“Em biết, chỉ là vui mừng một chút. Em đã cùng Tô Tinh Dã nói chuyện đấy. Cô ấy thực sự rất dịu dàng.”
Chung Đình nhấp môi nói “Được, không nói với em nữa. Chị tiếp tục lướt mạng đây.”
“Được ạ, tạm biệt chị.”
“Bye.”“Vâng ạ.”
Trên đường trở về, Thẩm Vọng Tân nhận được cuộc gọi từ cô người yêu bé nhỏ, anh dựa vào lưng ghế, chỉnh lại tư thế ngồi sao cho thoải mái: “Alo.”
Tô Tinh Dã cũng đang trên đường về nhà, Tiểu Thuần đến đón cô.
“Hôm nay em đi xem phim của anh nè. Người yêu em đẹp trai quá đi.”
“Ồ.”
Tô Tinh Dã thấy có chút kì kì, lại hỏi: “Ừm… anh xem hot search rồi à?”
Thẩm Vọng Tân nở nụ cười: “Ừ.”
“Có phải em rất ngốc không?”
Thẩm Vọng Tân không nhịn được cười khi cô tỏ vẻ đáng thương: “Không đâu, rất đáng yêu.”
“Tụi em cũng không ngờ.”
“Có nhớ năm ngoái chúng ta cũng từng bị lôi kéo chụp ảnh như vậy không?”
“Có ạ. Em cũng chuẩn bị tâm lý trước rồi nhưng không ngờ lại xui thế. Chưa gì đã bị phát hiện.”
Qua kính chiếu hậu, Đường Viên nhìn người ngồi đằng sau. Dù gương mặt anh lộ rõ vẻ mệt mỏi nhưng nụ cười lại rạng rỡ vô cùng, đôi mắt mang theo sự sủng ái, giọng nói dịu dàng trả lời điện thoại. Khóe miệng cô cong lên, được tận mắt nhìn CP mình thích rắc đường, thật là ngọt quá đi!
“Em lại tiếp ứng cho anh à?”
“Hả?”
“Sau này đừng vậy nữa. Qúa lãng phí.”
Tô Tinh Dã chớp mắt vài cái, miệng thì ngoan ngoãn đồng ý, nhưng trong đầu thì đang dặn bản thân lần sau phải cẩn thận hơn mới được.
Đôi trẻ thủ thỉ nói chuyện cho đến khi Tiểu Thuần chạy xe vào hầm gara.
“Đến nhà rồi à?”
“Dạ.”
“Vậy em mau đi tắm đ. Cũng muộn rồi, không được lướt điện thoại nữa, ngủ sớm đi. Biết chưa?”“Vâng, em biết rồi. Bye bye anh.”
“Ừ, ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Đường Viên vừa xoay vô lăng, vừa suy nghĩ câu mà ông chủ nói. Tiếp ứng? Tiếp ứng gì cơ? Tinh Dã tiếp ứng cho ông chủ á?
“Anh Thẩm?”
“Ơi?”
Cô tò mò quá đi, không kiềm được nữa, hỏi: “Anh vừa nói tiếp ứng gì vậy?”
……
Vì nãy mới đi ăn lẩu, nên giờ người toàn mùi lẩu, Tô Tinh Dã vừa lên lầu đã lập tức chạy vào phòng tắm, ngâm nước ấm. Tắm xong, lăn lên giường, theo thói quen, cô mở Weibo lên, nhận ra nãy định gửi tin nhắn cho Chung Đình mà quên mất, cô vội vàng gửi đi, cũng nhanh chóng nhận được hồi âm.
Chung Đình: Ăn lẩu xong rồi à?
Tô Tinh Dã: Ừ. Vừa về đến nhà.
Chung Đình: Ngon không?
Tô Tinh Dã đang định trả lời “Cũng không tệ lắm”, nhưng khi gõ xong thì đầu óc cũng sực tỉnh. Hình như…
Tô Tinh Dã:…… Chị biết rồi à?
Chung Đình::)))
Ban đầu, cô cho rằng Tô Tinh Dã chỉ đơn giản là bạn của chị gái nhà giàu, nhưng sau đấy lại phát hiện cô ấy chính là “bạch phú mỹ” trong lời đồn. Cô là kiểu người khá nhạy, chỉ cần một xíu manh mối, cô có thể kết hợp lại và mò ra liền. Cô đã luôn thấy kỳ kỳ rồi, nếu Tinh Tinh chỉ là một fangirl bình thường thì sao cô ấy lại luôn từ chối gặp mặt offline, mà chỉ liên lạc qua Weibo? Chỉ là, cô không ngờ…
Chung Đình: Thế nên em thật sự là Tô Tinh Dã?
Tô Tinh Dã:…… Là em
Tô Tinh Dã: Ừm… chị đừng giận, em cũng không cố ý giấu chị đâu.
Chung Đình: Chị không giận. Chỉ là hơi ngạc nhiên thôi.
Nếu đây chỉ là chị gái có tiền mà mọi người vẫn luôn tò mò thì Chung Đình cũng không thấy ngạc nhiên lắm. Nhưng bâygiờ, khi biết người đang xin lỗi mình là Tô Tinh Dã, cô lại không biết nên làm gì. Cảm giác này… có chút vi diệu. Lúc biết được sự thật cô đã rất ngạc nhiên, cảm giác này thật… chấn động lòng người.
Dù sao năm nay, quan hệ của ba nhóm Lượng Tân Tân, Mãn Thiên Tinh và Vọng Tinh rất… khó nói. Lúc bị antifan hắt nước bẩn thì ba nhà sẽ hợp lực, sâu xé kẻ thù. Nhưng khi sóng yên, biển lặng rồi thì lại đến lúc ba nhà chém giết nhau. Lượng Tân Tân nhà cô suốt ngày chửi rủa, ghét bỏ Mãn Thiên Tinh. Không ngờ, người mà các cô ghét lại là fans của anh nhà! Lại còn là fan vip, quyền cao chức trọng nữa chứ! Trời ơi tin được không? Cứ như phim vậy đó!
Tội nghiệp Mãn Thiên Tinh, tiểu tiên nữ mà mấy người nâng trong tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan lại đi u mê kẻ thù. Vọng Tinh cũng thật là đáng thương, thuyền của mấy người sắp lật rồi! Nữ chính lại là fans của nam chính! Ai mà ngờ được chứ!
Tô Tinh Dã: Thật không? Chị không giận thật à?
Có lẽ là vì đã biết người đang nhắn tin với mình là ai nên khi Chung Đình đọc dòng tin nhắn ấy, trong đầu cô lại tự động vang lên giọng nói dịu dàng của Tô Tinh Dã. Ừm… cô đã hiểu vì sao Mãn Thiên Tinh lại u mê tiểu tiên nữ của họ rồi……
Chung Đình: Thật mà, chị không giận
Tô Tinh Dã: Vậy thì tốt, em chỉ sợ chị không thèm quan tâm em nữa
Tô Tinh Dã: Chúng ta vẫn sẽ là bạn tốt chứ?
Chung Đình hít một hơi thật sâu. Má ơi!!! Đây là làm nũng ư? Sao lại dễ thương như thế chứ??? Cô thành fan rồi, chính thức trèo tường làm fan. Từ giờ cô chính là fan của Tô Tinh Dã. Nguyện đứng sau lưng, bảo vệ đến cùng!!
……
《 Tiểu sử Rofu 》kết thúc vào kỳ nghỉ đông, nếu không có gì bất ngờ thì đêm nay sẽ lên hot search. Fan đang hai nhà náo loạn, reo hò vì hết phim thì đồng nghĩa với việc hết phải xào CP rồi thì đám fan CP lại từ đâu lao vào, dập đi niềm vui sướng của họ. Không còn liên lạc nữa cơ á? Hai người không có ý gì với nhau á? Mấy người quên hôm trước Tinh Tinh còn giúp anh Thẩm tuyên truyền phim mới cơ à? Đừng trốn tránh hiện thực nữa. Hai người họ chắc chắn là real!Bình thường, sau khi bộ phim kết thúc, nam nữ chính sẽ tham gia vài hoạt động với nhau. Nhưng vì lần này Thẩm Vọng Tân đang kẹt đóng phim nên Dương Vân chỉ sắp xếp cho Tô Tinh Dã tham gia vài bữa tiệc lớn. Sự kiện kết thúc khá muộn, mở điện thoại ra, Tô Tinh Dã ngạc nhiên khi thấy vài cuộc gọi nhỡ đến từ Đường Viên, cô vội vàng gọi lại.
“Alo, có chuyện gì vậy Tiểu Viên?”
“Tinh Dã, anh Thẩm bị bệnh rồi. Hôm nay có mấy cảnh quay dưới nước. Giữa mùa động lạnh giá mà phải ngâm nước mấy tiếng đồng hồ cộng thêm anh ấy cũng đang cảm nên giờ sốt luôn rồi. Chị có bảo đi bệnh viện đi thì không chịu.”
Hỏi sao mấy bữa nay anh cứ tránh gọi điện thoại với cô, Tô Tinh Dã ngồi thẳng lên: “Không chịu đi cũng phải đi. Chị cứ dùng biện pháp mạnh vào cho em.”
“Tính anh Thẩm em cũng biết rồi đó. Anh ấy đâu có nghe.”
“Chị đưa điện thoại cho anh ấy đi.”
“Ừ. Mà sốt cao lắm nên đang mơ mơ màng màng, không biết có nghe được em nói không nữa……”
“Không sao. Cứ để em”
“Ok.”
Đường Viên bước vào phòng, lay lay ngọn núi lửa đang nằm trên giường: “Anh Thẩm? Anh Thẩm?”
Thẩm Vọng Tân kéo chăn cao lên, vì sốt nên giọng cũng hơi khàn, mơ màng đáp lại: “Tôi không sao, không cần đi bệnh viện đâu, ngủ một giấc….”
Không để anh nói xong, Đường Viên nhét điện thoại vào bên tai anh: “Tinh Dã gọi anh nè.”
Sức mạnh của tình yêu thật lớn, vừa nghe thấy tên của Tô Tinh Dã, Thẩm Vọng Tân liền tỉnh táo hẳn: “Alo.”
Tô Tinh Dã có chút lo lắng xen lẫn tức giận khi nghe được giọng nói thều thào của anh.
Đường Viên không biết Tô Tinh Dã đã nói gì mà khiến cho Thẩm Vọng Tân ngoan ngoãn bò dậy: “Đi thôi…… Đi bệnh viện.”
Đường Viên lập tức giúp anh mặc áo khoác. Cuối cùng ông chủ cứng đầu của cô cũng chịu đi bệnh viện rồi. Qủa nhiên chỉ có Tinh Dã mới trị được anh.
……Vào lúc này, tại Bắc Kinh, một chiếc xe bảo mẫu phi như bay trên đường quốc lộ, cố hết sức để cắt đuôi paparazzi, rẽ vào một góc khuất.
Tiểu Thuần lo lắng nhìn Tô Tinh Dã nhanh chóng đội mũ, mang khẩu trang: “Chị muốn qua đó thật à?”
“Ừ. Chị phải qua đó.”
“Em đi cùng chị nhé.”
“Không được, em phải ở trong xe nếu không thì paparazzi sẽ phát hiện ngay.”
Họ không thể dừng lại quá lâu, paparazzi sắp đuổi đến rồi. Tô Tinh Dã túm lấy áo khoác, nhảy xuống xe: “Em mau đi đi. Không cần lo cho chị. Em đi rồi chị sẽ bắt taxi ra sân bay.”
Tiểu Thuần có chút khó xử nhưng cô biết cũng không còn cách nào khác, sanh phải xoay vô lăng rời đi.
phút sau, Tô Tinh Dã bắt taxi, chạy đến sân bay. Đáp xuống Côn Minh vào lúc hai giờ sáng, cô vội gọi điện cho Đường Viên lấy địa chỉ bệnh viện.
Các fan sẽ không thể ngờ rằng, nữ minh tinh xinh đẹp của họ vừa tham gia họp báo ở Bắc Kinh cách đây mấy tiếng giờ lại đang xuất hiện ở đường phố Côn Minh.
Đường Viên không ngờ Tô Tinh Dã lại đến đây luôn. Lúc nhận được điện thoại xuống đón, cô còn đang ngơ ngác, không tin vào những gì mình vừa nghe. Nhìn bóng dáng quen thuộc lấp ló ở sảnh bệnh viện, cô vội vàng chạy qua.
“Tinh…… Tinh Tinh.”
Tô Tinh Dã vẫy tay chào cô.
Đường Viên ngạc nhiên hỏi: “Tiểu Thuần đâu? Em đến một mình hả?”
“Ừ. Em đến một mình. Anh ấy sao rồi? Có ổn không?” Tô Tinh Dã vội hỏi.
Đường Viên bị dọa sợ, cô không ngờ một cuộc điện thoại của mình lại đưa cả người thật đến đây. Cô cũng không hiểu Tinh Dã lấy can đảm ở đâu nữa. Một nữ minh tinh mà dám một mình chạy từ Bắc Kinh đến Côn Minh vào lúc nửa đêm! May là không sao. May quá. Nhìn thấy sự lo lắng không thể che dấu trong ánh mắt kia, cô liền hiểu: “Đang truyền nước. Vẫn chưa hạ sốt nhưng mà ngủ rồi.”
Biết được anh vẫn chưa hạ sốt càng làm Tô Tinh Dã lo lắng hơn.
Đường Viên thấy thế cũng không nói gì, chỉ nhanh chân đưa cô đến phòng bệnh.
Đêm khuya nên không có nhiều người đi lại lắm, hai người nhanh chóng đến được phòng bệnh.
Trong phòng, dưới ánh đèn ngủ ấm áp, người cô yêu yên tĩnh nằm trên giường, ngủ rất sâu. Cả người giấu trong chăn, trên đầu đội mũ len ấm áp, đôi mắt luôn dịu dàng giờ đang nhắm chặt, gò má đỏ ửng, môi thì tái nhợt. Càng nhìn, càng làm trái tim cô đau nhói.
Cô quay sang nói với Đường Viên: “Để em canh cho, chị đi nghỉ đi.”
Họ ở khu Vip, mỗi giường ngăn cách nhau bởi một tấm rèm dày.
“Chị không sao. Em nghỉ ngơi chút đi.”
Tô Tinh Dã lắc đầu: “Em muốn ở đây với anh ấy. Chị nghỉ trước đi.”
Đường Viên còn định nói thêm gì đó nhưng cô cũng biết mình không khuyên được nên đành im lặng, gật đầu, kéo rèm, bước ra ngoài.
Tô Tinh Dã đau lòng quan sát anh, lâu ngày không gặp, sao anh lại gầy thế? Cô nhớ trước khi đi mặt anh vẫn có chút thịt vậy mà bây giờ hóp lại cả rồi. Dù đang ngủ cũng không che được sự mỏi mệt hiện rõ trên gương mặt ấy.
Cô rót một chút nước ấm, làm ướt tăm bông, nhẹ nhàng lau lên môi anh. Thấy đôi môi không còn khô nứt nữa, cô kéo ghế ngồi xuống cạnh giường, luồn tay vào tấm chăn dày, nắm lấy tay anh. Cô cẩn thận luồn vào bàn tay đang nóng hầm hập ấy, mười ngón tay đan vào nhau.
...