Chương . Bị phát hiện
Đúng như lời Lục Tiểu Vân nói, quả nhiên hôm sau Ôn Phi ở nhà, nằm trên ghế sofa không có việc gì làm, ngoại trừ lúc sáng dành khoảng hai tiếng đọc sách thì cô chỉ cầm điều khiển từ xa, uống sữa, ăn hoa quả, xem tivi, lướt qua mấy kênh truyền hình mà cô cũng không muốn động đậy.
Lục Tiểu Vân đi đến cạnh cô: “Nói thật cho mẹ biết, con liều mạng học bóng rổ như thế làm gì? Hôm qua còn để dì giúp việc bóp chân cho con, đừng nói là con thích bóng rổ thật đó.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ôn Phi đỏ mặt, dịch người sang bên cạnh một chút: “Mẹ nghĩ gì vậy chứ? Con không muốn thua Khúc Dĩ Phồn.”
“Không muốn thua Khúc Dĩ Phồn hau là thích Khúc Dĩ Phồn?” Lục Tiểu Vân nói một câu vạch trần lời nói dối của Ôn Phi, Ôn Phi trợn tròn hai mắt, líu lưỡi nói: “Mẹ mẹ mẹ... Mẹ mẹ...”
“Mẹ gì mà mẹ, mẹ là mẹ con, con có tâm tư gì qua được mắt mẹ chứ, bây giờ con đang ở tuổi dậy thì, mẹ châm chước cho con, nhưng con không thể chơi đùa với mạng mình như thế, trần đời có cô gái nào suốt ngày mặc quần áo bóng rổ ra ngoài như con.” Lục Tiểu Vân cũng chỉ thương Ôn Phi, mấy ngày qua Ôn Phi trắng lên không ít, còn Khúc Dĩ Phồn thì đen hơn, một người ngày nào cũng ở trong nhà tập bóng rổ, còn một người thì suốt ngày ra ngoài chơi.
“Mẹ, mẹ đừng đùa nữa!” Đôi mắt ôn phi trợn lên ngày càng lớn, Lục Tiểu Vân vỗ trán cô một cái: “Đừng mở mắt to lên như thế, mẹ vẫn nhìn thấy mắt con được!”
“Mẹ đừng nói mò!”
“Mẹ có nói mò hay không thì con tự biết, bây giờ mẹ đi nói với Dĩ Phồn, mẹ nói Tiểu Phi nhà cô thích cháu, còn chạy đi học chơi bóng rổ nữa.” Lục Tiểu Vân giả bộ muốn đi ra ngoài, Ôn Phi lập tức nhào lên giữ lại, ôm đùi Lục Tiểu Vân: “Bà Lục! Con múa rìu qua mắt thợ là con không đúng! Oh, my god, mẹ là mẹ ruột con đó! Nữ hiệp! Tha mạng, tha mạng, ngồi xuống đàng hoàng, chúng ta không nói vấn đề này nữa.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lục Tiểu Vân vừa mới ngồi xuống thì tiếng chuông cửa vang lên, bà đẩy tay Ôn Phi ra, liếc mắt nhìn ra bên ngoài, cười xấu xa với Ôn Phi một cái, dùng khẩu hình nói: Khúc Dĩ Phồn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ôn Phi ngồi ngay ngắn lên ngay lập tức, nhét miếng táo vào miệng, rồi lại uống một hớp sữa, thấy trên bàn có Đại Bạch Thố thì nhét thêm một cái vào miệng mình, sau đó lại cắn một miếng táo, lúc Khúc Dĩ Phồn đi vào thì thấy Ôn Phi phồng miệng lên y như con sóc.bg-ssp-{height:px}
Cậu nháy mắt một cái, ngồi cạnh Ôn Phi, dịch đến gần hơn, chọc tay lên mặt cô: “Làm cái gì đây? Đói rồi hả?”
Vừa chọc một cái, miệng Ôn Phi không giữ vững được, sữa bò và vụn táo phun ra ngoài, Khúc Dĩ Phồn khéo léo tránh khỏi công kích, sau đó bật cười nói: “Đói đến điên rồi!”
Ôn Phi nhai đi nhai lại hoa quả trong miệng, sau khi nuốt xuống mới rút giấy lau miệng, nhiều ngày không gặp, Khúc Dĩ Phồn đen đi không ít, nhưng trông càng đẹp trai hơn, làn da màu kiều mạch ngập tràn hơi thở của sự khỏe khoắn, bởi vì chơi bóng rổ nên cậu mặc áo ngắn tay, có thể nhìn thấy cơ bắp trên cánh tay và ngực, đường nét ấy, Ôn Phi cảm thấy mình mà nhìn nữa thì không phun đồ ăn ra mà chảy máu mũi luôn.
Lục Tiểu Vân rót cho Khúc Dĩ Phồn ly nước trái cây, hỏi: “Dĩ Phồn tới tìm Tiểu Phi ra ngoài chơi đó hả?”
Khúc Dĩ Phồn gật đầu: “Vâng ạ, hôm nay cháu hẹn bạn bè tới trung tâm bơi lội mới mở trong thành phố, còn có các bạn gái khác nữa, cháu muốn dẫn Ôn Phi đi cùng.”
Ôn Phi nghe thấy tên mình thì nuốt ngụm nước bọt ực một tiếng, sau đó lại uống hớp sữa: “Em không có đồ bơi.”
“Đến đó mua luôn.” Khúc Dĩ Phồn nói.
“Em không biết bơi.”
“Anh dạy cho em chứ sao, có anh ở đây mà còn sợ khiến em bị chìm à, yên tâm, không để em uống nhiều một ngụm nước.” Khúc Dĩ Phồn tràn đầy tự tin.
Ôn Phi thấy muốn trốn cũng không thoát được, mẹ ruột của mình thì cười trên nỗi đau khổ của người khác, dứt khoát gật đầu: “Được, vậy em đi dọn đồ.”
Khúc Dĩ Phồn đứng lên, vỗ vai Ôn Phi một cái rồi đi ra ngoài: “Dọn gì nữa chứ, anh mang đủ cả rồi, em không cần dọn đồ gì nữa đâu, không đủ thì tới đó mua, cô Ôn, chúng cháu đi đây ạ, baibai~”
Lúc ra đến cửa, Ôn Phi còn đang mải nghĩ, đồ bơi của con trai... Có phải chính là cái... quần tứ giác bó sát người không? Ôi, rãnh máu của cô!