp ngủ.
"Không phải chứ, Sở Miên, cậu, cậu hiện tại cũng dám theo Vu Nhiên làm loại chuyện sẽ bị phạt này?" Thôi Hà không thể tin nổi mà cười khổ ra tiếng, "Nhưng vì hai trăm tệ kia thì không cần thiết! Hai người đúng là..."
Sở Miên nhắm mắt lại, buồn ngủ lẩm bẩm nói: "Tôi cũng cảm thấy không cần thiết, nhưng mà..."
Nhưng hắn càng không muốn thấy trong tương lai, một ngày nọ Vu Nhiên cũng sẽ biến thành một người phải cân nhắc lợi hại đúng sai mơ hồ.
"Nhưng mà cái gì?" Thôi Hà nghe không rõ lời lầm bầm của hắn.
Sở Miên nghe tiếng hát cùng tiếng nước trong phòng tắm, dường như sắp ngủ rồi, lẩm bẩm nói: "Nhưng mà tôi muốn cùng cậu ấy làm."