Chương : Dọn ra ngoài
Sự thật đã chứng minh rằng suy nghĩ của Ôn Phi quả thật rất khờ dại, Khúc Dĩ Phồn tìm việc không hề khó, thật ra anh mới vừa nộp sơ yếu lý lịch thì đã có người tìm anh phỏng vấn rồi, kết quả là chưa đến một tuần thì công việc của anh cũng được xác định rồi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngược lại, việc thi bằng lái của Ôn Phi thì khá phiền phức, thi thực hành cộng với thi lý thuyết còn phải xem kỹ đề học thuộc lòng nữa, quả thật là cô ngốc đến phát khóc khi đã xem thường mình như vậy.
Nghỉ hè hai tháng, Ôn Phi rớt lại ba môn một kỳ phải đợi hơn nửa tháng mới được thi lại. Sau khi thông qua thì học kỳ mới cũng bắt đầu, lúc các đàn em khóa dưới đứng ở sân thể dục dưới ánh mặt trời gay gắt rơi mồ hôi, Ôn Phi đi ngang qua trong lòng đầy cảm thán.
Bản thân cô cũng như vậy, Khúc Dĩ Phồn cũng như vậy, đáng tiếc cô không thể thấy dáng vẻ Khúc Dĩ Phồn cắt tóc húi cua, không cần nghĩ cũng biết đặc biệt đẹp trai.
Ở học kỳ mới này, tuyển sinh rất nhiều nên ký túc xá không đủ dùng, ngay cả sân thể dục để huấn luyện quân sự cũng cảm thấy có chút chật. Trường học cũng đã sớm ra kế hoạch cho sinh viên năm tư nếu tìm được việc thì dọn ra ngoài ở, kết quả lại còn rất nhiều người chưa xin rời đi, ngay cả công việc cũng không tìm nữa, trường học cũng chỉ có thể đợi đến tháng mười một mới bắt buộc rời đi.
Lúc Ôn Phi đi học, chủ nhiệm lớp của bọn họ có hỏi: "Có bạn học nào sống gần trường không, nếu có thì để ký túc xá lại cho tân sinh viên ở, còn nếu không có thì một phòng ngủ có bốn người ở mà bây giờ đã thành sáu người rồi, hai người còn lại luân phiên ngủ cùng bốn người khác."
Ôn Phi chợt nghe thấy Tiểu Quân phòng cách vách cười nói: "Để cho các cô gái còn lại đến thay phiên nhau ngủ trong ký túc xá của chúng ta."
Ôn Phi cho hắn ánh mắt khinh bỉ, sau đó nói: "Ghê tởm!"
Lúc Ôn Phi biết Khúc Dĩ Phồn đã làm đơn khi rời trường, cô lập tức chạy đến ký túc xá Khúc Dĩ Phồn vừa khéo gặp Khúc Dĩ Phồn đang dọn đồ, cô lôi kéo Khúc Dĩ Phồn qua hỏi: "Anh phải dọn ra ngoài à?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khúc Dĩ Phồn gật đầu: "Đúng vậy, anh tìm được việc làm rồi ở lại trường cũng không tốt lắm, ký túc xá để lại cho tân sinh viên vậy."
Ôn Phi ngay lập tức nói: "Em cũng dọn ra ngoài ở!"bg-ssp-{height:px}
Khúc Dĩ Phồn đánh một cái trên đầu cô: "Em dọn ra ngoài làm gì? Em mới năm hai thôi, đừng náo loạn nữa."
Ôn Phi lảo đảo hai bước khi đứng vững mới nói: "Em với bạn cùng phòng ở chung không thoải mái hơn nữa giáo sư có khuyến khích các sinh viên cũ dọn ra ngoài mà, em làm tấm gương như vậy mới có nhiều người để ký túc xá cho sinh viên mới, anh không biết trong ký túc xá của chúng ta có người ở ngay tiểu khu bên cạnh trường học, đứng ngay cửa sổ trong ký túc xá có thể nhìn thấy nhà mình luôn, cơm mẹ nấu đều có thể ngửi được ấy chứ!"
Khúc Dĩ Phồn nghe người phía sau nói một tràng dài cũng không để tâm, hỏi: "Em với bạn cùng phòng ký túc không thoải mái? Sao lại thế? Đều đã ở chung một năm rồi giờ nói không thoải mái?"
Ôn Phi mím môi, hốc mắt có chút đỏ giống như Khúc Dĩ Phồn vừa mới nhắc đến chuyện thương tâm của cô vậy, qua một lúc lâu mới nói, giọng có chút nghẹn ngào: "Em, em cũng không biết vì sao hết, các cô ấy kỳ thị người nơi khác đến, dù sao thì đã một năm rồi cũng không nói chuyện với em, nếu không có Vương Á thì em thật sự rất khó ở lại cái ký túc xá này rồi."
Khúc Dĩ Phồn thấy Ôn Phi như vậy, trong lòng có chút khó chịu, nghĩ đến việc hai ngày trước còn nhận lời Ôn Lâm chăm sóc tốt Ôn Phi, mở miệng nói: "Như vậy đi, anh tìm cho em một phòng bên ngoài."
Ôn Phi giật mình: "Thật sự?"
Khúc Dĩ Phồn gật đầu, Ôn Phi lập tức bổ nhào về phía trước ôm lấy anh: "Anh Dĩ Phồn, anh thật tốt!"
Không đợi Khúc Dĩ Phồn kịp phản ứng, Ôn Phi liền ngoảnh đầu chạy đi: "Em đi nói với chủ nhiệm nhường lại lớp! Trở về sẽ dọn với anh!"
Khúc Dĩ Phồn há miệng thở dốc, cuối cùng lại cảm thấy mình giống như đang bị lừa.
Ôn Phi vừa chạy vừa cười, Khúc Dĩ Phồn mà dọn đi thì cơ hội để gặp anh là bằng không, dọn ra ngoài với Khúc Dĩ Phồn thì cơ hội gặp mặt sẽ nhiều thêm, vẫn là một điểm tốt!
Lúc nói với chủ nhiệm, ông ấy kích động nắm lấy tay Ôn Phi, quả nhiên một đứa nhỏ có thành tích tốt thì càng nghe lời, lúc Ôn Phi trở lại ký túc xá, ba cô gái kia có thể cười ra tiếng luôn đấy, cô đóng gói hành lý chờ Khúc Dĩ Phồn đến.