Chương . Đưa bánh gato
Khúc Dĩ Phồn nhận được tin nhắn, nhìn về phía cửa, cánh cửa phòng học hé ra một khe hở nhỏ, cậu đi ra bên ngoài, vừa mở cửa ra một cơn gió lạnh thổi qua, đã tháng mười hai rồi, trời tối vô cùng nhanh, bây giờ cách thời gian cậu tan học còn khoảng bốn mươi phút nữa.
Khúc Dĩ Phồn nhìn thấy Ôn Phi mặc áo khoác bông to màu trắng như tuyết, một tay đút vào túi, tay còn lại xách miếng bánh gato, mũi bị lạnh đến đỏ ửng, cậu cau mày: “Sao trễ thế này rồi còn đến đây? Lát nữa là anh về rồi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ôn Phi im lặng một lúc, ánh mắt đảo qua đảo lại hai bên trái phải mấy lần mới nói: “Em có đồ đánh rơi ở trường nên quay lại một chuyến, tiện thể mang cho anh đó, nếu không em ăn no rửng mỡ sợ lạnh như vậy còn ra ngoài chắc.”
Khúc Dĩ Phồn nửa tin nửa ngờ nhận lấy bánh gato, vừa nhìn phần hoa quả hoàn hảo ở trên mặt đã biết nó được đặc biệt để lại, trong lòng cậu hơi cảm động một chút, thế là mở hộp bánh ngay trên tay Ôn Phi, ăn từng miếng từng miếng một: “Cô Ôn tự làm bánh gato này hả?”
“À, mẹ em ở nhà nhàn rỗi không có việc gì làm nên làm cái này, sao anh biết?” Ôn Phi hơi ngạc nhiên.
Khúc Dĩ Phồn ngậm miếng bánh gato trong miệng, cười không khép miệng được, khá là bất đắc dĩ lắc đầu: “Có thể kẹp trứng chiên trong bánh gato thế này, anh nghĩ chỉ có cô Ôn luôn không ngừng sáng tạo đổi mới mới có thể làm ra được.”
Ôn Phi phì một tiếng bật cười, vô cùng đồng tình gật đầu: “Đúng chứ đúng chứ? Em cũng bảo mẹ em quả là độc đáo hiếm có, nhưng mà mùi vị vẫn rất ngon.”
Khúc Dĩ Phồn rất thỏa mãn gật đầu: “Đúng là rất ngon, thứ gì ngọt đều ngon, nói thật đó Ôn Phi, nếu em có thể học cô Ôn nấu ăn hay nấu gì đó thì chắc chắn sau này một đám con trai đến tranh giành chen lấn muốn cưới em về.”
Ôn Phi ngẩn người, gương mặt ửng hồng, cô hơi cúi đầu xuống một chút, nhìn bánh gato nâng trong tay, nhỏ giọng nói: “Ai muốn bọn họ cưới em chứ...”
bg-ssp-{height:px}
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khúc Dĩ Phồn nghe vậy thì gật đầu tỏ ý tán thành: “Cũng đúng, đám người xuất thân từ ba tầng lớp vô sản đó quả thực không có tư cách, đám thanh niên ngày nay chẳng ra làm sao, kém cỏi chưa từng thấy, vẫn nên chờ sau này anh tìm chọn cho em một người đàng hoàng.”
Ôn Phi phi nghe hết lời đó thì trong lòng có chút không dễ chịu, khung cảnh vừa nãy cô nhìn thấy lại xuất hiện trước mắt, trong đầu đột nhiên nhớ lại lúc bọn họ đi bơi trước đó không lâu, Khúc Dĩ Phồn từng nói: “Ba bạn nữ kia, anh không quen ai cả.”
Trong lòng hơi lạnh lẽo, luôn cảm thấy mình bị lừa gạt, nhưng người bị gạt không chỉ có một mình cô, nói không chừng chú Khúc và cô Khúc cũng chẳng hay biết gì, Khúc Dĩ Phồn nói không quen bất cứ bạn nữ nào trong số người ở đó, bao gồm cả Vu Tuệ Tuệ, nhưng Khúc Dĩ Phồn và Vu Tuệ Tuệ là bạn cùng lớp. Ôn Phi hiểu rõ tính cách Khúc Dĩ Phồn, vận hoa đào của cậu chẳng bao giờ ngừng, không thiếu bạn nữ bắt chuyện đến gần cậu, hoặc là gửi thư tình cho cậu, nhưng chắc chắn trong số những bạn nữ đó không có Vu Tuệ Tuệ.
Vì thế Khúc Dĩ Phồn có thể làm bạn vui vẻ với Vu Tuệ Tuệ như thế, chắc chắn là Khúc Dĩ Phồn chủ động.
Ôn Phi đặt bánh gato trên tay mình lên lòng bàn tay Khúc Dĩ Phồn, gãi đầu rồi cúi đầu hắt hơi một cái: “Lạnh quá, em về nhà trước đây.”
Khúc Dĩ Phồn sững sờ, chớp mắt một cái: “Em không ở với anh nữa hả?”
Ôn Phi lắc đầu, giọng điệu bình tĩnh: “Bên ngoài hơi lạnh, anh ăn nhanh lên một chút rồi đi vào đi, em về nhà làm bài tập đây.”
Khúc Dĩ Phồn nghe cô còn chưa làm bài tập xong thì những chênh lệch trong lòng đã được bù đắp, gật đầu ngay: “Vậy em mau trở về đi, sau này trời lạnh như thế thì đừng ra ngoài nữa.”
Ôn Phi gật đầu, Khúc Dĩ Phồn mỉm cười, vươn tay ra muốn sờ đầu Ôn Phi một cái, nhưng lại bị cái quay người đi tự nhiên của Ôn Phi tránh mất, cô đi về phía đầu cầu thang, Khúc Dĩ Phồn có chút không hiểu gì nhìn tay mình, trong lòng không hiểu sao lại có chút là lạ.
Ôn Phi xuống khỏi tòa nhà cấp ba, lúc đi tới cổng trường mới hít sâu một hơi rồi nặng nề thở ra, cô làm xong bài tập từ lâu rồi, Khúc Dĩ Phồn không còn là người của một mình cô nữa rồi.