Chương : Cuộc gọi may mắn
Sau khi Hồ Khải cúp máy, Khúc Dĩ Phồn mới đi lên trên giường nằm nhớ đến chuyện Ôn Phi đi theo sau mình... Nhiều năm như vậy, bao nhiêu hoa đào của Ôn Phi đều bị hủy trong tay anh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sớm nhất là lúc học cấp ba đó, đội trưởng đội bóng rổ của trường - Lương Kỳ, một vài người trên đường đến, gần đây nhất chính là Tần Phong chủ tịch câu lạc bộ patin. Khúc Dĩ Phồn thở dài, anh thừa nhận bản thân mình đã sai khi chưa được Ôn Phi đồng ý đã nói với mấy người này tránh xa cô ra, đừng đánh chủ ý lên cô, nhưng mà ít nhất sau này, Ôn Phi gặp gỡ ai, qua lại thì phải trải qua sự đồng ý của anh.
Đối với Khúc Dĩ Phồn mà nói, cũng không phải kéo đại một người nào đó trên đường tra khảo đều có thể cùng một chỗ với Ôn Phi, ít nhất phải có vẻ bề ngoài, gia đình tốt hơn nữa còn giỏi giang hơn người.
Cho dù có gọi tán gẫu một chút với Hồ Khải về chuyện này, nhưng mà tối đó Khúc Dĩ Phồn vẫn không ngủ được.
Đại khái lúc trời gần sáng, anh mới mơ mơ, màng màng ngủ được một chút, chờ lúc tỉnh lại lần nữa thì đã là giữa trưa. Bữa sáng Ôn Phi để trên bàn đã không thể ăn nữa, Khúc Dĩ Phồn biết Ôn Phi đã đi học rồi, chỉ là anh làm việc vào buổi tối, cả một ngày đều phải đối mặt với sự trống trải trong phòng.
Trước kia, anh chưa bao giờ thấy có gì không ổn nhưng từ lúc phát sinh chuyện tối qua, hình như đồ đạc trong mắt anh đều có sự biến hóa.
Cuối cùng, Khúc Dĩ Phồn vẫn không tránh được việc gặp mặt Ôn Phi, cô về nhà nấu cơm, Khúc Dĩ Phồn cũng vội vàng ăn xong cơm chiều liền ra ngoài đi làm. Trước khi đi, Ôn Phi chỉnh lại cổ áo cho anh, hai người đều ăn ý không nhắc đến chuyện xấu hổ kia, giống như chưa xảy ra chuyện gì.
Cái loại quan hệ này vẫn duy trì cho đến ngày lễ Giáng Sinh đó.
Khúc Dĩ Phồn ngồi tựa vào sofa miệng thì ngậm kẹo sữa xem kênh tài chính và kinh tế, thỉnh thoảng lại có quảng cáo rượu vang đỏ do nhà anh và nhà Ôn Phi hợp tác sản xuất, di động đột nhiên vang lên, là Ôn Phi gọi đến.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Hôm nay, câu lạc bộ có hoạt động, buổi tối có thể em sẽ về trễ, cơm chiều anh ăn ở ngoài đi."
Khúc Dĩ Phồn nhướng mày, cúp điện thoại, thấy thời gian không cách giờ làm việc nhiều lắm sau đó liền ra ngoài, thuận tiện mua một cái bánh mì cùng hộp sữa ven đường, giải quyết ở trong xe sau đó thì đi làm.bg-ssp-{height:px}
Khúc Dĩ Phồn làm việc chỉ có bốn tiếng, sẽ có những chương trình nhỏ góp vui và lúc thích hợp trên kênh âm nhạc, đoạn đầu là cuộc gọi may mắn, đoạn cuối thì phát một ca khúc chúc phúc hay gì đó.
Khúc Dĩ Phồn kiên trì ba tiếng nghe nhạc cùng phát thanh tiết mục, tương tác nói chuyện qua lại với người nghe và vân vân, nửa giờ cuối cùng thì chào đón một ca khúc chúc phúc, vốn không có việc gì lớn, mãi cho đến khi người cuối cùng gọi đến.
"Người dẫn chương sao? Xin chào!"
"Xin chào, xin hỏi vị thính giả này họ gì? Hiện tại đang làm việc ở đâu?"
"Tôi... Tôi họ Triệu, tôi là sinh viên."
"Bạn học Triệu, xin chào, xin hỏi bạn muốn yêu cầu bài hát nào? Gửi cho ai? Có gửi lời chúc phúc nào không?"
"Tôi muốn yêu cầu một bài hát "I Love You" của Lô Quảng Trọng, thật ra tôi đã thích một người con gái rất lâu rồi, hôm nay tôi muốn yêu cầu bài hát này chính là muốn tặng cho cô ấy, tôi sẽ để cô ấy nghe những gì tôi nói ngày hôm nay trên radio, tôi muốn nói cho cô ấy biết, anh thích em."
Khúc Dĩ Phồn: "Xin hỏi người con gái may mắn này tên là gì? Bạn học Triệu cũng có thể thổ lộ trực tiếp trên radio để hàng ngàn thính giả đang nghe đài có thể chứng kiến giờ khắc này của bạn."
Nói xong, anh nhìn thoáng qua thời gian, đưa tay che miệng lại ngáp một cái nhưng vừa nghe được lời nói của người kia thì nhất thời động tác xoa bóp hay đang ngáp đều ngừng hẳn lại giống như bấm nút tạm dừng vậy.
Bạn học họ Triệu hắng giọng, nói: "Cảm ơn người dẫn chương trình cổ vũ, bây giờ tôi đã có dũng khí hơn rồi... Ôn Phi, tuy rằng chị là đàn chị của em nhưng mà từ ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy chị thì em đã biết mình thích chị rồi. Em vì chị mới tham gia câu lạc bộ patin. Hôm nay là lễ Giáng Sinh, em muốn nói cho chị biết, em vẫn luôn thích chị, nếu em nói những lời này trước mặt chị thì xin chị hãy chấp nhận tình cảm của em nhé."
Khúc Dĩ Phồn dừng tất cả động tác lại, nói: "Không được."