Chương : Thăm bệnh
Công Tây Kiều đi vào phòng bệnh, thấy dáng vẻ Lương Vũ Mạnh khá là nhếch nhác, mặt mũi bầm dập gần như không nhận ra, chân trái bó thạch cao, tay trái thì quấn băng gạc thật dày treo trên cổ, tóc thì lỏm chỏm, khó trách họ phải phong tỏa toàn bộ truyền thông không cho phỏng vấn quay phim, nếu bị fan thấy được, không biết phải mất bao nhiêu fan rồi.
“Anh Lương, sao lại ngã nặng như vậy,” Công Tây Kiều đặt giỏ trái cây xuống, lo lắng đi đến giường bệnh, “Bác sĩ nói như thế nào, bao giờ mới bình phục lại?”
Lương Vũ Mạnh thấy Công Tây Kiều đối với mình thân thiết, đoán là y vẫn chưa biết mình bị gài bẫy, nhẹ thở ra một hơi, cười khổ một tiếng: “Chiều nay lúc ra cửa quá gấp, nên ngã từ trên cầu thang xuống, trừ bỏ đầu phải khâu mấy mũi thì những chỗ khác không quá nặng.” Nhưng chỉ có hắn mới biết, tay chân hắn đã bị người ta đánh gãy, muốn khôi phục lại phải mất không ít thời gian.
“Bị thương ở đầu không phải là việc nhỏ đâu,” Công Tây Kiều lấy một quả táo đỏ từ trên dĩa đựng đầu giường, dùng dao từ từ gọt vỏ, vỏ táo mỏng manh trong tay y giống như một tác phẩm nghệ thuật, không hề bị đứt giữa chừng, “Người bị thương ở đầu, sẽ rất dễ dàng làm sai.”
Y gọt vỏ xong, đặt một nửa vào tay Lương Vũ Mạnh, một nửa bỏ lại vào dĩa, “Con người đều có quyền phạm sai lầm, nhưng có một số sai lầm phải trả cái giá rất lớn, anh Lương nói xem có đúng là như vậy không?” Y nâng vỏ táo lên, nhìn nó xoay vòng trên không, Công Tây Kiều nở nụ cười vừa lòng.
Lương Vũ Mạnh căng thẳng siết lấy miếng táo, muốn nặn ra nụ cười nhưng vì vết thương trên mặt nên đành từ bỏ: “Tiểu Kiều nói rất đúng, nhưng trên thế giới này có rất nhiều chuyện bất đắc dĩ …..”
“Nếu anh Lương cho là đúng thì được rồi,” Công Tây Kiều cười tủm tỉm đánh gãy câu nói Lương Vũ Mạnh, tầm mắt rơi xuống cái chân bó thạch cao của hắn, có chút tiếc nuối nói, “Chân của anh Lương bị như vậy, nửa tháng sau sợ là anh không tham gia được bộ phim kia, đó chính là một bộ phim đầu tư lớn được đo ni đóng giày cho anh đó.”
“Đành chịu vậy.” Lương Vũ Mạnh âm thầm kêu khổ, lại cảm thấy tức giận cùng với bất an, những lời này của Công Tây Kiều có ý gì, là đang ám chỉ hắn cái gì sao.
“Anh Lương bị thương nặng như vậy, nhớ nghỉ ngơi thật tốt, em không quấy rầy nữa,” Công Tây Kiều đứng dậy bỏ vỏ táo vào thùng rác, khi đi tới cửa đột nhiên quay đầu lại nhìn Lương Vũ Mạnh, “Mấy ngày qua anh Lương chăm sóc em, em sẽ ghi nhớ trong lòng.”
Sắc mặt người đại diện Lương Vũ Mạnh khẽ biến, hắn kinh ngạc nhìn về phía Công Tây Kiều, nhưng chỉ thấy được bóng dáng rời đi của người nọ.
Càng nghĩ càng hoảng hốt, hắn đi đến giường bệnh, lo lắng hỏi: “Anh Lương, Công Tây Kiều có ý gì?”
“Y biết việc làm của tôi rồi,” Lương Vũ Mạnh ném táo sang một bên, trầm giọng, “Là do tôi coi thường y.”
“Chúng ta làm sao bây giờ?” Người đại diện lo lắng, “Còn đoàn phim 《 Viên Mộng 》 bên kia, anh bị thương nên không thể tham gia, về phần tiền đề hợp đồng, em sẽ tranh thủ giảm xuống mức thấp nhất, trong khoảng thời gian này anh cứ nghỉ ngơi cho tốt, không cần nghĩ nhiều.”
Hắn lấy tờ chi chiếu nhăn nhúm dưới gối ra, nói với người đại diện: “Ở đây có năm triệu, dư sức bồi thường hợp đồng.”
Người đại diện nhìn tờ chi phiếu, do dự nói: “Anh Lương, chắc là tờ chi phiếu này không xài được?”
“Vì sao?” Lương Vũ Mạnh biến sắc.
“Nó … nhăn nhúm nhiều quá, ngân hàng sẽ không chịu.”
“Tiểu Kiều, bây giờ em đối cứng với Lương ảnh đế như vậy có ổn không?” Trần Khoa lo lắng, “Hiện tại hắn là ảnh đế, trong giới cũng có địa vị, lại nham hiểm, người như thế khó đối phó lắm.”
“Ảnh đế thì thế nào, trong giới này trọng thực tế hơn,” Công Tây Kiều cười lạnh, “Hắn bị thương như vậy, về sau sẽ không thể quay phim, chờ đến khi mọi người biết núi dựa sau lưng hắn cũng đi rồi, chắc sẽ rất là náo nhiệt đây.”
“Ý Tiểu Kiều là …”
Công Tây Kiều cười tủm tỉm lật xem kịch bản mới do Trần Khoa đưa tới: “Chúng ta không cần làm gì cả.” Trong giới này có rất nhiều kẻ muốn đạp người khác để đi lên, có rất nhiều nam nghệ sĩ đi theo phong cách giống với Lương Vũ Mạnh, đồng thời hàng năm cũng có nhiều bộ phim đầu tư lớn được công chiếu, ai cũng muốn nổi tiếng, ai cũng muốn trở thành nhất ca, cho nên chỉ có gϊếŧ chết đối thủ cạnh tranh, bọn họ mới có nhiều cơ hội hơn.
Lần này Lương Vũ Mạnh ngã ngựa, khi 《 Quốc Nghiệp 》 còn chưa được công chiếu có khả năng mọi người sẽ còn bận tâm đến phía trên không dám ra tay, nhưng sau khi 《 Quốc Nghiệp 》 chiếu xong, nghênh đón Lương Vũ Mạnh chỉ có thể là tai tiếng đầy trời.
Đến lúc đó, nước đục cá nhiều, y muốn chơi Lương Vũ Mạnh một phen, vậy sẽ dễ hơn.
Tiểu Dao trợn mắt há mồm nghe Công Tây Kiều cùng Trần Khoa nói chuyện với nhau, quả thực không dám tin vào lỗ tai mình, nam thần cũng … ân oán phân minh rõ ràng như thế?
Nhưng mà, dáng vẻ nam thần cười lạnh vừa rồi, thật ngầu quá xá.
Đột nhiên, trong xe vang lên tiếng rút kiếm.
Công Tây Kiều lấy di động ra nhìn, phía trên hiển thị có tin nhắn, nội dung rất đơn giản, chỉ có ba chữ cộng thêm một dấu chấm tròn.
Đừng lo lắng.
Công Tây Kiều nhìn ba chữ kia, đầu tiên là ngẩn người, sau đó liền bật cười, ngón tay chạm vào bàn phím cảm ứng, nhưng cuối cùng lại bỏ điện thoại vào túi lại.
“Sếp?” Trợ lý thấy sếp mình tựa hồ thất thần, đành phải nói, “Bộ phận marketing đã chọn ra được vài người phát ngôn không tệ lắm, ngài cảm thấy như thế nào?”
Tịch Khanh thu hồi tầm mắt từ trên di động về, nhận mấy bức ảnh của trợ lý đưa tới, lập tức lật xem, sau đó rút ra một tấm, “Người này là ai vậy?”
Giám đốc marketing nhìn ảnh chụp, cười khan nói: “Người này tên là Lương Vũ Mạnh, cậu ta đã từng lấy được giải Kim Thố, cảm giác màn ảnh cũng mạnh ……”
“Tuổi quá lớn,” Tịch Khanh ném ảnh qua một bên, “Hắn không thích hợp.”
Giám đốc marketing nghe vậy gật đầu nói: “Đúng vậy, nghe nói chiều nay cậu ta lại bị thương, chắc sẽ không thể nào phối hợp với công tác quảng cáo của chúng ta được.”
“Ừ,” Tịch Khanh vừa lòng gật đầu, cầm mấy bức ảnh còn dư lại tuỳ ý xem, bên trong có nữ có nam, hắn không nhận ra được ai cả, “Lần này sản phẩm mới của chúng ta rất quan trọng, nhắm vào thị trường trẻ có thu nhập cao, người phát ngôn ngoài yêu cầu phải có tướng mạo và tuổi tác ra thì khí chất quý tộc cũng rất quan trọng, anh suy xét lại người phát ngôn cho phù hợp nhé.”
Giám đốc marketing cười khổ ở trong lòng, người hắn chọn ra toàn là nghệ sĩ vừa nổi danh lại có khí chất không đó chớ.
Khí chất nghệ sĩ đều phải tích góp từng tí một, còn quý khí tao nhã, kia đều là do tiền đập vào, nghệ sĩ mới cho dù trẻ tuổi đẹp trai thì sao có thể chụp ra được loại cảm giác vừa quý khí vừa khí phách đây?
Nhưng sếp nói đúng, người phát ngôn lý tưởng quả thật hẳn là nên có đầy đủ những điều kiện kia, nhưng trên thực tế lý tưởng cùng hiện thực lại có chênh lệch khá lớn.
Sau khi cuộc họp kết thúc, giám đốc marketing lén lút tìm trợ lý cấp cao nhất của sếp, “Cẩu đặc trợ, hiện tại trong giới showbiz rất khó tìm nghệ sĩ trẻ có khí chất, chỗ ngài có chọn được người nào thích hợp không?’
Cẩu đặc trợ cười tủm tỉm nhìn giám đốc marketing, sau đó tiếc nuối thở dài nói: “Tôi cả ngày đi theo sếp bay tới bay lui thị sát công tác, làm sao có thời gian tìm hiểu showbiz chứ.
Nhưng anh có thể tìm hiểu một vài nghệ sĩ gần đây có nhân khí cao, xuất thân tốt, không chừng có thể tìm được người phù hợp theo yêu cầu của sếp đó.”
“Haizz, đành phải như vậy,” giám đốc marketing đi vài bước, đột nhiên ánh mắt sáng ngời.
Nghệ sĩ đang hot khí chất cao xuất thân tốt?!
Hắn quay đầu lại nhìn vẻ mặt điềm nhiên của Cẩu đặc trợ, cả người giống như được đả thông hai mạch nhâm đốc, cười nói: “Cẩu đặc trợ cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ tìm được người phát ngôn thích hợp.”
“Nhãn hiệu thời trang nam cao cấp Nhã Đức trực thuộc Tịch thị muốn mời Tiểu Kiều làm người phát ngôn?” Hướng Hoành nghe được Trần Khoa báo cáo, vừa vui vẻ lại không dám tin tưởng, “Nhã Đức không phải vẫn thích mời sao hạng A à?”
“Theo ý bên kia, sản phẩm mới lần này nhắm vào đối tượng trẻ tuổi có thu nhập cao, khí chất cùng hình tượng của Tiểu Kiều đều phù hợp với sản phẩm của bọn họ,” Trần Khoa nghĩ một lát, cuối cùng không nhắc tới quan hệ của Tịch Khanh và Công Tây Kiều, chỉ nói, “Đối phương ra giá cũng rất hợp lý, không có vì Tiểu Kiều là người mới mà ép giá, thoạt nhìn rất có thành ý.”
“Đây chính là một cơ hội tốt, cậu mau nói chuyện này với Tiểu Kiều, xem thử cậu ấy có nhận không,” mặc dù Hướng Hoành ước gì Công Tây Kiều đáp ứng ngay và luôn, nhưng lúc trước chấp thuận điều kiện, ông không thể vi phạm được.
Trần Khoa biết sếp mình băn khoăn cái gì, gật đầu đồng ý.
Khi Công Tây Kiều nhận được điện thoại của Trần Khoa là lúc y đang ăn cơm cùng với đoàn phim 《 Anh họ đại nhân 》, bởi vì bộ phim đạt được doanh thu cao, giúp mọi người đều được hưởng lợi, cho nên tất cả đều rất vui vẻ.
Nhất là nam chính nữ chính, vốn chỉ là nghệ sĩ có chút danh khí nhưng lại thiếu giá trị con người, hiện tại doanh thu tăng cao, giá trị của bọn họ cũng tăng theo, loại chuyện tốt thế này, sao không khiến bọn họ vui mừng chứ?
Nam chính Từ Siêu debut đã được - năm, diễn xuất không tệ, chỉ là thiếu chút tâm nhãn, khiến người đại diện vô cùng đau đầu, luôn cảm khái ở trong lòng rằng, rõ ràng là cùng một công ty, tại sao Từ Siêu lại không có đầu óc, mà Kiều thiếu lại hoàn mỹ toàn diện không góc chết chứ?
“Em trai, cậu đúng là quý nhân của anh mà,” Từ Siêu say khướt nằm bò trên vai Công Tây Kiều, “Nếu không có em, anh sẽ không có ngày hôm nay.” Lúc trước sau khi Công Tây Kiều chọn vai nam hai xong liền đề cử hắn với đạo diễn cho vai nam một, vốn là đạo diễn không mấy vui vẻ gì, nhưng nhìn thấy số tiền mà Công Tây Kiều đầu tư nên nhịn xuống.
Ban đầu hắn chỉ đóng phim truyền hình, chuyển sang điện ảnh chỉ là vì muốn nâng cao bản thân, để sau này quay phim thì cát sê sẽ được cao hơn, còn về cái khác, hắn cũng không dám nghĩ tới.
Có ai ngờ một bộ phim không được chú trọng đầu tư lại hot như thế này đâu?
Nhưng có đôi khi, kỳ tích cứ như vậy xảy ra, hắn hiện tại hot rần rần, hợp đồng đến không ngừng.
Hắn biết rõ, tất cả những thứ này đều là do Công Tây Kiều mang đến.
“Lần này doanh thu vượt mức, giúp anh lấy được cát sê lên đến ngàn mỗi tập, đủ để anh mua trang bị cấp cao trong game,” Từ Siêu cười đến vẻ mặt thỏa mãn, “Về sau anh sẽ lăn lộn với em.”
Người đại diện nhìn thấy dáng vẻ ngốc nghếch này của hắn, xấu hổ che mặt, sao hắn lại có nghệ sĩ vô tâm tới vô tư như vậy chứ?
Công Tây Kiều nhìn Từ Siêu, bất đắc dĩ cười cười.
Kỳ thật lúc trước y chính là dựa vào suy nghĩ phù sa không chảy ruộng ngoài, để Trần Khoa đề cử một người thích hợp, may sao đạo diễn khá ưng ý hắn, cho nên sau khi đề cử Từ Siêu, y liền tăng thêm tiền đầu tư.
Y cũng không ngờ rằng bộ phim này sẽ phủng hồng Từ Siêu, cho nên lần này chỉ có thể xem như là vô tình cắm liễu liễu mọc xanh, Từ Siêu cảm kích y như thế, y thật là không biết nên nói gì mới tốt nữa.