Vừa Lúc Gặp Thời Gian Như Thành

chương 140: chương 140:

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương : Anh Dĩ Phồn

Lúc Vu Tuệ Tuệ và Phương Đằng hoàn thành toàn bộ trình tự hôn lễ, Khúc Dĩ Phồn đang dẫn Ôn Phi vào toilet rửa máu mũi trên mặt.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Lúc Vu Tuệ Tuệ và Phương Đằng mời rượu người lớn hai bên, đột nhiên Khúc Dĩ Phồn và Ôn Phi trong toilet nhìn đối phương vô cùng thuận mắt, thế là ôm hôn nhau.

Sau khi Vu Tuệ Tuệ và Phương Đằng không tìm thấy đại diện hai nhà Khúc Hoài Chính và Ôn Lâm, đành phải mời Dương Uyển và Lục Tiểu Vân, lúc Dương Uyển và Lục Tiểu Vân nói thầm trong lòng hai đứa trẻ này chạy đi đâu rồi, Ôn Phi bị Khúc Dĩ Phồn đặt ngồi trên bồn rửa tay hôn đến quên hết tất cả.

Ôn Phi không ngừng lùi về phía sau, Khúc Dĩ Phồn liền không ngừng nghiêng người về phía trước, hai tay Khúc Dĩ Phồn đặt trên mặt kính pha lê của toilet, hai tay Ôn Phi vòng quanh cô Khúc Dĩ Phồn.

Hai người thở dốc đan vào nhau, Ôn Phi có hơi mở mắt, lùi về sau né tránh cái hôn của Khúc Dĩ Phồn, thấp giọng hỏi: “Em mặc áo cưới vào cho anh xem được không?”

Khúc Dĩ Phồn chồm về trước hôn một cái, cũng thấp giọng: “Là muốn gả cho anh à?”

“Nghĩ hay lắm, em đi theo sau anh nhiều năm như vậy, anh không thể trả lại từng chút từng chút cho em sao?” Ôn Phi nói xong, lè lưỡi liếm môi Khúc Dĩ Phồn một chút, Khúc Dĩ Phồn bị hành động này của cô trêu thích thú, vòng tay khóa chặt eo Ôn Phi: “Em chính là một con hổ nhỏ.”

Ôn Phi dùng bắp chân ma sát phần eo Khúc Dĩ Phồn, tiến đến bên tai anh: “À uồm”.

Khúc Dĩ Phồn há mồm nhe hai cái răng nanh ra, Ôn Phi học anh, Khúc Dĩ Phồn mới vừa tiến lên cắn môi dưới Ôn Phi, có một tiếng gọi khẽ truyền vào trong tai hai người, hai người vẫn còn duy trì tư thế mờ ám quay người nhìn ra cửa.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Chỉ thấy một bác gái đúng giờ quy định của khách sạn đến lau dọn toilet một tay cầm thùng, một tay xấu hổ dừng ở giữa không trung, đồ lau nhà đã rơi trên mặt đất, bác gái cũng coi như bình tĩnh lại, mở miệng: “A... Bác đến quét dọn.”

Khúc Dĩ Phồn và Ôn Phi cùng đỏ mặt, bác gái dọn vệ sinh đã nhìn thấy mặt hai đứa đỏ lên, Khúc Dĩ Phồn buông lỏng Ôn Phi ra, Ôn Phi từ bồn rửa tay nhảy xuống cúi đầu, dưới ánh nhìn của bác gái dọn vệ sinh, Khúc Dĩ Phồn lôi kéo Ôn Phi rời khỏi toilet.

Hai người trở lại bàn rượu trên mặt vẫn còn đỏ, Dương Uyển và Lục Tiểu Vân nhìn nhau, Lục Tiểu Vân mở miệng: “Hai đứa đã làm gì?”

Ôn Phi cúi đầu: “Vừa nãy con chảy máu mũi.”

Dương Uyển: “Sao lại chảy máu mũi? Không có chuyện gì chứ?”

Ôn Phi lườm Khúc Dĩ Phồn một cái, sau đó lắc đầu: “Không có chuyện gì, chỉ là phát hỏa mùa hè, hôm qua ăn nhiều vải quá.”bg-ssp-{height:px}

Khúc Dĩ Phồn nắm chặt tay Ôn Phi ở dưới đáy bàn, không phải anh không mở miệng nói, mà là ở trước một bàn người anh cũng nói không nên lời chuyện vừa xảy ra giữa mình với Ôn Phi.

Sau khi tiệc rượu kết thúc, hai người Dương Uyển và Lục Tiểu Vân đón xe về, để Ôn Phi và Khúc Dĩ Phồn tản bộ.

Mùa hè ở thành phố A rất nóng, huống chi đang là ngày nắng gắt, Khúc Dĩ Phồn dẫn Ôn Phi đến một quán cà phê ngồi đến trưa, hai người trò chuyện câu được câu không, vậy mà cũng có thể rất vui sướng quên đi thời gian.

Ôn Phi hỏi Khúc Dĩ Phồn gần đây quản lý chuyện làm ăn thế nào, Khúc Hoài Chính đã sớm giao việc làm ăn ở thành phố S cho Khúc Dĩ Phồn xử lý, Khúc Dĩ Phồn bị đặt câu hỏi, có chút tự hào nâng cằm: “Nói với anh, anh ở trong lòng em luôn có hình tượng thế nào?”

Ôn Phi trả lời: “Không gì không làm được.”

Khúc Dĩ Phồn hài lòng gật đầu: “Vậy giống như suy nghĩ của em rồi, anh thông minh như vậy, làm sao có thể làm không tốt, đoán chừng khả năng làm được quá tốt, đồng chí lão Khúc liền muốn tuyên bố giao cho anh để về nhà sớm hơn.”

Ôn Phi che miệng cười: “Tự luyến!”

Khúc Dĩ Phồn đưa tay nắm gương mặt cô, giống như khi còn bé, lộ ra răng nanh: “Lặp lại lần nữa!”

Ôn Phi bày ra một dáng vẻ oan ức đáng thương, một đôi mắt to vụt sáng: “Anh Dĩ Phồn.”

Khúc Dĩ Phồn bị cái câu anh Dĩ Phồn đã lâu không nghe này làm cho điện giật một chút, mang theo một ý cười: “Gọi lại một tiếng!”

“Anh Dĩ Phồn.”

“Lại đi.”

“Anh Dĩ Phồn, anh Dĩ Phồn, anh Dĩ Phồn.”

Gọi đến hài lòng, Khúc Dĩ Phồn mới buông tay, hai người nhìn nhau một hồi, phù một tiếng bật cười, lúc này Khúc Dĩ Phồn và Ôn Phi mới biết, hóa ra cảm giác như vậy khỏi nói cũng biết tốt dường nào.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio