Chương : Ghen
Ôn Phi muốn nói với Khúc Dĩ Phồn từ nhỏ đến lớn cô đều nhìn bóng dáng Khúc Dĩ Phồn lớn lên, cô thích Khúc Dĩ Phồn, cho nên vẫn luôn đuổi theo bước đi của anh, cho nên lúc Khúc Dĩ Phồn nói với Ôn Phi hình như anh cũng thích cô, Ôn Phi đã cảm thấy nỗ lực nhiều năm như vậy cũng không uổng phí.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khúc Dĩ Phồn nghe được Ôn Phi nói, tựa như tiếng gõ chuông vang thứ nhất vào sáng sớm ở chùa cổ, có thể làm cho tất cả động vật, hoa và chim trong rừng bừng tỉnh, mặc dù Khúc Dĩ Phồn biết, nhưng anh chưa từng nghe Ôn Phi nói ra miệng.
Một câu này chứa một ít ấm ức, lại rất kiên định.
Khúc Dĩ Phồn thở dài, ngồi xuống bên cạnh Ôn Phi, anh đã quen biết Ôn Phi mười lăm năm, lần đầu nghe Ôn Phi nói thích một người, người kia lại là mình.
“Anh không ngờ cô ấy lại là vợ chưa cưới của Phương Đằng, năm cấp ba đó, Vu Tuệ Tuệ hoàn toàn không để bất kì kẻ nào vào mắt, một lần vô tình anh mới dạy cô ấy bơi, đó là lần đầu tiên anh tiếp xúc với con gái, nên chắc chắn sẽ thích cô ấy. Về sau anh theo đuổi cô ấy, cô ấy cũng không đồng ý, cũng không từ chối, anh cảm thấy cô ấy khác với những người khác, cô ấy có suy nghĩ của riêng mình, cô ấy không nước chảy bèo trôi, cho nên càng thích cô ấy.” Đột nhiên, Khúc Dĩ Phồn kể về quá khứ với Vu Tuệ Tuệ cho Ôn Phi nghe.
Quả thật Ôn Phi không muốn nghe, nhưng lại không tự chủ được mà nghe.
“Chuyện sau này em cũng biết rồi, vậy mà anh thật sự cùng cô ấy chơi loại trò chơi nếu sau khi tốt nghiệp hai người còn ở cùng một trường thì sẽ bên nhau kia, anh chắc chắn hai đứa anh sẽ ở bên nhau, không ngờ gần đến thi đại học lại xảy ra chuyện kia. Lúc anh nằm trên giường bệnh chưa từng gọi cho cô ấy một cuộc điện thoại nào, lúc nhắn tin điện thoại đến cũng không nói anh bệnh, anh sợ cô ấy sẽ đến thăm anh, lại lây cho cô ấy, chuyện cô ấy coi trọng cũng chính là chuyện anh coi trọng.”
“Sau khi tốt nghiệp, bọn anh còn chưa bắt đầu thì đã kết thúc, anh cho rằng anh sẽ không gặp lại cô ấy nữa, kết quả vẫn đụng phải, không phải anh thích cô ấy, cũng không phải anh ghen với Phương Đằng, chỉ là có một vài quá khứ cũng phải chậm rãi mới có thể tiêu hóa. Anh chưa từng gặp lại Vu Tuệ Tuệ, cho nên lúc gặp mặt lần nữa mới có cảm xúc, đoạn thời gian kia nếu như sau khi bọn anh kết thúc anh có thể nhìn thấy cô ấy thường xuyên, cô ấy cũng biết chỉ là bạn học với anh. Anh sẽ từ từ thích nghi chuyện cô ấy sắp thành chị dâu của anh, em có thể cũng cho anh một thời gian để tập quen việc đối mặt với cô ấy không.”
Khúc Dĩ Phồn nói xong, đưa mắt nhìn về phía Ôn Phi, Ôn Phi nhìn chằm chằm bể bơi đã kết băng đi vào giấc ngủ ở phía trước cách đó không xa, trên mặt băng còn đọng tuyết, không ai dám đến gần tuyết trắng lóa, bởi vì không ai biết bể bơi ở đâu, có thể không cẩn thận đạp phải sẽ ngã vào không.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ôn Phi nói: “Anh đừng trừng mắt nhìn chằm chằm cô ấy như thế, khiến em cảm thấy em giống như không khí hay là cái gì đó dư thừa vậy.”bg-ssp-{height:px}
Khúc Dĩ Phồn mím môi một cái: “Anh không thể có phản ứng nào khác ngoài liên tiếp kinh ngạc cả, cách bốn năm gặp lại, cô ấy trở thành chị dâu anh, cho dù là ai cũng không thể nào tiếp nhận được cả.”
Ôn Phi nói: “Vậy anh còn so sánh em với cô ta, một con búp bê thích trước kia không được gặp lại, một con búp bê sau này có tiền vừa ý liền mua, anh biết anh…”
Còn chưa có nói xong, Khúc Dĩ Phồn liền đưa tay che miệng Ôn Phi không cho cô nói tiếp: “Anh sai rồi anh sai rồi! Có thể lúc thi tốt nghiệp trung học anh phát sốt đầu óc bị nóng đến choáng váng, từ đó về sau liền không thông minh được, cũng không nhận ra được anh thích em, biểu đạt ý tứ cũng không hoàn chỉnh.”
Ôn Phi chỉ vào một mảng tuyết lớn đọng trên bể bơi kia, liếc Khúc Dĩ Phồn một cái.
Khúc Dĩ Phồn nhìn mình một thân quần áo gọn gàng, nở một nụ cười xấu hổ: “Không phải chứ? Nhảy xuống, đi bơi mùa đông sao?”
Ôn Phi lườm anh một cái: “Anh đi quanh chỗ đó một vòng, không ngã xuống thì em sẽ tha thứ cho anh.”
Khúc Dĩ Phồn hít sâu một hơi, đột nhiên đứng lên, nói một tiếng được, sau đó đi đến phía bể bơi, lúc chân dài đi đến cũng thu hút ánh mắt của người chung quanh.
Ôn Phi liền cười đi theo phía sau anh, trong lòng đã sớm tính toán kĩ, chờ Khúc Dĩ Phồn đi qua, trực tiếp đẩy anh xuống đó mới có thể hả giận.
Khúc Dĩ Phồn đi đến bên cạnh, trong ánh mắt ngạc nhiên của người chung quanh, anh đứng thẳng ở đằng kia, Ôn Phi đã chuẩn bị xong tư thế, đang lao đến, chân dài của Khúc Dĩ Phồn bước một bước, đi dọc theo biên giới bể bơi, sau đó Ôn Phi ngã vào bể bơi cao hơn một mét trong một tiếng "Ối!” của mọi người ở đây.