Vừa Chạm Là Cháy

chương 90: khải hàng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

() Khải hàng: thuyền chuẩn bị xuất phát, bình thường dùng để nói một người vì thành công của sự nghiệp mà bắt đầu bắt tay vào chuẩn bị tất cả

Chuẩn bị tới ngày chiến đấu với liên khảo, số lần Vu Nhiên ra cửa không nhiều lắm, hoàn toàn không nhận ra được thời tiết bên ngoài càng ngày càng lạnh. Thẳng tới một buổi sáng ngày nọ thấy Sở Miên mặc áo khoác dày, cậu mới phản ứng lại là Dung Cảng đã vào mùa đông.

Vì không để Sở Miên phải xếp hàng mua đồ ăn sáng trong gió lạnh, mỗi ngày Vu Nhiên đều dậy sớm hơn hắn nửa giờ, tới phòng bếp thử chiên trứng chiên lạp xưởng, còn phết bơ lạc lên từng miếng bánh mì. Sở Miên rửa mặt xong thì có thể trực tiếp ăn bữa sáng nóng hổi, khi đi học thì tinh thần cũng sẽ tỉnh táo hơn.

Sở Hành thường xuyên cảm thấy rất thần kỳ, Vu Nhiên thoạt nhìn tay chân vụng về, nhưng ở trong phòng bếp lại không có chút hoảng loạn nào, đồ ăn tuy đơn giản nhưng màu sắc hương vị đều vô cùng chỉn chu. Cậu vẽ tranh cũng vậy, khi trình bày ý tưởng thì thiên mã hành không, khi nhàn nhã vẽ ngoáy cũng có rất nhiều sáng ý mới mẻ, mà tới lúc luyện tập thi cử lại biến thành phong cách bình thản tự nhiên, điều này khiến Sở Hành vô cùng yên tâm.

"Dù là liên khảo của tỉnh nào thì đều phải theo đuổi việc làm đâu chắc đấy, không cần cố tình hấp dẫn ánh mắt giám khảo chấm thi, rất có thể đem đến hiệu quả ngược." Trước liên khảo, Sở Hành kiên nhẫn giảng giải những việc cần chú ý với Vu Nhiên, "Tất cả đồ vật ngày mai cần dùng đến đều phải chuẩn bị cẩn thận, giấy báo thi bỏ vào túi tài liệu. Liên khảo ở Dung Cảng không cho mang ghế, chẳng may chỗ ngồi của em có vấn đề thì nhất định phải báo luôn với giám thị."

Vu Nhiên nghe rất nghiêm túc, sửa sang lại đồ đạc cẩn thận, đặt lên bàn.

Đề thi liên khảo mỹ thuật của Dung Cảng mọi năm đều không khó, chỉ cần nắm vững cơ sở thì thành tích có thể ở tầm giữa đổ lên. Việc khiến Vu Nhiên tương đối khẩn trương là tháng một bắt đầu thi tại trường, gần đây rất nhiều trường đại học đều công bố thể lệ chiêu sinh năm , điều kiện trúng tuyển nghiêm ngặt hơn mấy năm trước rất nhiều, trong đó yêu cầu thành tích văn hóa cũng cao lên.

Buổi tối ăn cơm xong, Vu Nhiên lấy giấy tùy tiện vẽ một chút, Sở Miên nằm trên giường chơi di động. Hai người bọn họ thật lâu không thả lỏng giải trí, vừa lúc ngày mai đều phải thi, hôm nay phù hợp nghỉ ngơi một chút.

Vu Nhiên đề nghị chiều Giáng Sinh đi xem phim, Sở Miên gật đầu đồng ý. Vu Nhiên lên Maoyan, hỏi: "《 Thái Bình luân 》, 《 Nhất bộ chi dao 》, 《 Năm tháng vội vã》... đều đứng đầu, cậu muốn xem cái nào?" Sở Miên ngó qua nhìn danh sách các bộ phim, quyết đoán lựa chọn 《 Đấu trí núi Uy Hổ 》, tuy rằng còn chưa chiếu, nhưng hắn có trực giác rằng đây là bộ phim xuất sắc nhất cuối năm nay.

"À, cậu có dao gọt bút không? Cái Hoành tỷ cho tớ dùng không tốt, dùng sức một chút là gãy ngòi."

Sở Miên đang chăm chú chơi trò chơi, lười biếng nói: "Cậu tới tủ đầu giường tìm xem."

Vu Nhiên ngồi xổm xuống bới từng tầng, đồ vật linh tinh rất nhiều, còn đều đặt trong hộp. Cậu giở tới giở lui đâm mệt mỏi, bèn cầm một hộp hình lập phương có kích thước tương tự ở tầng cuối cùng, quơ quơ với Sở Miên: "Chắc là cái này đi, ","... Ồ! Có thể gọt nhỏ như vậy!"

Vu Nhiên kinh hỉ ôm hộp nhỏ này vào lòng, cậu không hiểu rõ chữ tiếng Nhật ở trên đó, chỉ thông qua con số mà nhận định đồ này là dao gọt bút của cậu.

Sở Miên chơi xong một ván 《Flappy Bird》, lơ đãng liếc Vu Nhiên, đột nhiên trái tim "lộp bộp" rớt xuống.

Hơi thở hắn cứng lại, vội vàng đứng dậy giật lấy cái hộp kia.

"Đây không phải dao gọt bút." Sở Miên mơ hồ nói, ném hộp Okamoto cô cô mua cho hắn vào ngăn kéo.

"Đó là cái gì?" Vu Nhiên không cần nghĩ ngợi mà hỏi lại. Sở Miên ngoảnh mặt làm ngơ, cố ý tăng âm lượng trò chơi, tránh né câu hỏi của Vu Nhiên.

Nhưng lòng hiếu học của Vu Nhiên luôn mạnh mẽ khác thường ở những thứ hiếm lạ, tranh thủ lúc Sở Miên không chú ý, cậu nhìn thoáng qua chữ trên hộp, lập tức lấy di động ra lên mạng tìm chân tướng.

Sở Miên đang tập trung tinh thần nhìn chằm chằm chim nhỏ trên màn hình, thình lình nghe Vu Nhiên ở bên cạnh bừng tỉnh nói: "Ồ! Thì ra là bọc ngoài chym!"

Đầu ngón tay Sở Miên run lên, chim trong trò chơi nháy mắt ngã chết.

Vu Nhiên nhào lên giường, cả người rúc vào ngực Sở Miên, ngửa mặt hỏi: "Cậu mua nó làm gì, tránh thai à?"

Nói xong, cậu còn vỗ nhẹ bụng nhỏ Sở Miên hai cái.

Sở Miên cũng không thể bán đứng cô cô, đành phải nói: "Trước kia mua đồ được tặng mà thôi, ném thì lãng phí."

"Tớ nghe nói cái này có thể thổi bong bóng, cậu từng thổi chưa?"

"Không làm." Sở Miên nhăn mày, "Cậu đừng có nghĩ làm là làm, trên đó có dịch bôi trơn, cậu mà cho vào miệng thì sẽ bị ngộ độc."

Vu Nhiên ngẩn người, đầu thả lỏng ghé vào ngực Sở Miên, khâm phục nói: "Cậu cũng hiểu thật nhiều nha! Tớ còn tưởng đồi trụy nhất trong lớp là Phương Chiêu, thì ra cậu cũng thật thâm tàng bất lộ... Không hổ là cậu!"

Mày Sở Miên nhíu càng chặt, cúi đầu lườm cậu: "Tớ nói là kiến thức phổ thông, không có gì mà hiểu hay không. Còn nữa, cậu đừng có khen người khác ở góc độ không thể hiểu được."

"Được được được." Vu Nhiên giơ tay sờ mặt hắn, cọ một lát, đặt ra câu hỏi: "Tại sao hình như càng ngày càng nóng?"

Sở Miên rút khăn ướt đắp mặt, đẩy cậu ra: "Tiếp tục tìm dao gọt bút của cậu đi."

Vu Nhiên nghiêm túc thu thập đồ vật cả đêm, lại dựa theo danh sách kiểm tra hai lần, cuối cùng cũng yên tâm đi ngủ. Cậu đã định liệu trước với liên khảo của Dung Cảng, vì thế có chút nhẹ nhàng, cổ vũ Sở Miên: "Kiểm tra của quận mà thôi, hiện tại không phải cậu ổn định trên hạng mười ở quận Giang Đông sao? Yên tâm, đề càng khó thì ưu thế của cậu càng lớn."

"Tớ không phải căng thẳng." Sở Miên nói, "Tớ chỉ là... còn không rõ ràng lắm trình độ của mình so với toàn thành phố, cho nên mỗi lần thi xong đều thấy rất mờ mịt, cho dù đứng đầu quận cũng không có giá trị tham khảo nhiều."

Vu Nhiên sờ soạng tay Sở Miên trong bóng đêm, tâm bình khí hòa nói cho hắn: "Bởi vì thứ như "trình độ", đối với cậu mà nói vốn dĩ không quan trọng như vậy. Cho dù cậu là đứng đầu từ trên đếm xuống hay từ dưới đếm lên của Dung Cảng, tiếp theo cậu đều sẽ dùng toàn lực ứng phó để nâng cao thành tích, so sánh với người khác hoàn toàn không ảnh hưởng tới kết quả của cậu, đúng không?"

"Ừ."

"Vậy yên tâm ngủ đi." Vu Nhiên nhẹ nhàng hôn lên lòng bàn tay của Sở Miên, "Ngày mai muốn ăn gì? Tớ pha cà phê cho cậu để nâng cao tinh thần nhé?"

"Được."

Sở Miên cảm thấy an tâm bội phần. Hắn luôn có suy nghĩ "Vu Nhiên càng ngày càng nghe lời, càng ngày càng hiểu chuyện", vô cùng vui vẻ, nhưng cũng cảm thấy kỳ quái – bản thân lớn hơn cậu không đến một tuổi, nhưng lại có cảm giác nhìn đứa nhỏ nhà mình lớn lên, hy vọng Vu Nhiên tiếp xúc với thế giới nhiều hơn, nhưng lại chống cự việc cậu mất đi sự thuần khiết cùng vui vẻ.

Xét đến cùng, tình cảm của hắn với Vu Nhiên đã vượt qua phạm trù của "Mị Mị yêu thích hết thảy".

Hắn không chỉ "thích Vu Nhiên", mà còn muốn để Vu Nhiên bao trùm ở trên cái "hết thảy" kia.

Gió lạnh căm căm, thành phố buổi sáng sớm mờ ảo như bông.

Sở Hành lái xe đưa Vu Nhiên tới địa điểm thi, tiện đường đưa Sở Miên một đoạn. Hai nam sinh trước khi tách ra còn cổ vũ đối phương, ước định phải phát huy thật tốt.

Vu Nhiên tới đại học Sư phạm Dung Cảng, phóng mắt nhìn quanh thấy tất cả đều là thí sinh thi mỹ thuật đeo họa cụ, cậu căn cứ bảng hướng dẫn tìm được phòng thi của mình, vào trong thu thập đồ đạc.

Không khí trường thi không nghiêm túc như cậu tưởng tượng, thí sinh trong một phòng thi có phần hơi chen chúc, những bạn học xung quanh còn có tâm tư nói chuyện phiếm. Nhưng tới lúc chính thức bắt đầu thi, tất cả mọi người đều ngậm chặt miệng hết sức chăm chú, không gian chỉ có tiếng bút chì ma sát với giấy vẽ.

Buổi sáng thi ký họa cùng phác họa, trải qua mấy tháng được huấn luyện chuyên nghiệp, Vu Nhiên đọc đề chỉ cảm thấy quá mức đơn giản, hơn nữa thoải mái thời gian, vẽ xong tổng thể còn có thể sửa sang chi tiết. Cậu nhanh chóng quét qua giấy vẽ của những thí sinh chung quanh vài lần, có một vài người có sai sót cơ sở rõ ràng, hiển nhiên là vừa đạt tiêu chuẩn đã đi thi; nhưng cũng có những người họa kỹ xuất sắc, có lẽ bọn họ sẽ lọt mắt giám khảo hơn mình.

Toàn bộ quá trình tâm trạng Vu Nhiên đều thả lỏng, phát huy như thường lệ, tràn đầy tự tin nộp bài.

Giữa trưa ra khỏi trường thi, cậu thấy thời gian còn sớm bèn bắt taxi tới Thành Tuấn.

Mỗi khi tới gần lễ Giáng Sinh, gần song sắt trường học đều có rất nhiều người bán rong đẩy mạnh tiêu thụ "táo bình an", "lục lạc may mắn", "cây thông Noel loại nhỏ". Vu Nhiên chen qua, thấy bên kia lan can đều là gương mặt lớp mười lớp mười một, bừng bừng hứng thú chọn lựa đồ.

Học sinh lớp mười hai dường như sẽ không lãng phí thời gian vào những dịp này, Vu Nhiên đành phải gọi điện thoại cho Sở Miên, chờ mong hắn có thể nghe được.

Sở Miên đã đoán được Vu Nhiên thi xong buổi sáng sẽ gọi mình từ sớm, cho nên trước khi ăn trưa đã điều chỉnh điện thoại thành chế độ rung, kịp thời nhận điện thoại.

"Cậu ở dưới lầu?" Sở Miên hoang mang dừng bước, vừa nhìn ra ngoài cửa sổ liền thấy Vu Nhiên ở lan can bên ngoài: "Cậu chờ một chút, tớ đi xuống tìm cậu."

Vu Nhiên nhìn thấy Sở Miên nghênh diện đi tới, vui sướng kéo thấp khẩu trang, cánh tay cũng duỗi qua song sắt, vẫy vẫy vài cái với hắn: "Mị Mị, Mị Mị của tớ."

Sở Miên nắm lấy tay cậu, tới gần nhỏ giọng nói: "Ở bên ngoài đừng có kêu như vậy."

"Vậy gọi "bảo bối nhi" hẳn có thể được đi." Vu Nhiên nhoẻn miệng cười, trán chống lên lan can lạnh lẽo, "Đề thi liên khảo quá đơn giản, không khác những gì trước đó tớ vẽ ở nhà là mấy. Cậu hôm nay thi như thế nào? Có được không?"

"Được, yên tâm." Sở Miên cúi đầu, để đầu hai người càng gần lại, "Cậu ăn cơm chưa?"

Vu Nhiên kiên định gật đầu, kết quả trán đập vào song sắt kêu "cốp" một tiếng. Sở Miên nhẹ nhàng thổi cho cậu, nhịn không được mà oán trách: "Buổi trưa cậu không phải chỉ có một tiếng rưỡi nghỉ ngơi thôi sao, sao lại còn đến đây?"

"Không sao, đi xe chỉ mười phút thôi. Tớ đây không phải do cảm thấy bản thân may mắn sao, muốn chia sẻ bớt không khí vui vẻ cho cậu, để buổi chiều thi đều trả lời đúng."

Đôi môi Sở Miên nhếch lên, trong mắt chứa tia sáng ấm áp: "Cậu đừng để quên đồ trên xe."

Chóp mũi hai người gần trong gang tấc, hơi tiến lên một chút là có thể kề bên nhau. Đôi tay Vu Nhiên nắm chặt lan can đã một thời gian, không còn cảm giác được lạnh lẽo, cậu đối diện Sở Miên không chớp mắt, chưa nói gì, tình tự lại từ trong mắt chảy xuôi ra ngoài.

Sở Miên thấy trên mặt cậu đều là nóng lòng muốn thử, bèn chủ động vươn tay đè gáy Vu Nhiên lại, để mặt cậu hướng về trước một chút.

Bọn họ cách nhau một lớp lan can phòng hộ lạnh như băng, lại thuận lợi tìm được nụ hôn ấm áp ướt át từ đối phương qua khoảng cách nhỏ hẹp. Xung quanh còn có rất nhiều đàn em, nhìn thấy bọn họ thân mật quang minh chính đại thì đều không hẹn mà cùng né tránh tầm mắt.

Hàng rào tạo thành trở ngại tương đối lớn với bọn họ, những cái hôn liên tiếp đều miễn cưỡng, lại càng không thể hôn. Nhưng việc này ngược lại lại khiến bọn họ thêm quý trọng từng giây tiếp xúc, không hề chú trọng tới dịu dàng dành cho đối phương mà là thành thật muốn đắm chìm trong bầu không khí triền miên.

Vu Nhiên không ngăn được thở dốc, khóe môi bỗng nhiên lạnh lẽo.

Cậu theo bản năng mở mắt ra.

Tuyết rơi, đây là tuyết đầu mùa của năm .

Hai người thu đầu lưỡi lại, kết thúc nụ hôn lâu dài này. Sở Miên mím môi, tiếp tục nhẹ nhàng cọ lên cánh môi Vu Nhiên, hòa tan bông tuyết li ti rơi xuống khóe miệng cậu, nhẹ giọng dặn dò: "Mau bắt xe quay lại trường thi chuẩn bị đi, đừng chậm trễ thời gian."

"Ừ, cậu cũng thi tốt, đừng ngủ." Vu Nhiên nắm lan can, lưu luyến không rời: "Tớ như vậy thật giống thăm tù... Tháng sau lại tới thăm cậu!"

Cậu buông tay ra, cùng Sở Miên tạm biệt, bước nhanh tới chỗ bắt xe bên kia đường.

Vì để bản thân nhìn qua không giống phạm nhân, Sở Miên không đứng ở hàng rào nữa, hắn quay lại hàng hiên, lại ngồi bên cửa sổ nhìn theo Vu Nhiên lên xe rời đi.

Liên khảo, thi tại trường, giữa kỳ, cuối kỳ... Sau đó tới thi thử lần một, thi thử lần hai, rồi tới thi đại học. Bọn họ ôm nhau sưởi ấm trong mùa đông, khác đường nhưng cùng đích tại mùa hạ.

Sở Miên đã từng tưởng tượng vô số lần khi thực hiện được ước mơ, nhưng một khắc này mới phát hiện được, ước mơ hoàn toàn không có hình dạng, thiên phú lại càng nhìn không thấy sờ không được, chỉ có liều mạng nỗ lực mới có thể gần tương lai hơn một chút.

- Gần tương lai của hắn cùng Vu Nhiên hơn một chút.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio