Chương : Bị xa lánh
Ôn Phi ngồi ở trên giường xem cử chỉ của ba cô gái kia. Qua chừng mười phút sau, bọn họ lại cười nói với nhau, hoàn toàn không có ý định để ý đến cô. Ôn Phi cảm thấy mất mặt nên cầm quân phục rằn ri đi tới phòng tắm để giặt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau khi giặt quần áo xong, đi ra thì phát hiện ba người đều không còn ở đây nữa. Nghe thấy tiếng gõ cửa, Ôn Phi liền đi ra mở cửa là quản lý ký túc xá phát danh sách ký túc xá, phía trên sắp xếp người quét dọn của mỗi tuần. Ôn Phi nhìn lướt qua, đi theo ký hiệu trên giường thì biết tên ba cô gái kia.
Giường tên là "Dương Tuyết", giường là Ôn Phi, giường tên "Lâm Tiểu Phượng", giường tên "Thượng Quan Dao Dao".
Ôn Phi bĩu môi dán danh sách sau cửa, ra ban công phơi quần áo rồi ngồi vào chỗ đọc sách. Ước chừng nửa tiếng, ba cô gái cùng nhau trở lại, tiếp tục nói nói cười cười, cũng chẳng thèm hỏi tên của Ôn Phi. Ôn Phi cảm thấy có chút phiền muộn, mình đã làm chuyện gì khiến người thần cộng phẫn sao? Mình đã bị bài xích rồi sao?
Đến giờ ăn, Ôn Phi vẫn chưa từ bỏ ý định, đứng dậy hỏi: "Có ai muốn ăn cơm tối cùng không?"
Sau một hồi im lặng, Ôn Phi cầm lấy túi định đi ra ngoài. Trong khoảnh khắc cô mở cửa, Thượng Quan Dao Dao đột nhiên mở miệng: "Sắp đến giờ cơm rồi, đi thôi."
Dương Tuyết thu dọn đồ đạc: "Lát nữa tớ mời các cậu đi ăn bún qua cầu(), quán trước cổng trường thật sự rất ngon."
Lâm Tiểu Phượng nhét tiền vào trong túi, ngẩng đầu cười hỏi: "Thật không? Cậu mời hả? Vậy tớ không cầm theo tiền nữa."
Ôn Phi đứng ở cửa vài giây, nghe xong ba câu này liền sải bước xuống lầu. Cô luôn cảm thấy ba người này là cố ý nhắm vào mình nhưng cô không biết nguyên nhân. Ôn Phi vừa mới tới trường học, nếu nói là đắc tội ai đó thì thật sự là chuyện không có khả năng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau khi Ôn Phi rời đi, ba cô gái kia mới chậm rãi đi về phía quán bún qua cầu ở cổng trường. Trên đường đi, bọn họ vẫn đang nói chuyện về Ôn Phi.bg-ssp-{height:px}
“Tớ đã nói rồi mà, chúng ta không để ý tới cậu ta xem cậu ta còn có thể sống dễ chịu được không.” Lâm Tiểu Phượng che miệng cười, gần như lộ ra hàm răng có hơi hô: “Cậu ta ăn mặc như vậy để khoe khoang cái gì chứ!"
"Nhưng nghe nói người giúp cậu ta dọn đồ vào là Khúc Dĩ Phồn đó, thật hay giả vậy? Cả ngày nay có thấy cậu ta nhắn tin hay đi ra ngoài với Khúc Dĩ Phồn đâu. Nói không chừng người ta chỉ gặp mặt ở cửa rồi tốt bụng giúp đỡ thôi." Dương Tuyết lấy tay quạt gió.
Thượng Quan Dao Dao hừ lạnh một tiếng: "Tiểu Lạc còn là một trong những người giúp đỡ cậu ta đó. Cậu ấy nói Khúc Dĩ Phồn và cậu ta cùng đứng ở cửa. Khúc Dĩ Phồn còn lau mũi cho cậu ta nữa. May là tớ không có ở đó, không thì chắc thấy mà tức chết á. Đến trường là để học, vậy mà cậu nhìn cậu ta mặc váy kìa, chỉ còn thiếu nước là không mặc gì thôi. Vốn đã cao mà còn mặc giày cao gót, thị uy cho ai coi vậy? Nhìn mặt là thấy ghét."
“Lạc Mai thực sự đã dọn đồ giúp cậu ta à?” Lâm Tiểu Phượng hơi ngạc nhiên, chẹp miệng: “Chắc là do khuôn mặt của Khúc Dĩ Phồn rồi.”
Dương Tuyết bĩu môi: "Thật không biết Khúc Dĩ Phồn mà các cậu nói có gì tốt nữa. Dù sao tớ cũng không nhìn ra ưu điểm gì."
“Đó là vì cậu mới tới nên chưa từng gặp anh ấy!” Thượng Quan Dao Dao vươn tay chọc vào thái dương Dương Tuyết. Sau khi đến quán bún qua cầu, bên trong có thêm nhiều người, cả ba người đều ăn ý im lặng không nói gì nữa.
Trong tiệm trà sữa bên cạnh quán bún qua cầu, Ôn Phi ngồi trên ghế, chậm rãi xoay người nhìn ba bóng dáng kia, cảm xúc trong lòng không nói nên lời. Cô hút một ngụm trà sữa rồi tự nhủ, cô mới chẳng cần.
Lạc Mai là ai? Đó là cô gái đầu tiên trong đám bảy cô gái, người đã nói chuyện với Khúc Dĩ Phồn? Ôn Phi không biết. Nói chính xác, cô không nhớ mặt của bảy cô gái đó. Có thời gian thì đi ngắm Khúc Dĩ Phồn còn hơn.
Ôn Phi lúc này là sinh viên năm nhất còn Khúc Dĩ Phồn là sinh viên năm ba. Vào thời điểm này năm sau, Khúc Dĩ Phồn đã ra trường để đi thực tập, còn Ôn Phi chỉ vừa bước vào cuộc sống đại học năm hai, lại kém Khúc Dĩ Phồn hai năm.
Cho dù có chênh lệch hai năm này, Ôn Phi cũng nguyện ý đuổi theo.
(): 过桥米线 (Crossing-the-bridge noodles): Bún/Mì qua cầu là một loại mì gạo có nguồn gốc từ tỉnh Vân Nam, Trung Quốc. Nó là một trong những món ăn nổi tiếng nhất trong ẩm thực Vân Nam.