Vừa Lúc Gặp Thời Gian Như Thành

chương 93

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương : Một bữa cơm đầy đủ

Quả nhiên, Khúc Dĩ Phồn thấy ngạc nhiên giống như trong suy nghĩ của cô, Ôn Phi cầm mui quay lại bếp, ở nơi Khúc Dĩ Phồn không nhìn thấy vung vẩy cánh tay, mỉm cười với khung cửa, nhìn thấy bản thân mình trong khung cửa cười ngây ngô, cảm thấy trong lòng cực kỳ hạnh phúc.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Mở nắp nồi ra, bên trong là canh gà còn có một ít nấm hương, Khúc Dĩ Phồn đi theo vào bếp nhìn thoáng qua bài trí bên trong, Khúc Dĩ Phồn nhớ rõ lúc mua đồ đạc nhà cửa cho Ôn Phi không mua nồi niêu xoong chảo này.

Ánh mắt lộ đầy vẻ hoài nghi, Khúc Dĩ Phồn nâng mi nói: "Sao em lại học nấu ăn thế?"

Ôn Phi đưa lưng về phía Khúc Dĩ Phồn nói: "Anh quên mẹ em ở nhà làm gì à? Tay nghề bà ấy tốt như thế, em học từ từ mưa dầm thấm đất thôi nhưng mà làm chắc sẽ không ngon như bà ấy rồi."

Tuy Khúc Dĩ Phồn còn chút nghi ngờ nhưng nhìn thấy bàn ăn còn tỏa ra hơi nóng, còn rất nhiều món nữa cũng không giống mua bên ngoài, anh lại hỏi: "Hôm nay nhà em có bạn đến à? Sao làm nhiều vậy?"

Ôn Phi mới không nói cho Khúc Dĩ Phồn biết, cô cố ý mở hé cửa chủ yếu là để cho Khúc Dĩ Phồn nghe mùi, cô sớm đã chuẩn bị thật tốt kịch bản nói dối rồi: "Em chỉ là chuẩn bị chơi chơi thôi, anh chưa ăn à? Cùng ngồi ăn chung nhé."

Khúc Dĩ Phồn cũng không khách khí ngồi ở vị trí chủ nhà, nhìn bàn ăn ít nhất tám món mà Ôn Phi nói "chuẩn bị chơi chơi" vừa có thịt vừa có rau, nhìn qua quả thực rất muốn ăn, huống chi anh cũng đã sớm đói bụng.

Ôn Phi bưng canh gà lên, bới hai chén cơm ngồi đối diện Khúc Dĩ Phồn, bàn của cô nhỏ. Lúc Khúc Dĩ Phồn mua cho cô cũng chỉ định để trang trí thôi, không dự định sẽ cho Ôn Phi dùng làm bàn ăn.

Hai người vừa đưa tay là có thể đụng đối phương, Khúc Dĩ Phồn cầm đôi đũa gắp miếng thịt kho tàu bỏ vào trong miệng, thịt kho tàu béo mà không ngấy, không quá nát cũng không quá cứng, Ôn Phi làm vừa đủ, rất tốt vẫn còn hơi nóng.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Khúc Dĩ Phồn giơ ngón tay cái về phía Ôn Phi nói: "Em có thể làm đầu bếp được rồi."bg-ssp-{height:px}

Được Khúc Dĩ Phồn khen, Ôn Phi cảm thấy rất tự hào, cắn đũa hỏi: "Vậy anh thích không?"

Khúc Dĩ Phồn gật đầu, tóc tạo kiểu lúc sáng bây giờ có hơi đổ xuống, Ôn Phi biết công việc Khúc Dĩ Phồn làm không dễ dàng gì, cô cũng biết lúc Khúc Dĩ Phồn được làm DJ chính thức thì công việc sẽ thoải mái hơn chút, chỉ có lúc chương trình phát sóng thì anh mới có việc, còn thời gian khác đều rất rảnh rỗi.

Ôn Phi nói: "Sắp tới em còn muốn học làm điểm tâm nữa, anh có cái gì… không thích ăn không?"

Khúc Dĩ Phồn ngẩng đầu nhìn cô, liếc mắt một cái, trong lòng Ôn Phi có chút hoảng, dời mắt khỏi Khúc Dĩ Phồn chớp chớp: "Em ở đại học rất buồn chán, học này nọ cũng tốt, hơn nữa bản thân em cũng thích ăn, mua bên ngoài cũng không tốt lắm...."

Khúc Dĩ Phồn cảm thấy Ôn Phi càng giải thích càng khả nghi, trong lòng nghĩ có phải do anh rời trường nên cô bắt đầu yêu đương rồi chăng, quen bạn trai này nọ, phải đặc biệt làm mấy thứ này để lấy lòng đối phương.

Nghĩ đến việc Ôn Phi có thể yêu đương trong trường, Khúc Dĩ Phồn liền cảm thấy cả người không thoải mái, cũng không muốn ăn đồ ăn trước mặt nữa, Khúc Dĩ Phồn há miệng thở dốc, hỏi: "Em học mấy thứ này, có phải thật sự do cảm thấy nhàm chán không?"

Ôn Phi nhìn thấy ánh mắt hoài nghi của Khúc Dĩ Phồn, tim đập càng nhanh hơn, không phải do cô ân cần quá nên… Khúc Dĩ Phồn phát hiện gì rồi chứ, cho nên anh mới nghi ngờ sao?

Ôn Phi há miệng, thật lâu không nói gì, Khúc Dĩ Phồn thấy cô không nói càng cảm thấy bản thân phải bớt chút thời gian đi đến trường học một chuyến, tốt nhất phải tìm mấy người quen hỏi cho rõ có phải Tần Phong có quan hệ gì đấy với Ôn Phi không.

Anh gõ đũa lên vành chén nói: "Được rồi, ăn cơm thôi."

Ôn Phi ngoan ngoãn nhét cơm vào miệng, sao lại không thể ăn ra hương vị gì cả, cuối cùng trong lòng cũng lo lắng đến ánh mắt của Khúc Dĩ Phồn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio