Vừa Gặp Nương Tử Lầm Cả Đời

chương 25: người thứ ba

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đoàn Thịnh và Đồng Ca vốn định ở sơn trại thêm mấy ngày, nhưng nghĩ lại, bọn họ giết tướng Lý Trường Thanh do triều đình phái tới, cộng thêm cam kết cuả Đoàn Thịnh để mọi người trong sơn trại được chuyển hộ tịch thành dân lành, hai chuyện này đủ để thái tử lấy cớ đặt điều, cho nên phải sớm về kinh nói rõ sự tình. Đồng thời, với tội bất nhân không lý tình thân giết hại huynh đệ là đủ để thái tử không cách nào vùng lên.

Trong nắng sớm, một bóng dáng già nua đứng bên sườn núi, trường bào tung bay trong gió, mắt dõi theo..........

Phương xa, ba bóng người nhanh chóng biến mất trong rừng cây xanh biếc.

Lưu Thủy và Khuynh Thành dồn hết sức chạy như điên, không con nào chịu nhường con nào, hình như cố ý tranh cao thấp, Thanh Sơn nhìn thấy, đi chậm lại phía sau, không dám đến gần bên nào.

Đồng Ca quất mông Thanh Sơn một cái, “Thanh Sơn, vượt qua chúng, uy vũ của ngươi đâu mất rồi!”

Thanh Sơn bị Đồng Ca kích, hí một tiếng, lập tức vọt nhanh, có lẽ chính nó cũng cảm thấy uất ức, vậy nên chẳng mấy chốc, Thanh Sơn đã mang Đồng Ca vượt qua hai người kia.

Ánh nắng rực rỡ, Đoàn Thịnh và Sở Mộ Hành vui vẻ đuổi theo nàng, ba người ba ngựa khiến cho ngày mới thêm sức sống.

Phía trước, quan binh đã nhổ trại xếp thành hàng, yên lặng chờ Đoàn Thịnh đến.

Đồng Ca ghìm ngựa, để Đoàn Thịnh lên trước, nàng và Sở Mộ Hành theo sát phía sau.

“Ngự Vương thiên tuế! Thiên thiên tuế!” các tướng sĩ quỳ xuống đất làm lễ, âm thanh vang dội , khí thế ngất trời.

Đoàn Thịnh mặc áo trắng, cỡi ngựa trắng, tay áo tung bay, trong tuấn nhã mang theo cao quý khiến người không dám nhìn thẳng, hắn nhẹ nhàng ghìm chặt cương ngựa, trầm ổn hô: “Các tướng sĩ xin đứng lên!”

“Tạ Ngự Vương!”

Đoàn Thịnh nhìn phương xa, nói: “Hồi kinh!”

Đoàn Thịnh nhìn Đồng Ca và Sở Mộ Hành, ba người nở nụ cười. Đoàn Thịnh đi đầu, Đồng Ca và Sở Mộ Hành sát theo sau, mấy vạn tướng sĩ hùng dũng lên đường.

Hành quân ngàn dặm, thanh thế to lớn.

Nhưng việc hành quân dài dằng dẵng lại làm một người nhàm chán đến ngủ thiếp đi.

Trên con ngựa đen cao lớn có hai người, một ngồi phía trước tựa vào nam tử mặc áo trắng phía sau, ngủ say. Nam tử áo trắng toàn thân tản ra thong dong thản nhiên, trên mặt lộ vẻ hài lòng làm người ta hâm mộ.

Đoàn Thịnh nhìn người đang ngủ trong lòng, ánh mắt nhu hòa. Đột nhiên hắn cười khẽ một tiếng, Sở Mộ Hành quay đầu nhìn lại, thì ra Đồng Ca đang chảy nước dãi, nữ tử anh thư cũng có lúc đáng yêu thế này.

Đoàn Thịnh dịu dàng lau nước miếng cho nàng, dáng vẻ vô cùng cưng chiều và yêu thương. Đồng Ca ngủ say, bất giác vùi mặt càng sâu vào ngực hắn.

Sở Mộ Hành hâm mộ nhìn Đoàn Thịnh, sau đó dời mắt, hướng về phía xa xa, nếu được như thế kia đời này còn cầu gì nữa! Sở Mộ Hành nhìn trời xanh, bỗng cảm thấy thật cô đơn.

Đúng lúc này, đội ngũ phía sau có chút náo loạn.

“Báo...........” một tiểu tướng tên Vương Tuỳ chạy tới.

Tiếng hô này vang dội đến mức khiến Đồng Ca đang ngủ say giật mình tỉnh dậy, nàng trợn tròn mắt đẹp, ung dung giơ tay áo lên thô lỗ lau nước miếng bên khóe miệng, mắng một câu: “Con mẹ nó, dọa lão tử giật cả mình!” nói xong ngoẹo đầu sang bên kia, ngủ tiếp.

Vương Tùy đỏ mặt không phải vì bị thô lỗ của Đồng Ca hù dọa, ngược lại, giống như mất hồn hơn. Vương Tùy biết Đồng Ca là nữ nhân của Ngự Vương, phong thái tuyệt thế của người này đã lan truyền rộng rãi trong binh lính, các tướng sĩ rất tò mò, nhưng không ngờ nhìn gần lại xinh đẹp thế này..........

“Xảy ra chuyện gì?” Đoàn Thịnh không vui hỏi, tiểu tử này dám nhìn thẳng vợ yêu của hắn!

“Báo cáo tướng quân, phía sau có người gây chuyện!s”

“Cái gì? Có người gây chuyện ?” Đồng Ca lập tức tỉnh ngủ hẳn, ngẩng đầu lên, vẻ mặt hưng phấn.

“Ở đâu? Ở đâu? Chỗ nào có người gây chuyện ?” Đồng Ca bị việc hành quân buồn tẻ làm buồn bực, đã sớm muốn tìm chuyện náo nhiệt.

“Chút chuyện nhỏ này cũng phải báo cho bổn vương ?!” Đoàn Thịnh trầm mặt, khó chiụ vì bị người gián đoạn thế giới ấm áp lãng mạn hai người.

Vương Tùy đơ mặt, nói: “Người nọ võ công cao cường, miệng la hét muốn gặp Đồng đại, bọn thuộc hạ..........”

“Ai ? Ai muốn gặp ta ?” Đồng Ca vô cùng hăng hái, nàng bật người chui ra khỏi ngực Đoàn Thịnh, nhìn về về đội ngũ phía sau.

“Ta đi sang xem một chút!” Đồng Ca nói xong, vội dùng khinh công chạy đi như bay. Kẻ gây chuyện bị binh lính bao vây đến ba vòng, Đồng Ca muốn chen vào cũng khó, vì vậy, nàng chỉ có thể vào bằng cách bay lên trời, nhanh nhẹn hạ xuống giữa vòng vây.....

Trong nháy mắt Đồng Ca hạ xuống, nàng như Cửu Thiên tiên nữ xuất hiện, cơ hồ hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người, ngay cả mấy người đang đánh nhau cũng bất giác ngừng lại.

Đồng Ca đảo mắt nhìn người đang bị bao vây, sau đó cho hắn một đấm vào ngực: “Giang Tiểu Thủy! Thì ra là ngươi! Thế nào, không phải muốn ở sơn trại sao? Chạy tới đây làm loạn cái gì ?”

Giang Tiểu Thủy che ngực lui một bước, ho khan mấy tiếng, sau đó thâm tình nhìn Đồng Ca: “Đồng đại, Muội ở đâu ta ở đó, muội đi đâu ta theo đó !”

Đồng Ca chà chà da gà nổi trên người, “Giang Tiểu Khê, ngươi trở về đi thôi! Từ đâu đến thì về lại chỗ đó!”

Giang Tiểu Thủy uất ức mím môi, kéo vạt áo Đồng Ca: “Ta không đi, hãy vì một mảnh cuồng dại của ta với muội mà đừng đuổi ta đi nha! Ta đã nói rồi, muội đi đâu, ta theo đó!”

Binh lính khinh bỉ nhìn chằm chằm Giang Tiểu Thủy, cảm thấy người này thật không sợ chết, dám đùa giỡn nữ nhân của Ngự Vương trước mặt mọi người.

Đúng lúc này, đám người tránh đường, Đoàn Thịnh và Sở Mộ Hành đi vào.

“Giang Tiểu Thủy!” Đoàn Thịnh đứng trước mặt Giang Tiểu Thủy, mắt lạnh lẽo.

Giang Tiểu Thủy liếc hắn một cái, “Đồng đại, ta có việc muốn nói riêng với muội.” Giang Tiểu Thủy kéo tay Đồng Ca.

Đoàn Thịnh giơ tay lên ngăn hắn: “Việc gì mà không thể nói ở đây?”

Giang Tiểu Thủy cười cười: “Việc này hơi khó nói!”

Đoàn Thịnh chắn trước mặt Đồng Ca: “ Giang Tiểu Thủy, Đồng Ca đã là thê tử của ta, là vương phi của Đại Tề, ta không cho là ngươi có gì cần nói riêng với nàng!”

Một loạt tiếng hút khí vang lên từ chính các tướng sĩ, ở thành Tấn Vân, bọn họ đã nghe rất nhiều đồn đãi về Đồng Ca. Đồng Ca là người cầm đầu băng cướp, mặc dù Ngự Vương chứng thật bọn họ là dân lành, nhưng thật sự đã từng là cướp, một nữ nhân như vậy, một thân phận như vậy, nếu chỉ là nữ nhân Ngự Vương mang về, hoặc cùng lắm làm thiếp thì còn nghe được, đằng này là vương phi........ Chuyện liền lớn!

Đoàn Thịnh trầm giọng quát lên: “Vương Tùy! Tiếp tục đi!”

“Dạ!” Vương Tùy lui ra, các tướng sĩ nghe lệnh tất cả đều lên đường.

Giang Tiểu Thủy nhìn thẳng Đoàn Thịnh, ánh mắt phức tạp, vốn tưởng rằng với thân phận như vậy, Đoàn Thịnh sẽ không cưới Đồng Ca làm vương phi, không ngờ Đoàn Thịnh lại tuyên bố trước đông đảo các tướng sĩ như vậy.

“GiangTiểu Thủy, ngươi muốn nói gì?” Đồng Ca hỏi.

Vẻ mặt Giang Tiểu Thủy đau khổ, “Đồng đại, muội phải về kinh với hắn ?”

Đồng Ca cười nói: “Đúng! Ngươi có ý kiến ?”

Giang Tiểu Thủy kéo tay Đồng Ca, tựa như đứa trẻ làm nũng: “Ta muốn đi với muội!”

Đồng Ca thở dài nhìn trời, lúc nào nàng mới thoát khỏi không bị Giang Tiểu Thủy quấn đây ?!

Đồng Ca lạnh lùng rút tay về, huýt sáo, Thanh Sơn nhảy nhót chạy tới, thở phì phì. Đồng Ca nhún chân, nhẹ nhàng ngồi vào lưng ngựa.

Đoàn Thịnh và Sở Mộ Hành cũng lên ngựa, ba người quất ngựa rời đi.

Giang Tiểu Thủy trơ mắt nhìn bóng lưng Đồng Ca, đảo mắt, tự nhủ: “Không lên tiếng chính là đồng ý. Ta không thể từ bỏ như vậy, ta chính là người si tình nhất trên đời này!” nói xong, nhảy lên ngựa đuổi theo: “Đồng Muội, chờ ta một chút!”

Cuối cùng Giang Tiểu Thủy vẫn đi theo. Có Giang Tiểu Thủy hành trình bớt buồn tẻ hơn hẳn, ví dụ như, lúc này hắn đang cầm một bó hoa dại không biết hái ở đâu đưa đến trước mặt Đồng Ca.

Đồng Ca nhận lấy, một giây kế tiếp, đóa hoa tươi liền biến thành thức ăn của Thanh Sơn, Thanh Sơn ăn xong, chưa no còn đá lông nheo với Giang Tiểu Thủy.

Đồng Ca cười nói: “Giang Tiểu Khê, hay là, ngươi hái thêm một bó nữa đi!”

Giang Tiểu Thủy hận hận nhìn chòng chọc Thanh Sơn, sau đó móc ra một quả táo từ trong ngực: “Đồng đại, ta đặc biệt hái cho muội nè !”

Đoàn Thịnh duỗi tay, đoạt lấy quả táo, “Ta nếm thử xem có ngọt không!” nói xong cắn một miếng, sau đó phun ra: “Quá chua!”, ném quả táo đi.

Giang Tiểu Thủy tức nghiến răng.

Sở Mộ Hành híp mắt đứng xa xa nhìn, lấy bầu rượu bên hông ra uống một hớp.

Đồng Ca ngửi ngửi, theo mùi rượu tìm được bình rượu trong tay Sở Mộ Hành, con sâu rượu trong bụng bèn làm loạn.

Sở Mộ Hành thấy bộ dạng như mèo tham ăn của Đồng Ca, cười ném bình rượu qua, Đồng Ca chụp lấy, không câu nệ ngửa đầu uống một hớp, sau đó chép miệng khen: “Nữ Nhi Hồng năm!”

Sở Mộ Hành khen: “Rất giỏi!”

“Cho ta nếm một hớp!” Giang Tiểu Thủy la lên.

Đồng Ca ném bình rượu cho hắn, Giang tiểu Thủy liếc Đoàn Thịnh híp mắt cười mờ ám, đang định đặt miệng ngay chỗ Đồng Ca vừa uống....... Đoàn Thịnh lóe người lên, nhanh chóng đoạt lấy bầu rượu, uống ở chỗ Đồng Ca vừa uống.

“Ngươi........” Giang Tiểu Thủy trừng mắt nhìn Đoàn Thịnh.

Đoàn Thịnh nhếch khóe miệng: “Ta thế nào?”

“Ta muốn đơn đấu với ngươi!” Giang Tiểu Thủy giận dữ.

Đoàn Thịnh cười: “Được, trước tiên ngươi đánh ngã vạn tướng sĩ của ta đã, rồi hẵng tới tìm ta!” Nói xong hắn lướt qua, “Nếu không, thành thật một chút cho ta!”

Giang Tiểu Thủy không biến sắc, chẳng quan tâm uy hiếp của Đoàn Thịnh, hắn nói với Đồng Ca: “Đồng đại, hắn khi dễ ta, muội đã nói sẽ bảo kê ta mà!”

Đồng Ca liếc hắn một cái, đoạt lại bầu rượu đi tới gần Sở Mộ Hành, “Nữ Nhi Hồng không dễ có, ngươi lấy ở đâu vậy?”

Sở Mộ Hành cười: “Ở kinh thành ta có một tiệm rượu.”

Đồng Ca hứng thú: “Vậy hẳn có rất nhiều rượu quý đúng không?!”

Sở Mộ Hành cười tự tin.

“Vậy có Trạng Nguyên Hồng từ năm trở lên không?” Đồng Ca hỏi tiếp.

Sở Mộ Hành gật đầu.

“Trúc Diệp Thanh năm ?”

Sở Mộ Hành gật đầu.

“Thật tốt quá! Ta muốn tới uống!” Đồng Ca gào thét.

Sở Mộ Hành cười nói: “Hoan nghênh!”

Đoàn Thịnh nhìn hai người, đen mặt, sau đó vọt lên, nắm vai Đồng Ca tựa như giành lấy, “Đồng Đồng, rượu trong kho rượu của hoàng cung không thể ít hơn số rượu chỗ Mộ Hành đâu !!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio