Chương : Hắn không xứng
Tần Phong là ai, Khúc Dĩ Phồn là người rõ nhất, ít nhất thì cũng ở chung hai năm, tuy không bằng Hồ Khải nhưng lúc chơi chung không phân biệt cậu hay tôi thì ít nhất hai người cũng hiểu rõ. Trong hai năm, hắn thay ba người bạn gái, quan hệ mờ ám với hai cô gái tuy không phải người xấu gì nhưng ít nhất về việc chung thủy trong tình yêu thì Khúc Dĩ Phồn thấy Tần Phong không tốt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bản thân anh có thể làm bạn với Tần Phong nhưng để Tần Phong đặt tâm tư với Ôn Phi sao? Nghĩ thôi cũng đừng nghĩ đến.
Khúc Dĩ Phồn ngồi vào chỗ vừa nãy Ôn Phi ngồi, nghiêm túc nhìn vào mắt Tần Phong, Tần Phong bị anh nhìn làm cho có chút kỳ lạ. Lúc này, Khúc Dĩ Phồn mới nhe răng, cười hỏi: "Khi nào thì xuất phát?"
Tần Phong đứng lên, hô: "Ăn no chưa?"
"No rồi." Trăm miệng một lời.
Tần Phong vung tay: "Trả tiền đi rồi đi!"
Tiếng reo hò vang dội, Ôn Phi vô cùng phấn khích với đôi giày trượt patin của mình, Khúc Dĩ Phồn đưa tay ra, Ôn Phi tự nhiên giữ chặt. Hai người dẫn đầu chạy ra ngoài, Ôn Phi thấy Khúc Dĩ Phồn nắm lấy tay mình thì mặt dần đỏ lên, nhìn thấy phía sau cùng với nửa bên mặt của anh thì nghe thấy tim mình đập mạnh vang lên từng tiếng "Thình thịch thình thịch", như sắp nhảy ra khỏi cổ họng vậy.
Ôn Phi đang nghĩ đến dáng vẻ cùng nhau nắm tay kéo nhau trượt, trên trời thì trăng tròn, cạnh đài phun nước ở quảng trường người đến người đi nhìn về hướng đôi tình nhân trong mắt tràn ngập vẻ hâm mộ. Ôn Phi cảm thấy đây mới chính là cuộc sống đại học! Đây là mục đích để cô đi phía sau Khúc Dĩ Phồn!
Nhưng kết quả là sự thật luôn khác xa với tưởng tượng, vừa bắt đầu tập trượt patin ở ký túc xá thì không sao bởi vì ở ký túc xá là đường bằng phẳng, mà xi măng cùng với đá cẩm thạch có nhiều chỗ khác nhau. Ôn Phi cảm thấy bản thân rất khó đứng vững, Khúc Dĩ Phồn đứng trước cô khoảng ba mét vẫy tay: "Lại đây nào, anh giúp em."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vốn dĩ, Ôn Phi thấy đôi chân của Khúc Dĩ Phồn rất dài rồi nhưng kết quả khi mang giày patin vào thì cái chân kia càng dài hơn, cô nghĩ thầm dáng người của anh thật đẹp, liền kích động đứng không vững, trong nháy mắt Khúc Dĩ Phồn đã đưa một tay ra đỡ lấy thắt lưng cô.bg-ssp-{height:px}
Mấy nữ sinh khác đều nhìn cô cười, trong lòng Ôn Phi có một luồng khí lạnh, từ khi khai giảng đến giờ ít nhiều luôn có người nhắm vào cô. Nếu không phải vì Khúc Dĩ Phồn cô mới không học cái gì mà patin này đâu, lại càng không đến câu lạc bộ patin để người khác nhìn mình bằng ánh mắt khinh bỉ này.
Vì sao người khác làm được mà cô lại không thể chứ?
Ôn Phi thấy từ nhỏ Khúc Dĩ Phồn đã được giáo dục theo quan điểm vĩ đại, không có gì bản thân làm không được cả, chỉ có bản thân muốn hay không muốn thôi. Vì vậy, cô rút khỏi cánh tay của Ôn Dĩ Phàm, cố gắng khiến bản thân đứng thật vững, trên mặt còn mang theo vẻ tức giận: "Để em tự làm, em không tin, không phải chỉ là một đôi patin thôi sao, còn có thể làm khó em à?"
Trong lòng hô lên một tiếng "Mọe", hai tay Ôn Phi chống đầu gối trượt một đoạn ngắn trong tư thế "Mau đến đá vào mông tôi đi", đôi khi đứng không vững liền lập tức ngồi xổm xuống đất. Khúc Dĩ Phồn ở đằng sau nhìn cô, hai tay mở ra trạng thái bảo vệ, kết quả không ngờ được là sau hơn nửa giờ đi đường cô cũng không bị ngã xuống.
Chậm một chút, tuy rằng phần lớn người trong đội đã đi trước một đoạn rồi nhưng ít ra vẫn còn có vài người ở lại chờ bọn họ, như là Lạc Mai, Tần Phong.
Ôn Phi khá hơn một chút, Khúc Dĩ Phồn cũng vui vẻ đi theo, lúc nửa đêm tất cả mọi người đều tới ngồi trên ghế dài ở công viên nghỉ ngơi. Ôn Phi ở đó học cách xoay vòng tròn mà Khúc Dĩ Phồn dạy cho, trên tay cầm một cái cây để khỏi ngã xuống.
Khúc Dĩ Phồn đứng ở một bên xem, trên mặt lộ vẻ tươi cười. Lạc Mai thấy thế liền tiến đến bên cạnh Khúc Dĩ Phồn, hỏi: "Tớ thấy Tần Phong có ý với Ôn Phi đấy, nếu không cậu tác hợp cho bọn họ một chút đi?"
Khúc Dĩ Phồn mặt không đổi sắc nói: "Vì sao mà tớ phải tác hợp cho bọn họ?"
"Cậu nghĩ xem, một người là bạn tốt, một người là em gái cậu hiểu rõ nhất." Lạc Mai nói thêm hai chữ "em gái" này: "Nếu hai người họ ở cùng một chỗ không phải thân càng thêm thân sao?"
Lúc này, Khúc Dĩ Phồn mới liếc Lạc Mai một cái, trên mặt cậu lộ vẻ tươi cười, trong lời nói lại bình tĩnh lạ thường: "Tần Phong không xứng với Ôn Phi."