Chương : Phương Đằng
Ôn Lâm và Khúc Dĩ Phồn cùng xách hành lý từ cốp sau xuống, Khúc Dĩ Phồn lấy một bộ trà cụ từ bên trong ra đưa cho Ôn Lâm, ông cầm trên tay nhìn hai lần, khóe miệng lộ ra nụ cười: “Cháu làm gì thế này?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khúc Dĩ Phồn cười nói: “Chú Ôn, cháu mua biếu chú ạ, cháu biết chú có không ít trà ngon nên mua bộ trà cụ này để lưu giữ mùi vị của chúng.”
Ôn Lâm cầm trà cụ, trong lòng vẫn băn khoăn về sức nặng của bộ trà cụ này, sau đó ông mới vỗ bả vai của Khúc Dĩ Phồn một cái, híp mắt: “Lúc nãy cháu ôm Tiểu Phi về à?”
Khúc Dĩ Phồn đang cầm quà của Lục Tiểu Vân vừa định mở miệng nói chuyện, trong nháy mắt lại bị sặc nước miếng của mình tới mức ho khan, sau khi bình phục mới nói: “Chuyện đó... Ôn Phi ngủ, cháu không đánh thức em ấy nên mới ôm em ấy xuống xe.”
Trong lòng Ôn Lâm đương nhiên hiểu rõ mối quan hệ giữa hai đứa trẻ, thực ra ông không mảy may cảm thấy Khúc Dĩ Phồn kém, ngược lại còn cảm thấy con gái mình có thể ở chung một chỗ với Khúc Dĩ Phồn, gia trưởng hai bên cũng tình nguyện biết trước.
Khúc Dĩ Phồn đặt quà biếu ở phòng khách của nhà họ Ôn, anh gọi vọng lên trên lầu nhưng Ôn Phi chẳng hề đáp lời, Khúc Dĩ Phồn liền quyết định trở về nhà mình, sắp xếp xong hết thảy rồi sau đó mới đến nhà tìm cô.
Khúc Dĩ Phồn về nhà chỉnh đốn xong xuôi thì nhà có khách.
Cũng không phải ai xa lạ, một nhà ba người bên Khúc Hoài Văn đều đến đông đủ, còn có cả nhà anh họ của Khúc Hoài Văn, vào thời điểm tết năm ngoái, Khúc Dĩ Phồn từng gặp anh họ của Khúc Hoài Văn, nhưng lại không gặp con cái nhà đó.
Lớn hơn Khúc Dĩ Phồn một chút, nhìn dáng vẻ chắc tầm hai mươi tư tuổi, mặc vest đi giày da, đứng ở cửa chứ chưa đi vào phòng, Khúc Hoài Chính chào hỏi Khúc Hoài Văn, quay đầu nói: “Anh họ, mau vào nhà đi, đứng ở cửa là có chuyện gì xảy ra thế?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh họ Khúc Hoài Văn kéo con trai mình: “Nhìn con trai tôi này, haizzz thật là, nó nói hẹn bạn gái cái gì đấy, giờ còn không chịu đi vào.”
Khúc Tiểu Kiều ngồi trên ghế sofa ăn bánh bích quy nhà cách vách cho, vỗ vỗ phần ghế sofa bên người rồi nói: “Anh họ, anh vào đây chơi một lát nữa rồi đi, ăn cơm tối xong chạy xe tới đón bạn gái anh cũng vẫn kịp mà.”
Anh họ của Khúc Tiểu Kiều họ Phương, gọi là Phương Đằng, Khúc Tiểu Kiều đã lên tiếng như vậy rồi, Phương Đằng cũng không tiện từ chối, không thể làm gì khác hơn là cởi giày đi vào, ngồi lên trên ghế sofa.
Nhà họ Phương là bên chỗ cô nhà Khúc Hoài Văn, Khúc Hoài Chính đã nhiều năm không có liên lạc với Khúc Hoài Văn chứ nói chi là nhà họ Phương đánh tám cái gậy cũng không tới, lúc Khúc Hoài Văn làm ăn đều là người nhà họ Phương ở bên cạnh chống đỡ, giờ làm ăn thất bại cũng không thể bỏ người ta qua một bên.bg-ssp-{height:px}
Phương Đằng chưa từng tới nhà của Khúc Dĩ Phồn, ngay đến cả ba cậu ta cũng mới gặp Khúc Hoài Chính năm ngoái.
Phương Đằng vừa vào cửa đã bị kệ sách bên cạnh vách tường cao tầm hai tầng lầu làm cho kinh ngạc, Khúc Dĩ Phồn đi từ trên lầu xuống, Khúc Tiểu Kiều nhìn thấy Khúc Dĩ Phồn liền thân thiết chạy tới trực kêu một tiếng anh.
Khúc Dĩ Phồn phát hiện ra một chi tiết nhỏ, Khúc Tiểu Kiều gọi anh là anh nhưng lại gọi Phương Đằng là anh họ, anh biết nhờ chuyện năm ngoái mà địa vị của mình trong lòng Khúc Tiểu Kiều đã tăng lên không ít, còn rất vui vẻ.
“Học hành ở Bắc Đại thế nào rồi?” Khúc Dĩ Phồn hỏi.
Khúc Tiểu Kiều bĩu môi, thực sự không vui khi người khác hỏi thành tích của mình, Khúc Hoài Văn nghe thấy liền nói: “Có thời gian cũng toàn tiêu tốn lên yêu đương thôi! Dĩ Phồn này, vừa đúng lúc được nghỉ dài ngày, cháu có rảnh rỗi thì dạy nó.”
Khúc Dĩ Phồn cho công ty nghỉ một tháng, tìm một người khác điều động thay mình, anh cũng có thời gian, ngồi trên ghế salon cầm một quả táo quở trách Khúc Tiểu Kiều: “Lúc đầu ai nói với anh nếu vào Bắc Đại sẽ cố gắng học hành cho giỏi giang?”
Khúc Tiểu Kiều gật đầu: “Là em.”
“Lúc đầu ai nói với anh nhất định sẽ học đến nơi đến chốn rồi giúp anh xử lý việc làm ăn?”
“Là em là em.”
“Ai nói yêu đương trong trường học làm tan nát sự nghiệp học hành?”
“... Anh, em sai rồi.”