Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bắt đầu từ hôm nay, Sở Miên sinh ra kháng cự mãnh liệt với "cậu bé bọt biển" màu vàng mắt to kia, đến mức nhìn thấy miếng pho-mát hình vuông cũng sẽ liên tưởng đến. Sáng sớm vừa tỉnh, hắn lập tức ra cửa mua một cái quần lót vừa người, trở về quăng ngay cậu bé bọt biển vào thùng rác.
Hai người rời giường thì đi ăn sáng, bắt đầu lên kế hoạch hôm nay đi đâu chơi. Đường giao thông ở Bắc Kinh rắc rối, giờ cao điểm thường xuyên kẹt xe, bọn họ cũng không tình nguyện chịu khổ nên buổi sáng chỉ đến khu nghệ thuật dạo một vòng.
() Khu nghệ thuật : là một khu phức hợp gồm nhiều nhà máy quân sự đã ngừng hoạt động năm ở Bắc Kinh
Trên đường, Sở Miên mua xiên kẹo hồ lô đưa cho Vu Nhiên. hỏi: "Cậu đã dùng màu tớ tặng chưa?"
Vu Nhiên cắn một miếng sơn tra to, ậm ừ đáp: "Chưa có, mới chỉ thử màu, hiện tại tớ chưa dùng màu bột."
"Cậu xem cậu còn cần cái gì thì cứ nói cho tớ, tớ quay về để cô cô chọn giúp cậu, đi học lại đưa cho cậu."
"Không cần, làm phiền cô cậu." Môi Vu Nhiên bị sơn tra nhiễm đỏ rực, còn dính một mảnh vụn đường phèn, "Cô cô cậu vẽ cái gì vậy, truyện tranh à?"
"Hình như cái gì cũng có, tớ thấy có vẻ cô rất nổi danh trong ngành, cho nên nhận được rất nhiều bản thảo." Sở Miên nhớ lại bút danh của Sở Hành, "Là "Nhị đạo hoành", cậu đã từng nghe nói qua chưa?"
Đường phèn vỡ ra giữa hàm răng, Vu Nhiên ngẩn người, nhả ra: "Cái đệch, tớ biết! Mấy bộ truyện tranh phong cách tối giản của cô cậu rất nổi trên mạng! Nhưng tớ cảm thấy cô cậu vẽ minh họa lợi hại hơn, tớ còn lưu mấy bức làm hình nền di động."
Sở Miên không biết về sự nghiệp của cô cô, thấy Vu Nhiên rất có hứng thú bèn âm thầm quyết định khi trở về sẽ tìm Sở Hành xin mấy tập tranh ký tên đưa cho cậu.
Hiện tại cách thời gian ăn tối còn rất lâu, Sở Miên suy xét tiếp theo nên dẫn Vu Nhiên đi đâu, "Tớ nhớ là cô cô tốt nghiệp từ Học viện Mỹ thuật Trung ương, nếu không thì hiện tại chúng ta đến đó đi dạo vậy? Không chừng còn có thể tìm được triển lãm tác phẩm của cô."
Vu Nhiên vội vàng gật đầu, đáy mắt lộ rõ chờ mong. Hai người bắt taxi đến đó, trường học trong lúc nghỉ đông không có nhiều người, địa phương có thể tham quan tự do không nhiều lắm nên mua vé vào phòng tranh xem.
Một ít tác phẩm trưng bày trong phòng rất hấp dẫn Vu Nhiên, đặc biệt là triển lãm tác phẩm xuất sắc chủ đề "Design for Sitting", là kết hợp giữa ghế dựa và thẩm mỹ, tràn ngập tư tưởng kỳ diệu cùng cảm giác nghệ thuật mãnh liệt. Tự đáy lòng, cậu kính nể sức tưởng tượng thiên mã hành không() cùng sức sáng tạo cao siêu của bọn họ, trong tiềm thức hy vọng sau này tài năng của mình cũng có thể tiệm cận được trình độ cao siêu của bọn họ.
() Thiên mã hành không: Ngựa thần lướt gió tung mây: ý chỉ ý tưởng, suy nghĩ dồi dào, phong phú, không bị bó hẹp
Vu Nhiên tập trung tinh thần tham quan, chụp rất nhiều ảnh chụp đăng lên QQ. Sở Miên bớt thời gian tới khu công cộng nhận mấy cuộc điện thoại, cuối cùng hết kiên nhẫn, trực tiếp tắt máy.
"Ai vậy?" Vu Nhiên hỏi.
Sở Miên thờ ơ: "Một người bạn, là nghệ sĩ công ty cha tớ, không tìm được ai đi chơi cùng ở Bắc Kinh nên đến tìm tớ."
Vu Nhiên không chú ý tới minh tinh, đương nhiên không có hứng thú với bạn của hắn. Nhưng Sở Miên nghĩ tới cái gì, lại mở máy lên truy cập album, nói: "Trước đó anh ta tới nhà tớ, tặng cha một đôi vẹt xám Úc, cho cậu xem."
Vu Nhiên rất hứng thú thò lại gần, thấy trong video có hai con vẹt thân trắng đầu vàng đang đứng trên xà ngang nối trước tiếp sau kêu ríu rít. Đặc điểm nổi bật nhất của vẹt xám chính là hai má có đốm đỏ thiên cam, tựa như má hồng trời sinh, càng làm tăng thêm khí chất nghịch ngợm cùng hoạt bát của chúng.
"Phắc, đáng yêu quá." Vu Nhiên xem đến nhập tâm, bất tri bất giác cầm di động của Sở Miên qua, "Chúng nó đang ca hát sao? Nghe hơi giống ca khúc chủ đề của 《 Doraemon 》!"
"Ừ, chúng nó mỗi ngày đều kêu ầm ĩ, miệng không có lúc nào rảnh rỗi, giống cậu vậy." Tay Sở Miên đút túi, chăm chú nhìn sườn mặt Vu Nhiên, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên.
Tóc Vu Nhiên hiện tại có chỗ tĩnh điện, vài dúm tóc vểnh lên, lắc lư qua lại trên không trung, nhìn qua như dúm lông vểnh trên đầu con vẹt.
Sở Miên duỗi tay vuốt mấy dúm tóc vểnh của cậu xuống, nói: "Nếu cậu thích hai con vẹt này thì tớ tìm cha tớ để đưa cho cậu."
"Không không không." Vu Nhiên lắc đầu từ chối, "Tớ không rảnh chăm sóc động vật, cha mẹ tớ càng không chăm sóc tốt, hiện tại nhìn xem như vậy là đủ rồi."
Hai con chim nhỏ đáng yêu làm Vu Nhiên mềm lòng, một video mà cậu xem đi xem lại vài lần, cuối cùng còn kêu Sở Miên gửi cho cậu.
Phòng tranh của Học viện Mỹ thuật trung ương không tính là lớn, hai người dạo qua dạo lại hơn một tiếng đã xong. Vách tường bên ngoài trường tràn đầy hình vẽ bậy, hình thành đối lập với kiến trúc màu xám đậm của học viện, dưới trời đông giá rét tràn đầy sức sống.
Vu Nhiên ngẩng đầu, thấy dây thường xuân giống như mạng lưới bao trùm lên tòa nhà lớn của học viện, không khỏi tưởng tượng ra cảnh tươi tốt xanh um khi xuân hạ, vì thế nhẹ giọng cảm thán một câu: "Thật đẹp mắt."
Đánh giá của Vu Nhiên là khi dây thường xuân rậm rạp trong tưởng tượng, mà trong mắt Sở Miên chỉ có thể thấy một mảng dây leo lớn đan xen, trụi lủi dán trên tường, nhìn không ra cảm giác đẹp đẽ gì. Nhưng hắn vẫn phụ họa với lời Vu Nhiên.
"Mùa đông sang năm tớ có thể tới đây thi được không nhỉ, hẳn là có đi." Vu Nhiên ngăn chặn chờ mong trong nội tâm, nhưng từ trong ánh mắt vẫn để lộ ra một ít.
Sở Miên nói: "Khẳng định là có."
Vu Nhiên trầm mặc suy nghĩ một lúc, cuối cùng quyết định không giấu diếm Sở Miên cái gì, thành thật nói cho hắn: "Mẹ tớ không ủng hộ tớ thi năng khiếu lắm, mẹ nói như vậy chắc chắn sẽ khiến điểm thi đại học thấp đi rất nhiều."
Sở Miên nhăn mày: "Không thuyết phục được mẹ cậu sao?"
"Ừ... Trừ phi có thể đảm bảo với mẹ rằng học tập không sa sút, chẳng hạn như học kỳ sau đều thi được điểm cao." Vu Nhiên nói xong, tự mình cười cười, "Mẹ nằm mơ sao, lớp thực nghiệm chúng ta yêu ma quỷ quái gì cũng có."
Sở Miên không nhịn được mà dạy dỗ vài câu: "Đã bảo cậu học hành cẩn thận từ sớm, ít nhất nắm vững cơ sở, về sau lớp mười hai không cần bổ sung quá nhiều đến mức đầu óc mệt chết, vốn dĩ đầu óc cậu đã không tốt."
Hắn nói xong, giơ tay chọc chọc huyệt Thái Dương của Vu Nhiên, thở dài an ủi: "Không có việc gì, nếu mẹ cậu không ủng hộ cậu thì đến lúc đó tớ đưa cậu đến phòng vẽ tranh tốt nhất Dung Cảng, sau đó lại tìm mấy gia sư một với một cho cậu."
"Không cần." Vu Nhiên dắt tay hắn, "Cậu đừng lo lắng cho tớ, bên mẹ tớ thì tớ sẽ xử lý tốt. Đi, đi ăn cơm thôi."
Sở Miên nhìn vẻ mặt bình thản ung dung của cậu, miễn cưỡng buông tâm. Một lúc sau nghĩ lại, hắn lại cảm thấy mẹ Vu Nhiên dường như không quá tiến bộ, hoặc là nói có ý muốn khống chế lựa chọn con đường tương lai của con mình, trong lòng nổi lên một ít băn khoăn.
Hắn hỏi Vu Nhiên: "Nếu mẹ cậu biết cậu cùng nam sinh ở bên nhau thì sẽ như thế nào, nổi giận sao?"
"À, cái này thì mẹ tớ biết rồi." Vu Nhiên nói, "Có tức giận hay không thì nhìn không ra được, dù sao mẹ cũng không để trong lòng, cảm thấy tớ với cậu chỉ là chơi đùa mà thôi."
"Vậy cậu nói như thế nào?"
"Tớ nói là "Mẹ không phải tuổi này đã trốn theo cha sao, mẹ còn nói con", mẹ nghe xong không nói gì, chỉ lườm tớ, ha ha..."
Thấy có vẻ việc bọn họ kết giao không bị cha mẹ phản đối, trong lòng Sở Miên nhẹ nhàng hơn một chút, thuận miệng hỏi: "Cha mẹ cậu cũng kết hôn rất sớm đúng không? Mẹ tớ chưa kết hôn đã có thai, hai mươi tuổi thì sinh tớ."
"Cũng đủ sớm... Tớ không nhớ rõ cha mẹ tớ kết hôn năm nào, tớ chỉ biết cùng ngày họ uống không ít rượu, sau đó thì chọn ngày không bằng nhằm ngày."
"Lĩnh giấy?"
"Không, là có thai tớ."
"..."
Văn hóa Trung Hoa bác đại tinh thâm, chỉ cần một chữ "ngày" cũng có thể khiến Sở Miên mê mang.
Chạng vạng, hai người tới Tam Lí Truân() tìm quán ăn, lại tới quán điện tử đánh mấy ván mới chưa đã thèm mà về nhà Sở Miên nghỉ ngơi. Phòng này bình thường không có người ở, Sở Miên nghỉ đông đều thích một mình ở nơi thanh tịnh này.
() Tam Lí Truân: Sanlitun: phố bar, ẩm thực ở Bắc Kinh
Hắn thu dọn phòng ngủ sạch sẽ, nói: "Nếu chương trình học không quá dày đặc thì khi vào đại học chúng ta ở nơi này đi."
Vu Nhiên lười biếng duỗi eo, nằm xuống: "Không cần, tớ muốn thuê một phòng nhỏ."
"Nơi này tiện hơn."
"Nhưng này không giống nhau." Vu Nhiên vẫy vẫy tay với Sở Miên, ý bảo hắn cũng nằm xuống, "Nơi này là nhà cậu, mà tớ muốn ở "nhà của chúng ta"."
Chữ "chúng ta" cậu cố tình nhấn thật mạnh, trong giọng nói tràn đầy một loại mong đợi với tương lai. Sở Miên nghe xong không nói gì, duỗi cánh tay dài ôm chặt Vu Nhiên, hai người nằm trên giường, trong lòng đều hiểu rõ mà không nói ra, thầm nhận định về sau tuyệt đối sẽ có một ngày như vậy - ở một ngôi nhà chỉ thuộc về hai người bọn họ.
Ngày hôm sau, hai người đến vườn bách thú cùng thủy cung, tham quan đều là thứ yếu, bọn họ chỉ là muốn nhớ kỹ thời gian hai người vui vẻ đi chung bên nhau.
Vu Nhiên lần này đi chơi không báo trước với nhà, sợ Lý Quế Dung lo lắng nên muốn trở về sớm một chút. Sở Miên tự mình giúp cậu đặt vé xe, buổi chiều đưa cậu tới trạm Nam.
Đi được nửa đường, Sở Miên lại nhận được điện thoại của bạn, hắn đành phải kêu đối phương cũng tới bên trạm Nam chờ.
Mắt thấy sắp chia xa, lần sau gặp mặt chỉ sợ là khi đi học lại tháng ba, Vu Nhiên lưu luyến không rời, toàn bộ thể hiện hết lên mặt cùng hành động. Cậu nhìn Sở Miên không chớp mắt, muốn hôn môi nhưng lại không nghĩ làm trò trước mặt nhiều người qua đường như vậy, sẽ làm Sở Miên thẹn thùng. Do dự nửa ngày, cậu cũng chỉ duỗi cánh tay ôm cổ Sở Miên.
Sở Miên cũng thuận thế vòng qua eo cậu, vành tai tóc mái hai người chạm vào nhau, nhẹ giọng nói chuyện.
Nam sinh trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt dường như sẽ dịu dàng khác thường, Sở Miên cảm giác được Vu Nhiên là như vậy, bản thân đương nhiên cũng như thế.
Vu Nhiên quay đầu đi, chậm rãi hôn vài cái lên cổ cùng gương mặt Sở Miên, lại mổ nhẹ lên khóe miệng hắn. Sở Miên sẽ hơi chút điều chỉnh góc độ gương mặt mình, yên lặng phối hợp với Vu Nhiên.
Sở Miên thấy cách đó không xa có một chiếc Ferrari nghênh ngang đi tới, bèn nói với Vu Nhiên: "Bạn tớ tới rồi."
Vu Nhiên không để bụng mà "Ừ" một tiếng, ngẩng đầu dùng sức dán lên môi Sở Miên.
Chiếc xe kia ngừng sau bọn họ mấy mét, Sở Miên nhận chiếc hôn kia xong, đưa Vu Nhiên tới trạm, qua thật lâu mới một mình đi ra.
Sau khi lên xe, Sở Miên trực tiếp nói với thanh niên kia: "Anh kín đáo một chút đi, đến tôi cũng biết được mỗi ngày anh đều lên mặt báo vì khoe giàu."
Thanh niên trên ghế lái tháo kính râm xuống, để lộ một đôi mắt xanh lục sâu thẳm, gằn từng chữ một: "Tôi không quan tâm cái nhìn của bọn họ."
Sở Miên kỳ thật không quá thân thiết với anh chàng nghệ sĩ trẻ tuổi này, tuổi cũng kém hai ba tuổi, không hiểu sao anh ta muốn tiếp xúc với một học sinh bình thường như mình. Hỏi cặn kẽ một lúc, thanh niên đến từ nước Đức này mới nói thật: "Tôi cần cậu, giúp tôi mua quà cho đồng đội, quà sinh nhật. Hai cậu bằng tuổi."
"Vậy anh hẳn nên đi tìm đồng đội khác của anh, Koty."
"Không ai, để ý tôi." Koty cố sức nói.
"Được rồi." Sở Miên đồng ý.
Sau khi xe khởi động, không khí yên tĩnh rất lâu. Koty thình lình mở miệng: "Mien?"
"Ừm."
"Did you stick out your tongue?"
Sở Miên sửng sốt vài giây mới phản ứng lại là Koty hình như hỏi chi tiết nụ hôn của mình cùng Vu Nhiên. Môi hắn mấp máy, quyết đoán trả lời: "Mind your own business, Koty."
Phản ứng của hắn khiến anh chàng ngoại quốc đang lái xe cười to, sau đó dùng tiếng Trung rõ ràng lưu loát nói: "Không duỗi đầu lưỡi tính mẹ nó cái gì là hôn."
Cổ Sở Miên nóng lên, hắn nghiêng mặt, sẵng giọng nói: "Tôi đại khái đã biết vì sao đồng đội của anh không thèm để ý tới anh."
Xe chạy như bay trên đường, thời tiết mùa đông Bắc Kinh khô ráo lạnh lẽo, phố lớn hẻm nhỏ giăng đèn kết hoa, phảng phất như hơi thở của Tết có thể giúp nhiệt độ ấm lên một chút.
Buổi tối đêm , Sở Miên nhận được mấy bức ảnh Vu Nhiên gửi qua QQ, là cậu dùng bút chì màu vẽ một con vẹt xám, rất giống con mình nuôi ở nhà.
Bên miệng con vẹt có một nét gạch nghiêng, có nghĩa là nó đang nói chuyện: "Sở Miên ~ Sở Miên~ năm mới vui vẻ."
Sở Miên buồn cười, cử động ngón cái kéo sang ảnh tiếp theo.
Vẹt nhỏ lần này không nói chuyện, nghiêng đầu nhìn hắn.
Bức thứ ba, vẹt nhỏ nheo mắt lại, đôi cánh bắt chước trạng thái tay che hai má hồng hồng lại, phảng phất như ngượng ngùng xấu hổ.
Sở Miên tải mấy tấm này về di động, tính toán lát nữa ghép lại thành màn hình chờ.
Còn một tấm cuối cùng chưa xem, Sở Miên mau chóng kéo qua, khóe miệng đang cong lên nháy mắt cứng đờ.
"Đầu" của con vẹt bị một cánh tay mảnh màu vàng tháo xuống, thì ra kia chỉ là một cái mũ đội đầu; mà ở trên thân thể con vẹt đúng là miếng bọt biển màu vàng lồi lõm kia.
Nó trừng mắt cười càn rỡ, giơ khăn trùm vẹt lên cao nói cho Sở Miên: "Kỳ thật tớ là cậu bé bọt biển!"
"Cút!" Dưới tình thế cấp bách, Sở Miên buột miệng thốt ra với di động.
Vì thế, khi còn cách năm ba mươi giây, Vu Nhiên nhận được tin hồi đáp đầy tuyệt tình của Sở Miên: "Chia tay đi, sang năm tái hợp."
Tiệc liên hoan Tết Âm lịch trên CCTV đã bắt đầu đếm ngược, khi những người chủ trì đồng thanh chúc tết người xem, Vu Nhiên lại nhận được tin nhắn mới của Sở Miên –
"Năm nay phải nghiêm túc thích tớ hơn một chút."
- --------------------
Vẹt xám Úc:
tôi thích chi tiết ông giời con đi hẹn hò = dẫn nhau đi net lắm huhu tình thanh xuân vườn trường lý tưởng trong lòng tôi phải như thế =))))